Quân sư và huấn luyện viên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm ấy chúng tôi ngồi hóng mát ở hồ sen cả buổi chiều. Không wifi, không điện thoại chỉ đơn giản ngồi như thế ngắm hoa sen. Và cũng từ ngày hôm ấy tôi nhận ra rằng chơi với cậu ấy cũng rất rất là tốt. Thật sự không hiểu vì sao tôi của ngày xưa không nhận ra ở người bạn tốt của tôi một vẻ đẹp tiềm ẩn và lắm tiền như thế hí hí hí. Này nhá, bình thường tôi nghèo rớt mồng tơi thỉnh thoảng mẹ Khuê  cấp tiền ăn sáng mới có được 10k ăn bánh mỳ hoặc ăn xôi lạc bà Thắm đầu ngõ. Nhưng từ ngày chơi thân với Nam nhá tôi được ăn sang chảnh hơn hẳn, bữa thì ăn bún bò, bữa thì ăn bánh mỳ áp chảo,... Đó là những món ăn đắt đỏ tôi chả dám mơ tưởng đến để ăn sáng. Thỉnh thoảng còn được bao ăn kem tràng tiền, bánh tráng trộn, ăn chè với hoa quả dầm thỏa thuê. Tại sao bổn cô nương không sớm nhận ra phúc lợi của việc chơi thân với Nam sớm hơn cơ chứ? 

Bây giờ là đầu tháng 11, miền Bắc bắt đầu có gió lạnh ùa về. Và ở Hà Nội thì lại lạnh cực luôn á á á. Nhưng tôi yêu cái kiểu thời tiết này, không khí se se lạnh nhưng  nắng lại ấm áp. Khi ngồi bên cửa sổ lớp học, nắng chiếu rọi lên mặt cảm thấy ấm áp như bàn tay anh người yêu đẹp trai chạm vào. Nói đến người yêu, người ta nói đầu đông là mùa thích hợp để kiếm người yêu, khi từng cơn gió lạnh lẽo khiến đôi tay búp chuối của bạn lạnh cóng thì đã có đôi tay thon dài ấm áp của người yêu nhẹ nhàng nắm lấy cho vào túi áo khoác của người ấy. 

Tôi cũng muốn như thế, cũng muốn có anh người yêu đẹp trai nhà giàu  học giỏi sáng chiều đón đưa đi học, muốn có người để nắm tay, để ôm. Nhưng hiện thực lại quá tàn khốc. Khi mà chúng bạn yêu đương, thay đến mấy chục mối tình thì tôi vẫn mãi đơn côi lẻ bóng, lạnh thì tự kiếm áo mặc, đêm rét thì tự đắp chăn. Mỗi khi nghĩ đến điều này thì tôi lại tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm địa, hận không thể lập tức vứt đi liêm sỉ vớ đại một anh cho qua mùa đông giá lạnh. Yêu cầu của tôi cũng có cao lắm đâu? Chỉ cần nhà giàu, bố làm to, đẹp trai, cười tỏa nắng, học giỏi đặc biệt là giỏi Hóa, chơi thể thao tốt bóng rổ hay bóng đá gì cũng được, biết nấu ăn sương sương cỡ đầu bếp 3 sao Michelin, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, cầm kỳ thi họa mỗi thứ biết một chút. Đấy, tiêu chuẩn nhẹ nhàng đơn giản như thế mà có anh nào chịu đâu? Đến tận bây giờ khi mà tiêu chuẩn chỉ cần là trai là được cũng chẳng anh nào thèm hốt.

Mà tôi cũng xuất sắc lắm chứ bộ! Thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng con nhà đài các, nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn, giọng ca chim vàng anh nên mỗi khi cất tiếng hát người ta lại bắt im vì ganh tị, tôi còn biết chơi ukulele. Tôi cũng không phải đứa con gái nhạt nhẽo, nói 1 lời  như tặng người ta bát nước ốc đâu nhờ? Mặn như nước mắm pha muối, đứng ở biển Chết thở ra mấy câu mà biển Chết nhiễm mặn :v

Khi tôi than thở câu này với thằng bạn thân của tôi nó nhìn tôi khinh bỉ, nhếch mép bảo:  

- Do mày ngu như lợn

- Nà ní? Cà khịa nhau hay gì?Làm như mày có người yêu ấy? Ế chổng ế chơ còn chê tao

- Bố mày là thủ thân như ngọc cho crush tao được ăn những miếng ngọt đời trai của tao đầu tiên. Bố chả vã quá rồi từ bỏ liêm sỉ như mày 

"Crush"...."CRUSH"?????? Khoannnnn, bạn Nam có crush á? Bình thường có nhắc đến hay biểu hiện gì đâu? Tôi quay sang nhìn, cực kỳ nghiêm túc mà hỏi:

- Mày có crush rồi á?

- Đương nhiên

- Em nào? Khánh Thư hot girl chuyên Văn?

- Không phải

- Trang Linh chuyên Anh?

- Không

- Quỳnh Trang chuyên Sử?

- Bạn ấy xinh thật nhưng tiếc quá bạn ấy có người yêu rồi. Mà mình thì chẳng thích hoa đã có chậu

Đoán mãi, đọc hết tên hoa khôi trong trường rồi câu trả lời vẫn là " Không phải". Hay là ngoài trường nhờ?

- Học ngoài trường chứ gì?

- Trong trường, gặp suốt

- Bạn ấy thích mày không?

- Không, nhưng tương lai sẽ có

Tôi vỗ vai nó, nghiêm nghị đáp:

- Tán  đi, tương lai éo gì? Cần chị  mày đây quân sư cho không?

- Khinh bỉ, đã kiếm được người yêu éo đâu đòi làm quân sư

Nói rồi Nam đứng dậy phủi đít bước đi. Tôi vội vàng xỏ dép chạy theo, đấm cho một phát rồi bảo:

- Huấn luyện viên thì không ra sân

- Nhưng huấn luyện viên cũng từng là cầu thủ. Còn mày thì chẳng có lấy mảnh tình vắt vai



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net