Chương 1: Một ngày của Dương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin chào các bạn, tớ tên là Dương, haizz tớ buồn quá các bạn ạ...

Tớ ước gì tớ học lại lớp 1 quá đi à, năm nay tớ lên lớp 9 rồi. Mà tớ nghe bảo lớp 9 khổ lắm, học rất rất nhiều, không có thời gian chơi cơ. Xong rồi còn phải thi vào cấp 3, nói chung thì lớp 9 có vẻ rất áp lực và gian khổ. Tớ thì tớ không sợ khó khăn đâu mà là tớ sợ thời gian trôi qua nhanh quá. Mới hồi nào tớ còn học mẫu giáo rồi vào lớp 1 học bảng chữ cái abc, học phép cộng, phép trừ, vậy mà giờ tớ đã sắp lên cấp 3 rồi. 

Mà nè ước mơ của các cậu là gì thế? 

Hồi còn nhỏ á tớ muốn làm cô giáo để dạy học sinh cơ... mà giờ tớ hết thích rồi. Ước mơ của tớ thay như thay áo ấy, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng tớ cũng đã tìm được ước mơ thực sự của mìnhh!

Ước mơ nhỏ nhoi của tớ đó là sau này sẽ trở thành tỉ phú. 

Nếu mà trở thành tỉ phú thì tớ sẽ mua một ngôi nhà thật to, đi du lịch khắp thế giới, ăn thật nhiều món ngon. Nhưng mà muốn thực hiện được ước mơ này thì cần học thật thật là giỏi cho nên tớ đã quyết tâm sẽ cố gắng hết sức mình, hú yehhhhhh!

Chết rồi, tớ quên mất ngày kia là thi khảo sát để chia lớp, tớ phải đi học đây...

.

- Dương ơi! con dậy đi, dậy đi nhanh lên, muộn giờ rồi kìa.

Khò khò...

- Dương ơi!! dậy đi thi.

Bỗng nhiên tớ bật dậy, tớ lập tức mở to mắt nhìn đồng hồ.

- Aaa, 15 phút nữa...

Trời ơi, cứu tui cứu tui trời ơi. Tớ tất bật sửa soạn đồ dùng, không kịp chải tóc, rửa mặt mà rồi trèo lên chiếc xe đạp lao ngay tới trường trong lòng chỉ thầm mong sẽ không muộn không muộn. Tớ phi như bay trên con ngựa sắt cuối cùng cũng đến được trường, chưa kịp thở mà vừa bước chân đến cổng thì tiếng trống lại vang lên. Tớ lại vác cặp chạy thật nhanh lên lớp nhưng ... ủa... mình thi phòng nào vậy nhỉ?

Huhu giờ thì phải làm sao, tớ xoắn hết cả lên chạy tứ lung tung đi tìm phòng. May mắn làm sao mà tớ gặp ngay cô giáo thế là cô  tốt bụng chỉ tớ phòng, tớ liền cảm ơn cô rối rít rồi chạy lên tận tầng 3 để kịp thi nhưng...

Tớ lại bị té cầu thang, tay chân bầm dập. Đau lắm, mệt lắm nhưng tớ vẫn không bỏ cuộc mà xông thẳng về phía phòng thi. Cuối cùng... cuối cùng thì cũng đã vào được phòng thi, tớ ngồi xuống ghế thở không ra hơi, tay nhận lấy đề mà mắt cứ hoa cả lên. Tớ cố lấy lại chút bình tĩnh, để máu thông lên não rồi cầm bút làm bài. Tích tắc tích tắc... thời gian trong phòng thi trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đồng, chả mấy chốc mà hết giờ. Ôi trời ơi, mẹ ơi mệt muốn xỉu! giây phút nộp bài tớ mới thở phào nhẹ nhõm gục xuống bàn. Ngày gì mà xui vậy trời. 

Hôm nay là một ngày thời tiết rất đẹp, bầu trời xanh dìu dịu với những đám mây trắng xóa, mát mẻ và nhiều gió. Những cơn gió thổi qua những tán cây xanh rì rào mang một vẻ bình yên đến lạ, tớ thích trời này lắm định bụng thi xong chiều nay đi ra vườn hoa nhà bà nội chơi. Nhà bà nội tớ có một vườn hoa rộng lắm, bà trồng rất nhiều cây và hoa, góc vườn còn có cả ghế đá, ra đấy hái ổi ngồi chấm muối thì tuyệt cà là vời. Cơn gió nhè nhẹ man mát làm tớ cảm thấy buồn ngủ lim dim nhưng màaaaaaaa tỉnh mộng đi em, tớ phải thi nốt 2 môn nữa mới được về.

Tiếng trống trường đã điểm, cuối cùng thì tớ đã thi xong rồi đây, đi về thôi đói quá. Món ăn yêu thích của tớ đó là cơm. Hạt gạo trắng  đem rửa sạch luộc lên và chúng ta sẽ thấy được sự chuyển đổi kì diệu của hạt gạo sang hạt cơm do nhiệt độ cao. Hạt gạo bung nở ra, mềm, ngọt và dẻo, tớ có thể ăn hàng trăm hạt cơm mà không chán. Hihi.

