Ngoại truyện 5: Nhịp tim còn đập nhanh hơn khi anh tỏ tình tối hôm ấy.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Diệp ngộ ra rồi bèn đi tới cửa phòng ngủ của bạn trai mình.

Cô đưa tay đặt lên tay nắm cửa, trước khi đẩy cánh cửa phòng ngủ ra còn thứ đoán xem là thứ gì.

Chắc là sẽ có một bó hoa hồng thật lớn nhỉ? Thất Tịch anh đã tặng hoa cho cô rồi.

Ý nghĩ vừa ùa đến, Hà Diệp mở cửa ra.

Rèm cửa kéo kín, ánh đèn sáng rực.

Bóng bay màu hồng trắng tràn ngập khắp căn phòng, có quả bay trên trần phòng, có quả nằm dưới sàn phòng, có quả đứng một mình, cũng có những quả được buộc thành chùm hình trái tim.

Trên bàn sách đặt một chú gấu nhỏ được xếp từ những bông hoa hồng phấn được chụp lại bằng hộp kính, trên giường là bộ bốn mảnh màu trắng sữa tràn ngập hương vị thiếu nữ, trên chăn được rải những cánh hoa hồng màu hồng phấn vô cùng đẹp mắt.

Không biết Lục Tân đã đứng phía sau Hà Diệp từ khi nào rồi, anh nắm tay dắt cô vào phòng, đóng cửa lại.

Lục Tân đưa mắt nhìn bạn gái mình vẫn còn đang đắm chìm giữa những bông hoa hồng kia, nói với cô: "Thực ra nhìn vào buổi tối sẽ đẹp hơn, nhưng mà thời gian không khớp."

Nếu là mấy năm nữa, anh chắc chắn sẽ có nhà riêng của mình, có thể đưa cô tới bất cứ lúc nào.

Còn bây giờ anh chỉ có thể nhân lúc bố mẹ không có nhà mới dám đưa bạn gái về đây.

Hà Diệp: "...Như thế này cũng đã đẹp lắm rồi, một mình cậu sắp xếp hết sao?"

Lục Tân: "Đương nhiên rồi, cũng không thể bảo bố mẹ tớ tới giúp được đúng chứ."

Hà Diệp cười, ánh mắt xoay chuyển qua lại giữa hoa hồng và bóng bay: "Chuẩn bị mất bao lâu vậy?"

Lục Tân: "Bóng bay thì bơm từ tối qua, còn hoa thì sáng người ta giao tới."

Hà Diệp đi tới trước chú gấu bằng hoa hồng trên bàn sách kia, cách lớp hộp kính, mỗi một bông hoa bên trong đều hồng hào mềm mại.

Hà Diệp bất giác hỏi: "Đắt lắm đúng không?"

Lục Tân: "Không đắt."

Hà Diệp lườm anh, quay người nhìn bộ bốn mảnh trên giường: "Bình thường cậu dùng chăn ga gối đệm kiểu này sao?"

Lục Tân: "Tớ mua để phối với chỗ bóng bay này thôi, màu mà tớ dùng không hợp."

Hà Diệp: "Sao phải phiền phức như vậy làm gì, tặng một bó hoa đại diện là được rồi."

Chỉ mỗi việc bơm nhiều bóng bay như thế này thôi đã đủ mệt lắm rồi.

Lục Tân kéo bạn gái vào lòng mình, nhìn cô nói: "Lễ tình nhân đầu tiên từ sau khi chúng ta ở bên nhau, tớ không muốn tùy tiện qua loa như thế đâu."

Hà Diệp: "Đúng là tớ rất thích, nhưng lát nữa giải quyết thế nào đây?"

Lục Tân: "Sẽ không phiền đến cậu đâu."

Hà Diệp cười, cô đang mải cười thì bị bạn trai nâng cằm lên, hôn cô một cái.

Lúc hai người ngã ra giường, Hà Diệp có chút căng thẳng, nhắc nhở anh: "Cửa còn chưa khóa."

Lục Tân: "Mới một giờ chiều."

Có như vậy thì Hà Diệp vẫn không yên tâm.

Lục Tân chỉ đành đi khóa trái cửa lại.

Nhân lúc trước khi anh quay lại, Hà Diệp tắt chiếc đèn ở trên đầu giường đi.

"Cũng có phải là chưa nhìn thấy bao giờ đâu." Lục Tân chống người tới, nhìn thẳng vào mặt cô.

Hà Diệp ngoảnh đầu sang phía khác.

Lục Tân bắt đầu hôn cô.

Đúng vào lúc Lục Tân chuẩn bị cởi áo khoác ngoài của anh ra, Hà Diệp cắn môi, giữ cổ tay của bạn trai lại.

Động tác của Lục Tân khựng lại, anh nhìn cô.

