Chương 31: Khách sạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đấy chứ?"

Hà Diệp hậu tri hậu giác bắt đầu cảm thấy hoảng loạn.

Lục Tân: "Theo ý cậu, nếu như buổi tối cậu đi ngắm cảnh đêm vẫn chưa đủ, thì ở một đêm cũng không sao hết."

Hà Diệp: "Đừng, tớ đã nói với bố là tối nay về nhà rồi."

Lục Tân nhìn cô: "Vậy thì tối nay về nhà."

Con ngươi của anh đen láy sâu thẳm, không biết là muốn an ủi bạn gái mình không cần lo lắng, hay là vì sự cảnh giác của cô mà cảm thấy không vui.

Hà Diệp không thể phân biệt được.

Thang máy đi tới tầng khách sạn có phòng họ thuê, hành lang được trải thảm tinh tế sang trọng vô cùng yên tĩnh, dường như cả khách sạn chỉ có duy nhất hai vị khách là họ.

Càng tiến gần tới phòng, Hà Diệp càng cảm thấy căng thẳng.

Thế nhưng tiền đã trả rồi, lúc này lại hối hận thì chẳng khác nào cô còn lãng phí hơn cả Lục Tân.

Một tiếng "tít" vang lên, Lục Tân rút thẻ phòng ra, đầy cửa phòng.

Anh chắn trước cánh cửa, để cho Hà Diệp đi vào phòng trước.

Hà Diệp cố gắng tỏ ra tự nhiên.

Căn phòng được gọi là phòng deluxe không phải là quá rộng, thế nhưng bên trong từ phòng tắm cho đến chiếc giường đôi, mỗi một chi tiết đều toát ra hơi thở đắt đỏ xa hoa.

Hà Diệp không quan sát quá nhiều, sải bước đi thẳng tới khung cửa sổ sát đất ở phía trước.

Bên ngoài khung cửa sổ là cảnh sông rộng mở, cuối cùng cũng xứng với giá tiền của "phòng view sông".

Phòng tắm truyền tới tiếng xả nước, là Lục Tân đang rửa mặt.

Hà Diệp cũng cần giải quyết chút vấn đề sinh lý.

Chẳng mấy chốc Lục Tân đã đi ra ngoài, hỏi cô: "Có cần dùng không?"

Hà Diệp đỏ mặt đi vào trong, đóng cửa lại.

Cô ở trong đó mấy phút, chủ yếu là vì rửa mặt lau cánh tay chiếm dụng quá nhiều thời gian, còn có một phần là vì chần chừ, sợ cô chỉ cần ra ngoài là Lục Tân sẽ làm gì đó.

Trước đó khi chưa bước vào nơi này, Hà Diệp từng đoán Lục Tân có khả năng sẽ ôm cô hôm cô, lại cộng thêm mấy chục thứ khác nữa.

Thế nhưng khi thật sự đứng ở trong này rồi, Hà Diệp không kiềm chế được mà lại càng lo lắng nhiều hơn.

Sau khi chuẩn bị tâm lý thật vững vàng xong, Hà Diệp đi ra ngoài.

Lục Tân đã kéo rèn cửa lại rồi, đèn cũng chỉ để lại một chiếc đèn ngủ nhỏ, anh ngồi trên chiếc ghế của bàn đọc sách, ngoảnh đầu nhìn tới, giọng nói vẫn rõ ràng như thường: "Cậu ngủ đi, tớ đặt đồng hồ báo thức hai tiếng rồi."

Hà Diệp hỏi ngược lại: "Cậu thì sao?"

Lục Tân đong đưa chiếc điện thoại trong tay.

Hà Diệp không tin.

Cô đi tới trước bộ ghế sô pha đôi bên cửa sổ rồi ngồi xuống, cầm gối ôm lên ôm vào trong lòng.

Ánh mắt của Lục Tân vẫn luôn dõi theo cô, anh cười: "Sao không đi nghỉ ngơi đi?"

Hà Diệp yên lặng đưa mắt nhìn anh một cái.

Lục Tân không giả ngốc nữa, anh bỏ chiếc điện thoại cài đặt chế độ im lặng xuống, rời khỏi ghế ngồi, đi tới bên sô pha.

Hà Diệp siết chặt gối ôm.

Lục Tân kéo nó ra một cách dễ như trở bàn tay, sau đó ép bạn bạn gái ngoan ngoãn mềm mại dựa vào lưng ghế.

Hà Diệp căng thẳng giữ chặt lấy cánh tay anh: "Không được phép như vậy."

Lục Tân ừ một tiếng mơ hồ không rõ, sau đó bắt đầu hôn cô.

Bàn tay của anh bắt đầu không trung thực, chiếc váy liền thân kìm hãm anh, Lục Tân chỉ đành khàn giọng thương lượng bên tai bạn gái: "Cởi nhé? Đỡ bị nhăn."

Từ "Không muốn" phát ra từ cổ họng Hà Diệp nhưng lại bị anh chặn lại giữa chừng.

Hà Diệp giữ chặt lấy tà váy.

Lục Tân hôn cô rất lâu rất lâu, sau đó nhân lúc cô buông lỏng cảnh giác liền đột nhiên bế cô lên, quay người liền đặt cô lên giường.

Khoảng khắc cơ thể lơ lửng trên không trung, hai tay Hà Diệp buông khỏi chiếc váy, đến khi cô hoàn toàn đắm chìm trên chiếc giường mềm mại êm ả thì tà váy đã bị kéo lên đến eo rồi.

Cô rất sợ, thế nhưng không ngờ Lục Tân chỉ hôn cô, một tay chống sang bên cạnh, một tay nâng mặt cô lên.