Ngôi trường tớ đang học là một ngôi trường với bề dày lịch sử lâu đời, các anh chị đi trước đều học rất giỏi với thành tích rất cao, có người còn được đi thi học sinh giỏi quốc gia môn Văn cơ. Giờ ra về thật là nhộn nhịp, lòng tớ cũng cảm thấy buồn buồn. 

Thật ra tớ có một người bạn rất rất là thân, bạn ấy tên là Phương, thân hình nhỏ bé, hơi ngốc và rất nhút nhát. Tớ và Phương chơi với nhau từ hồi lớp một, tớ còn nhớ như in lúc ấy tớ có một chiếc bánh mì nho để ăn sáng, bạn ấy cứ nhìn tớ hoài nên tớ đã chia cho bạn ấy một nửa, bắt đầu từ đó chúng tớ là bạn của nhau... Bạn ấy và tớ đều thắt bím hai bên, làm gì cũng dính lấy nhau như hình với bóng. Vậy mà sang năm lớp 8, nhà bạn ấy lại chuyển đi nơi khác, bạn ấy cũng phải chuyển trường. Bạn đi mà không để lại một cái gì để liên lạc hết...tớ đã nhiều lần hi vọng dù chỉ một chút có thể nhìn thấy bạn, nhìn thấy gương mặt, bóng hình, giọng nói của Phương. Tớ thực sự, thực sự rất nhớ! Lúc trước mỗi khi ra về đều cùng nhau ra về, cùng nhau ngồi kể chuyện ở ghế đá, giờ đây chỉ còn là những kỉ niệm in sâu trong trí nhớ và cảm xúc khó mà diễn tả, nó bứt rứt, lạc lõng vô cùng.

Tớ đi ra lấy xe để về nhà nhưng vừa ngồi lên xe để đạp thì xe tớ bị tuột xích, không đạp được. Tớ cũng không biết sửa kiểu gì nên đành phải dắt xe đi bộ về vậy...Con đường về nhà của tớ thì phải đi qua một cái cầu sau đó thì đi thêm một đoạn nữa qua con đường quốc lộ rồi rẽ vào một cánh đồng gần khu nghĩa địa, cứ đi tiếp đi tiếp rồi sẽ thấy một ngôi nhà màu vàng xa xa thì đó chính là nhà của tớ. Ui! buổi tối mà đi ngang qua đó chắc sợ chết khiếp luôn, cái đường mà nó vắng xong còn tối nữa chứ, đi mà không cẩn thận khéo ngã dập mặt như chơi.

 Cuối cùng thì tớ cũng dắt xe được về đến nhà, người tớ mỏi rã rời, bụng thì đói meo vì sáng chưa ăn sáng. Hm... trưa nay nên ăn gì ta? tớ ngồi suy nghĩ một lát rồi cầm cặp lên phòng, thay bộ quần áo thoải mái rồi đi xuống bếp. Bố mẹ tớ đều đã đi làm hết rồi, bố tớ đi từ sớm còn mẹ tớ đi muộn hơn một chút, chiều tối bố mẹ tớ mới về nên tớ phải tự nấu đồ ăn trưa. Mở tủ lạnh ra chỉ còn vài ba quả trứng và cà chua, còn có chút thịt luộc thừa từ tối hôm qua, tớ liền nghĩ ra một món đó là trứng sốt cà chua. Món này mẹ tớ cũng hay làm, ăn rất ngon nha~ 

Tớ là một người rất yêu cây cỏ, thiên nhiên, hồi tớ còn bé xíu tớ đã nghĩ mình là một phù thủy, có thể điều khiển được gió, nói chuyện được với cả động vật. Tớ hay đi ra giữa cánh đồng nhặt một cái que củi vờ làm đũa phép rồi ngoe nguẩy nói thật to.

- Gió ơi to lên! 

Lúc thì...

- Gió ơi nhỏ đi!

Nhưng cơn gió thổi qua bất ngờ giữa cánh đồng  cũng làm tớ vui lắm vì nghĩ mình có thể điều khiển được gió thật. Nghĩ lại thấy hồi đó mình ngây thơ ghê á. 

Chiều tối, bố mẹ tớ về, cả nhà ăn cơm rồi dọn dẹp. Cũng như mọi khi tớ trèo lên sân thượng hóng gió, nhiều lúc còn ngắm trăng, ngắm sao. Ở trên đây yên tĩnh lắm, ngày nào tớ cũng lên đây cả trừ những hôm trời mưa... Nhiều lúc tớ buồn cũng lên đây nghĩ xa xăm, nhìn những ánh sao sáng lấp lánh giữa bầu trời  đen rộng lớn là tớ sẽ quên đi những nỗi buồn đó thôi à. Ngồi trên đó tầm 30 phút thì tớ đi xuống ngồi vào bàn học, thực ra tớ không học đâu mà là tớ vẽ đó! Từ hồi lớp một tớ đã rất thích vẽ rồi, chỉ là tớ vẽ rất xấu, xấu ơi là xấu, xấu điên xấu đảo luôn haha... nhưng mà tớ vẫn kiên trì tập vẽ đến tận bây giờ! 

Hình như ngày kia là nhà trường sẽ phân lớp rồi, tớ hi vọng vẫn sẽ học chung với các bạn cũ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net