PHÚC LỢI KỈ NIỆM LẦN ĐẦU RA MẮT! Chapter 2: Ngôi Nhà Mới (Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày sống cùng ông ngoại và Tuyết thực sự rất hạnh phúc. Tôi ước rằng nó có thể kéo dài mãi, để tôi có thể vĩnh viễn nghe ông ngoại kể chuyện, chơi đùa cùng với Tuyết. Nhưng không, chúng ta có thể mua đồ mình thích, ăn món mình muốn, nhưng mấy ai sống được như bản thân mình ao ước. Tất cả chấm dứt khi tôi lên sáu tuổi, mẹ xuất hiện. Vì tôi phải học Tiểu học, ông ngoại và mẹ đã quyết định sẽ để tôi tới sống với mẹ. Lần đầu tiên nhìn thấy mẹ, tôi đã nói: "Con chào cô!". Mẹ tôi họ Lưu, gần ba mươi lăm tuổi, dáng người khá mảnh khảnh. Phần nổi bật nhất chính là gương mặt mẹ, tuy đã bị tuổi tác làm phai nhạt đi, nhưng vẫn ánh lên vẻ thanh tú nhẹ nhàng. Có lẽ khi còn trẻ, mẹ cũng là một cô gái đẹp. Nhưng, tôi đã sốc sau khi nghe ông ngoại nói tôi phải rời xa nơi này. Tôi ngồi bệt xuống đất, khóc ầm lên, tay đấm chân đá, sống chết không rời nhà. Tuyết trông thấy thế cũng sủa ầm lên, suýt chút nữa thì lao vào cắn mẹ tôi. Sức của một đứa trẻ không địch lại nổi hai người lớn, tôi bị mẹ ép ra sân bay khi vẫn còn giàn giụa nước mắt. Suốt quãng đường, tôi cứ thút thít, dù người mà ông bảo là "mẹ tôi" đang ngồi cạnh cứ dỗ mãi, tôi vẫn cứ khóc, nhất quyết không nói một lời, cũng không chịu gọi "mẹ". Lúc tôi vừa bước ra khỏi sân bay, vừa đúng lúc có một chuyến bay cất cánh. Hình ảnh chiếc máy bay to lớn hiện ra trước mắt tôi. Đến lúc này, tôi mới chợt nhận ra phương tiện mà mình đã sử dụng lúc nãy. Khi ngồi trên máy bay tôi cứ khóc suốt mà không để ý, hóa ra lại có một cỗ máy thần kì như vậy trên đời. Mẹ đưa tôi về nhà bằng một chiếc xe mà mẹ gọi là "taxi". Ngồi trên taxi, tôi cứ ngọ nguậy, nhìn đông ngó tây, tới mức bác tài xế trông thấy phải bật cười ha hả. Từ trước tới nay, tôi chỉ ngồi sau xe đạp của ông ngoại, đến cả xe máy cũng ít khi nhìn thấy chứ đừng nói là cả chiếc xe to như thế này. Qua tấm kính, tôi thấy được khung cảnh của cả thành phố. Nơi này cách không xa nhà ông ngoại cho lắm, nhưng cảnh vật ở đây khác hẳn. Những tòa nhà cao vút tựa như có thể chạm được tới tận những tầng mây, và ở khắp nơi đều có những chiếc xe hơi sang trọng, trông đến thích mắt.