Hà Diệp nhắm mắt, không nói gì.

Lục Tân hôn lên tai cô: "Sao vậy?"

Lúc ở Bắc Kinh ban ngày hai người cũng đã từng như vậy rồi.

Hà Diệp vẫn không chịu nói.

Lục Tân rất kiên nhẫn thì thầm bên trai bạn gái.

Hà Diệp cuối cùng cũng mềm nhũn người, nói: "Cậu, cậu chuẩn bị cái kia chưa?"

Hơi thở của Lục Tân khựng lại trong chốc lát, sau đó anh ngẩng đầu lên, nhìn hai hàng lông mi run rẩy và hai mắt nhắm chặt vì căng thẳng của cô: "Cái nào?"

Hà Diệp không động đậy, giơ tay lên nhéo anh.

Lục Tân hít sâu một hơi: "...Chưa chuẩn bị, tớ còn tưởng rằng phải đợi đến khi tốt nghiệp đại học."

Hà Diệp nhỏ giọng nói: "Vậy thì thôi đi."

Lục Tân: "Không muốn thôi. Thực ra, có một hộp, mua từ mùa hè năm ngoái, lần đầu tiên đi khách sạn tớ đã muốn dùng rồi."

Hà Diệp ngoảnh mặt sang, khẽ hừ một tiếng, nói: "Cậu nằm mơ đi."

Lúc đó hai người mới yêu nhau chưa được bao lâu, cô chắc chắn không thể đồng ý được.

Lục Tân: "Đúng vậy, tớ nhìn ra rồi, vậy nên mới giấu nó đi, mấy tháng nay đều không dám nghĩ đến nó nữa."

Hà Diệp biết, anh nghĩ đến thì vẫn nghĩ đến, chỉ có điều không hành động gì nữa.

Còn bây giờ, hai người đã vô cùng thân mật với nhau rồi, cho dù có làm thì thì cũng là thuận lí thành chương, nước chảy thành sông.

Thực ra mấy ngày trước lúc còn ở Bắc Kinh nếu như Lục Tân kiên quyết thì Hà Diệp cũng sẽ đồng ý với anh, nhưng anh không kiên trì đến cuối.

Không phải không muốn, mà là sợ cô không thích.

Không phải Hà Diệp không thích.

Bình thường không biết phải nói với anh như thế nào, nhân cơ hội hôm nay là lễ tình nhân, liền...

"Tớ đi lấy?"

Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, Lục Tân hỏi lại bạn gái mình.

Hà Diệp: "...Nhỡ nó hết hạn rồi thì sao?"

Lục Tân cười: "Lúc mua tớ đã tìm hiểu qua rồi, hạn sử dụng là năm năm."

Hà Diệp: "..."

"Đợi tớ."

Lục Tân hôn bạn gái một cái rồi xuống giường, đi tới chỗ chiếc tủ quần áo bên cạnh.

Hà Diệp lặng lẽ mở mắt ra, nhìn anh lục tủ quần áo, cuối cùng không biết lấy từ chỗ nào ra hộp đồ kia.

Trước khi bạn trai quay người lại, Hà Diệp chui vào trong chăn.

Lục Tân nhìn vị trí mà bạn gái mình nằm, khàn giọng nói: "Tớ đi tắm đã."

Anh dùng tốc độ nhanh nhất để tắm xong rồi đi ra ngoài.

Hà Diệp hồi hộp đến mức hơi run rẩy.

Ban nãy hai người quấn quýt bên nhau nên rất dễ dàng đưa ra quyết định kia, bây giờ đã trải qua một khoảng thời gian rồi, cô lại bắt đầu phát hoảng.

Rốt cuộc là có muốn hay không?

Một quả bóng bay chầm chậm bay tới bên này.

Hà Diệp nhìn quả bóng bay này, rồi lại nhìn căn phòng tràn ngập bóng bay.

Toàn bộ chỗ đó đều cho một tay chàng trai tên Lục Tân chuẩn bị từng quả từng quả một, một mình anh trốn trong phòng, len lút giấu bố mẹ để chuẩn bị cho Hà Diệp, cùng cô đón Valentine.

Lãng mạn không?

Lãng mạn.

Chỉ có điều nghĩ đến việc anh còn phải lấy từng quả từng quả bóng bay này xuống rồi xịt bóng, ngốc nghếch vô cùng, Hà Diệp liền không nhịn được mà muốn cười.

Đột nhiên, trong hành lang truyền tới tiếng bước chân của bạn trai.

Hà Diệp lập tức không cười nổi nữa.

Cô rất hoảng rất hoảng.

Nhịp tim còn đập nhanh hơn cả khi anh tỏ tình vào buổi tối hôm ấy.

__________________________________ 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net