Khi Tô Mộc Tranh tỏ tình 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

---Trần Quả—

Tô Mộc Tranh: Quả Quả, em thích chị.

Trần Quả: Hả?? Em… em… em… em vừa nói gì cơ? Chị nghe không rõ.

Tô Mộc Tranh (cười): Quả Quả, em thích chị!

Trần Quả: (đứng hình-ing)

(Nội tâm Trần Quả: Nữ thần của mình nói thích mình, nữ thần của mình nói thích mình a!!! Phải làm sao, làm sao bây giờ???)

Tô Mộc Tranh (tiến lên hai bước, đưa tay sờ trán chị chủ Trần): Quả Quả, làm sao vậy?

Trần Quả: (trực tiếp ngất xỉu vào trong lòng Tô Mộc Tranh)

Diệp Tu đi ngang qua: Mộc Tranh, em làm gì mà chị chủ Trần lại ngất xỉu vậy hả?! Lần thứ ba trong tuần rồi đấy!

Tô Mộc Tranh: Em vô tội mà… (ném điện thoại qua) Em đỡ Quả Quả, anh gọi 115 giùm em.

—Đường Nhu—

Tô Mộc Tranh: Nhu Nhu, vào đấu trường làm vài ván nào. Ai thua thì phải đồng ý với người thắng một điều kiện, được không?

Đường Nhu: Được, mình tạo phòng.

Tô Mộc Tranh: Mình tới ngay.

Vài phút sau.

Hàn Yên Nhu ngã xuống, Mộc Vũ Tranh Phong vác pháo Thôn Nhật trên vai đứng hiên ngang với thanh máu còn 1/3.

Tô Mộc Tranh cười đắc thắng, khung chat nhảy ra trên màn hình Đường Nhu.

Mộc Vũ Tranh Phong: Nhu Nhu, làm bạn gái của mình.

Đường Nhu sửng sốt một hồi. Sau đó…

Hàn Yên Nhu: Được.

—Mạc Phàm—

Tô Mộc Tranh: Tiểu Mạc, tôi thích cậu.

Mạc Phàm: …

Chờ mãi cũng không thấy cậu ta trả lời, Tô Mộc Tranh ngồi vào cái máy bên cạnh, log game đợi cậu ta. Đăng nhập xong rồi mới thấy người bên cạnh gửi inbox.

Hại Người Không Mệt: Lát nữa đi nhặt mót, tôi cho phép cô tổ đội với tôi.

—Diệp Thu—

Tô Mộc Tranh: Diệp Thu, tôi thích anh.

Diệp Thu: ~im lặng~ Cô không nhầm đó chứ, tôi không phải là Diệp Tu.

Tô Mộc Tranh: Tôi mới vừa gọi anh là Diệp Thu mà…

Diệp Thu (lẩm bẩm): Ai biết cô có lầm không cơ chứ…

Tô Mộc Tranh: ?

Diệp Thu: Được rồi, tôi đã quyết định. Cô giúp tôi tống Diệp Tu về nhà, tôi sẽ bỏ nhà ra đi với cô.

—Diệp Tu—

Tô Mộc Tranh: Diệp Tu.

Diệp Tu (đang uống nước): Ừ.

Tô Mộc Tranh: Em thích anh.

Diệp Tu (phun nước ra ngoài): Khụ khụ khụ… Em nói cái gì cơ?

Tô Mộc Tranh (bước tới một bước): Em thích anh.

Diệp Tu: (nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt bối rối)

Tô Mộc Tranh (bước tới thêm một bước nữa, nước mắt lưng tròng): Diệp Tu, em thích anh.

Diệp Tu nhìn cô gái đối diện như sắp khóc, thở dài một hơi rồi bước tới, vụng về ôm cô vào lòng, “Chịu thua em rồi đó… Anh cũng thích em, được chưa.”

Tô Mộc Tranh chôn đầu trong lòng anh, nở một nụ cười đắc thắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net