Mẹ tôi sống trong một căn hộ cho thuê. Nó không rộng lắm, nhưng khá tiện nghi. Bên phải cửa ra vào là nhà vệ sinh, bước tiếp sẽ là phòng khách. Phòng khách là lớn nhất, có một bộ ghế sofa nhỏ kê trong góc, một cái bàn trà đối diện với tivi và một chiếc tủ gỗ đã sờn màu nâu đựng đầy những thiết bị lặt vặt. Cửa phòng bếp ở bên trái tivi, trong đó có một cái bếp ga nhỏ ở dưới tủ bát và cái tủ lạnh cao quá đầu tôi. Có hai phòng ngủ ở đối diện phòng bếp, tôi thắc mắc là mẹ cần đến hai cái phòng ngủ để làm gì trong khi chỉ sống có một mình, nhưng tôi đoán là mẹ chuẩn bị nó cho tôi. Mẹ dọn đồ cho tôi vào một phòng ngủ, và khi tôi mang va-li vào, trong căn phòng đã có sẵn đồ. Đó không phải đồ của mẹ, vì chỉ toàn quần áo trẻ con, gấu bông, và truyện tranh. Lúc đầu tôi hơi sững người, nhưng tôi chắc là mẹ mua nó cho tôi. Mẹ sắp xếp quần áo của tôi vào một bên tủ đồ, đặt những món đồ chơi của tôi vào thùng giấy và để ngay ngắn trong góc phòng. Tôi nhìn quanh cả căn phòng, đây sẽ là phòng ngủ của tôi, một mình tôi sẽ độc chiếm nó. Nghĩ đến đây, tôi thích thú vô cùng. Sau khi dọn xong đồ, mẹ tôi vào phòng bếp làm bữa tối. Tôi đi khám phá từng ngóc ngách trong căn nhà, sờ thử từng đồ vật trong phòng khách. Mọi thứ quá lạ lẫm đối với tôi – một đứa trẻ từ bé tới giờ chỉ quen với đường đất, đá sỏi. Thứ khiến tôi tò mò nhất chính là chiếc điện thoại của mẹ đặt trên bàn trà trong phòng khách. Nó không giống với chiếc điện thoại bàn của ông ngoại, dù là bác hàng xóm của tôi cũng chỉ có chiếc điện thoại cầm tay bé xíu có nút bấm. Chiếc điện thoại của mẹ hình chữ nhật, không có dây nối, chỉ có một nút bấm nhỏ ở dưới cùng. Nó to hơn chiếc điện thoại của bác hàng xóm, màn hình điện thoại cũng rộng hơn nhiều. Trong khi tôi còn đang loay hoay, thì mẹ đã dọn hết đồ ăn ra bàn. Tôi cầm chiếc điện thoại ra định hỏi mẹ, thì cửa bật mở. Một người đàn ông chững chạc bước vào. Tôi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, người đàn ông đó là ai, thì mẹ tôi lại tỏ vẻ thân thiết với ông ấy. Rồi tôi đờ cả người, khi một cậu nhóc bước ra từ sau lưng người đó. Tôi cứ đứng đó như trời trồng, nhìn ba người họ cười nói với nhau. Dù ngoài trời không mưa, nhưng hình như tôi đã nghe thấy tiếng "Đoàng" khi đứa bé đó gọi mẹ. Tôi không nhớ rõ lắm, nhưng lúc đó đầu tôi quay mòng mòng, mắt tôi hoa cả lên. Điều tôi lo sợ đã xảy ra, nó thực sự đang ở trước mắt tôi, đứa bé kia là em trai tôi ư? Tôi thấy người đàn ông đó nhìn qua phía tôi, và tiến lại gần. Mẹ tôi lúc này có vẻ hơi ái ngại, nhưng rồi cũng tươi cười giới thiệu với tôi. Người đàn ông đó họ Trương, là chồng hiện tại của mẹ. Sau này, trong suốt quãng thời gian ở cùng, tôi đều gọi người đó là bác Trương. Và rồi, kẻ khó nhằn nhất cũng đến, đứa em cùng mẹ khác cha của tôi. Nó tên là Trương Mặc Vũ, kém tôi một tuổi tám tháng. Cậu em trai này có vẻ không ưa tôi, giống như tôi không ưa nó. Có lẽ nó sợ tôi sẽ dành mẹ với nó, nhưng tôi chỉ sợ nó sẽ giống như trên phim, cái gì của tôi cũng phải nhường cho nó vô điều kiện, còn người mà tôi phải gọi là "mẹ" kia, tôi mới gặp năm tiếng trước. Hai đứa cứ đứng đó nhìn nhau, dù chẳng nói câu nào, nhưng cũng có thể cảm nhận được tia sét lóe lên. Nó bỗng cau mày, chạy nhanh vào phòng lục hết đồ đạc. Rồi nó la toáng lên, tiếng la của Trương Mặc Vũ quả thực không kém cạnh gì lúc tôi khóc, ầm ĩ đến chói tai. Mẹ tôi và bác Trương chạy vào phòng, còn tôi lon ton bước theo sau. Trong phòng, đồ đạc và quần áo bị xới tung cả lên, đống đồ của tôi đều bị nó vứt tung tóe ra sàn. Nó gào lên:

- Đây không phải đồ của con, không được để trong phòng con!

