Võ lâm bang chủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi dã ngoại xong rồi thì làm gì? Đương nhiên là đi chà đít ở ghế nhà trường rồi. Hic, tôi hơi luyến tiếc chuyến dã ngoại của chúng tôi. Ôi sao nó qua nhanh quá!
Tôi vừa tắm xong, định mở laptop đọc nốt truyện đang cày dở. Máy báo tin:
Bảo Nam vừa gửi tin nhắn đến cho bạn.
Tin nhắn có ghi: Mai qua chở anh đi học với em ây!!
Tôi trả lời: Éo
Hắn nhắn: Xe bố mày hỏng rồi con ạ! Sang chở rồi tao bao ăn sáng.
-"Oke!

Đấy, tôi là người dễ ăn dễ nói, hí hí! 

Sáng, đúng giờ tôi chuẩn bị đến nhà hắn, Chợt nhận ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

Chết mẹ rồi, tôi không biết nhà hắn ở đâu cả? Tôi gọi điện cho hắn, đầu dây kia bắt máy:

-" Alo! Nghe"

-" Nhà mày ở đâu ấy nhờ?"

-" Nhà bạn thân mày mà mày còn không biết ở đâu hả?"

-" Tao đã đến bao giờ đâu"

-" Nhà A, đường B, quận C, gần trường Đại học Bách Khoa"

Lúc tôi đến nơi hắn đã đứng chờ trước cổng rồi.Thấy tôi hắn liền càu nhàu:

-"Mịa, đi éo gì lâu thế?"

-"Tắc đường chớ sao nữa, tao lách mãi mới đến được đây đấy!"

Đường xá Hà Nội lúc nào chẳng đông, Đúng giờ cao điểm thì ôi thôi,biển người!

-" Tránh ra, để tao chở nào!"

Thế là hắn đèo tôi đi lạng hết ngõ tắt này đến ngõ nhỏ khác. Vừa đi vừa cãi nhau ỏm củ tỏi.

-" Rẽ rẽ bên phải ấy. Ngõ này đi nhanh hơn!"

-" Im mồm, tao đi suốt tao lại chả biết"

Vừa lái xe vào trường trống đánh luôn. May vỡi!

Đúng lúc trả bài kiểm tra 1 tiết, khinh bỉ thật! Tôi thế mà thấp hơn hắn 0,5 điểm. Hắn thì sướng điên trong người, vỗ vỗ đầu tôi bảo;

-" Mày đừng buồn An ạ! Tao sinh ra đã giỏi rồi thì biết làm sao đây?"

Hỏi có bức xúc không? Tôi cáu lắm á! Buồn ơi là sầu. Tôi ủ dột cả buổi, điểm thua ai chứ thua thằng bàn sau là không thể chấp nhận được. Tôi với hắn đều chuyên Lý, điểm lúc nào cũng ngang ngang nhau sất. Đứa nào hơn điểm đứa kia là sướng không tài nào tả nổi. Nhớ hồi thi học sinh giỏi năm lớp 8, không biết học hành thế nào mà hắn viết nhầm công thức giữa công hao phí với công toàn phần, sai hết cả bài luôn. Vậy là bị đánh trật không được đi thi tỉnh.Đợt đấy hắn tâm trạng ghê luôn, cả ngày thở ngắn thở dài, tôi thì sướng cười tươi như hoa, hớn ha hớn hở.Hắn còn chửi tôi là đồ vô tâm, máu lạnh. Cả tuần đấy hắn không nói chuyện với tôi luôn!

 Tui vô tội mà!

Hắn ném cho tôi hộp sữa đậu nành với gói bánh mỳ Lucky:

-" Tao hứa mua bữa sáng cho mày. Ăn đi"

-" Không muốn ăn"

-" Ăn không hay để tao bóp miệng mày nhét vào"

Xí, ăn thì ăn. 

Vào học chúng tôi lại bắt đầu tỉ thí võ lâm thuộc lĩnh vực đánh caro. Cuộc tỉ thí được diễn ra trong phạm vi hai bàn cuối lớp. Cuộc đọ sức diễn ra căng thẳng, khó phân thắng bại. Chuyện! toàn cao thủ khắp nơi hội tụ về đây mà lị. Sau bao cuộc chiến căng não, gay cấn hai cao thủ xuất sắc nhất đại diện cho bang hội là: tôi - đại diện cho bang " Những thiên tài tổ 4" và hắn - đại diện cho bang hội " Tổ 3 anh đây chấp hết" chính thức bước vào vòng chung kết tìm kiếm cao thủ võ lâm. Cả hai tuyển thủ được cung phụng bánh mỳ với sữa khuyến mãi đấm bóp để lấy sức chuẩn bị cho cuộc tỉ thí đỉnh kout. 

Quả nhiên là cao thủ giang hồ, nội công thâm hậu. Đánh mãi vẫn không phân thắng bại. Đang đến hồi gay cấn nhất thì võ lâm bang chủ xuất hiện, đánh nát phái tà đạo:

-" E hèm, anh chị chơi vui nhỉ"-nụ cười hiền từ, nhân hậu, đầy tình yêu thương của cô Lương Thiện ( Gọi vậy vì cô tên Lương Thị Thiện, chứ không phải cô lương thiện đâu :">)

-"..."

-"..."

-"..."

-"..."

-"..."

Cả bầu trời câm nín

Cuộc tỉ thí tạm ngừng, em nào về chỗ em nấy promotion cả bản tự kiểm điểm dài 1000 từ. Tuổi thơ bất hạnh quá mà! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net