Chỉ có điều Hà Diệp không thể nào thả lỏng được nữa, bất cứ lúc nào cũng cảnh giác.

Cuối cùng, tay của anh lại luồn sâu tới lưng cô.

Trước đây cũng từng như vậy rồi, Hà Diệp ôm trong lòng ý nghĩ anh sẽ kịp thời dừng lại, cô nhanh chóng đếm số.

Hà Diệp bảo dừng, Lục Tân quả nhiên dừng lại thật, nhưng không đợi Hà Diệp thả lỏng, không ngờ anh vậy mà lại tiếp tục hôn xuống bên dưới.

Hà Diệp thoắt cái liền giữ đầu anh lại: "Lục Tân!"

Không gian trong phòng rất tối, nhịp tim cô đập dồn dập như trống bỏi, Lục Tân đè trên người cô, hơi thở nóng bỏng phả ra đập thẳng vào da thịt mỏng manh mềm mại của cô.

Giống hệt như hơi thở của dã thú trước khi làm thịt con mồi vậy.

Dự căng thẳng cứng nhắc khi không biết trước kết quả khiến cho tất cả các giác quan dường như được phóng đại lên, sự nguy hiểm và cảm giác hoảng loạn như hoà lẫn và nối tiếp nhau trong từng hơi thở.

Không biết qua bao lâu, Lục Tân kéo váy của cô xuống, chỉ hôn lên trán cô một cách rất đơn thuần: "Ngủ đi, tớ đi tắm qua đã."

Anh đi rồi, nhưng trong lòng Hà Diệp vẫn còn lại nỗi khiếp sợ con dã thú vừa rồi.

Khi cạn cửa phòng tắm bị khoá trái lại từ bên trong, toàn thân Hà Diệp mềm nhũn, cô ngồi dậy.

Mềm nhũn là bởi vì sự sợ hãi cực độ.

Anh đối xử với cô rất tốt, vì điều này mà Hà Diệp đã thoả hiệp rất nhiều lần, nhưng chuyện kia cô không đồng ý.

Phòng khách quá yên tĩnh, đến nỗi Hà Diệp có thể nghe thấy được âm thanh cởi áo của Lục Tân, khung cảnh kia cũng xuất hiện trong đầu cô.

Tại sao lại phải đi tắm?

Hà Diệp vừa hoảng hốt lại bấn loạn, đồng thời cô cũng cảm thấy vô cùng khát, bởi vì dãi nắng ở bên ngoài quá lâu, bởi vì nước bọt đã bị anh hút hết rồi.

Đó là một cảm giác sinh lý khó chịu, như thể nếu cô không uống nước thì sẽ bị khát chết vậy.

Hà Diệp nhìn chiếc ba lô mà Lục Tân đặt trên mặt bàn, bình nước của hai người đều để ở trong đó.

Hà Diệp rón rén nhẹ nhàng bước tới bên đó, cô kéo khoá ba lô ra.

Lúc cô lấy bình nước của mình ra, tay Hà Diệp va phải một hộp đồ được cất trong ba lô.

Nhà họ Hà có siêu thị, Hà Diệp cũng giúp bố trông hàng ở siêu thị rất nhiều lần rồi.

Có rất nhiều gói sản phẩm có hình dạng và được đóng gói như thế này, chẳng hạn như hộp bài poker, nhưng khoảnh khắc này, Hà Diệp chỉ nghĩ tới một thứ.

Cô lén lút mở túi đựng ở bên trong của hộp đồ đó ra.

Dưới tia sáng yếu ớt tăm tối của chiếc đèn ngủ, Hà Diệp nhìn thấy hộp sản phẩm người lớn quen thuộc, trên giá hàng nhỏ để ở quầy thanh toán của siêu thị nhà mình có bày rất nhiều mẫu khác nhau.

Ánh mắt cô cứng lại sau đó nhìn về phía phòng tắm.

Tiếng nước chảy róc rách, bạn trai của cô đã bắt đầu tắm rồi.

Một người đàn ông trưởng thành có thể ném cô lên giường một cách thoải mái dễ dàng.

Cách một bức tường.

Lục Tân đứng trong phòng tắm, anh mắt mắt dội nước.

Anh rất muốn, thậm chí từ khi gợi ý cho cô về chuyến đi chơi ở Thượng Hải anh đã chuẩn bị xong kế hoạch rồi, Châu Hướng Minh nói anh giỏi bày mưu tính kế, chẳng hề oan cho anh chút nào.

Thế nhưng cô sợ hãi như vậy, anh có hôn như thế nào cũng không chịu thả lỏng.

Một bên là lý trí, một bên là tình yêu và dục vọng.

Lục Tân còn không biết lát nữa đi ra ngoài, anh sẽ làm ra chuyện gì.

Vậy nên, anh ngâm mình trong nước rất lâu, hai mươi phút, hay là nửa tiếng?

Nhưng nực cười là, dội nước lạnh cũng không có tác dụng, người anh em tràn đầy ham muốn kia vẫn rất kiên trì.

Mặc áo cộc vào, rồi mặc quần lên, sau đó nhìn thẳng vào bản thân trong gương một cái, lúc này Lục Tân mới siết chặt tay nắm cửa, kéo cánh cửa phòng tắm ra.

Phòng khách rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức ngay cả hơi thở của cô anh cũng không nghe thấy.

Lục Tân quay người sang, ánh mắt nhanh chóng liếc qua chiếc bàn, ghế sô pha bên cạnh cửa sổ sát đất, cuối cùng là chiếc giường lớn xa xỉ thoải mái kia.

Trên giường trống không, chỉ có chiếc chăn nhàu nát vì vị người đè lên.

_________________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net