Vừa nói, nó vừa ném hết đồ của tôi ra phòng khách. Trong đầu tôi bây giờ rất hỗn loạn, tôi cuống cả lên, tay quơ quơ trong không trung chẳng để làm gì. Nhưng rồi có lẽ là bản năng của một đứa trẻ, tôi tức giận, lao luôn vào Trương Mặc Vũ mà đánh. Tuy nó là con trai, nhưng nhỏ hơn tôi một tuổi, một đứa trẻ năm tuổi bé tí teo sẽ khó mà đỡ được cú lao của một đứa trẻ sáu tuổi. Tôi cứ thế giơ tay đập vào lưng và tay nó. Cậu em trai bé nhỏ của tôi lúc này khá đáng thương, nó đánh không lại, đành ôm đầu chịu trận. Bây giờ nó không tức giận nữa, mà chuyển sang sợ hãi, vừa khóc vừa hứng chịu những cú đập của tôi, nước mắt nước mũi tùm lum hết. Bác Trương với mẹ tôi thấy thế cuống cuồng vội tách hai đứa tôi ra, mẹ giữ lấy tôi còn bác Trương ôm lấy Mặc Vũ đang gào khóc. Tên nhóc Trương Mặc Vũ này cũng thật mít ướt, mẹ tôi phải dỗ mãi nó mới nín. Từ đó đến lúc ăn xong cơm tối, chúng tôi hai đứa trẻ từ không ưa nhau thành kẻ địch không đội trời chung, vừa ăn cơm vừa nhìn chằm chằm đối phương không rời. Do sự náo loạn này nên ý định ban đầu để tôi ở cùng phòng với em trai bị tạm dừng, thay vào đó mẹ quyết định buổi tối để tôi ngủ với mẹ, còn Trương Mặc Vũ ngủ cùng ba nó. Tuy nhiên, tôi phản đối, tôi nói với mẹ khi ở cùng ông ngoại tôi ngủ một mình đã quen, nên không thích ở cùng phòng với người khác. Mẹ tôi lúc đầu có vẻ do dự nhưng cuối cùng cũng để tôi ngủ một mình, còn ba người họ sẽ ngủ ở phòng bên cạnh. Tối đó, tôi nằm một mình trên chiếc giường êm ái, nhưng mãi vẫn không ngủ được. Tôi nhìn một lượt căn phòng, rồi quay mặt vào tường, được một lúc lại quay ra nhìn căn phòng rồi quay vào trong. Cứ thế không biết bao nhiêu lần, khi tôi nhìn đồng hồ thì đã là một giờ sáng. Tôi tự hỏi ông ngoại đang làm gì, liệu ông có thao thức như tôi hay không? Liệu Tuyết đang làm gì? Rồi tôi chực khóc, tôi không biết tại sao nhưng nước mắt cứ tuôn ra ướt đẫm cả gối. Tôi nhớ ông ngoại, tôi nhớ Tuyết, tôi nhớ chiếc giường gỗ của tôi ở nhà ông, chiếc giường mà tôi đã nằm suốt sáu năm nay, tôi nhớ nhà của tôi. Tôi cứ thế úp mặt vào gối khóc, tôi muốn về nhà, tôi không muốn ở nơi xa lạ này, tôi muốn được chạy đuổi trên con đường đất, muốn chơi đùa cùng lũ trẻ hàng xóm. Tôi không nhớ tôi đã thiếp đi thế nào, nhưng chắc chắn tôi đã chìm vào giấc ngủ khi nước mắt còn chưa khô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC