Khi Tô Mộc Tranh tỏ tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dụ Văn Châu-

Tô Mộc Tranh: Văn Châu, em thích anh.

Dụ Văn Châu đang chăm chú viết, cây bút trong tay bỗng ngừng lại đôi chút, nhưng vẫn không quay người lại.

Tô Mộc Tranh thấy anh không có phản ứng, cảm thấy ủy khuất, đang định nói lại thêm một lần nữa, "Anh..."

Dụ Văn Châu bỗng quay đầu, nhẹ nhàng xoa đầu cô, mỉm cười dịu dàng, "Anh biết rồi. Tối nay muốn ăn gì, huấn luyện xong chúng ta có thể đi."

-Hoàng Thiếu Thiên-

Tô Mộc Tranh: Thiếu Thiên, tôi thích anh.

Kẻ hay nói nhiều lập tức đứng hình, mồm ngừng hoạt động trong vòng 5 giây...

Hoàng Thiếu Thiên: Cái... cái gì cái gì cái gì cơ chứ! Tô Mộc Tranh cô không phải nước vào não đó chứ, mới sáng sớm mà cô lại lên cơn cái gì. Tính đánh lạc hướng tui để Hưng Hân vào tranh chung kết chứ gì, tôi biết tỏng hết rồi, cô nghĩ tôi bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn bị trò này lừa hả, đừng hòng đừng hòng đừng hòng!!!

Tô Mộc Tranh: ... (xoay người bỏ đi luôn)

Hoàng Thiếu Thiên: Này này này này này nói chuyện cho rõ ràng coi, cô nói một câu xong rồi bỏ đi như thế mà coi được à! Chí ít phải nói lại lần nữa đi chứ. Mộc Tranh Mộc Tranh Mộc Tranh cô đừng đi mà, được được được tôi đồng ý rồi vậy mà vẫn chưa được à... (Tỉnh lược 500 từ)

-Hàn Văn Thanh-

Tô Mộc Tranh: Văn Thanh, em thích anh.

Hàn Văn Thanh không nói gì, ánh mắt như dao nhìn chằm chằm vào cô mất mấy giây.

Tô Mộc Tranh (đổ mồ hôi hột): Thôi vậy, coi như em chưa nói gì đi.

Mấy ngày sau, tin Tô Mộc Tranh tỏ tình Hàn Văn Thanh lan khắp Bá Đồ, chưa đi được nửa đường cô đã bị mấy người chặn đường chọc ghẹo.

"Mỹ nữ Tô, nghe nói em mới tỏ tình đội trưởng tụi anh hả? Gan đó nha!"

"Cô Tô, xin hãy tự trọng."

"Em gái à, về nói với Diệp đại thần, trò này trẻ con quá rồi đó."

Còn chưa kịp đáp trả, mấy người kia đang cười cợt bỗng im thin thít, không khí lạnh xuống mấy độ. Quay người, hóa ra Hàn Văn Thanh đã đứng sau lưng cô từ lúc nào.

Anh ta không nói không rằng, cầm tay Tô Mộc Tranh kéo đi, trước khi đi còn bỏ lại một câu, "Người của tôi, không ai được phép đụng vào."

-Trương Tân Kiệt-

Tô Mộc Tranh: Tân Kiệt, tôi thích anh.

Trương Tân Kiệt im lặng, ngẩng lên nhìn cô một cái rồi tập trung hí hoáy viết cái gì đó.

Nửa tiếng sau, anh đưa cho cô một tờ giấy.

Trương Tân Kiệt: Đây là lịch trình hàng ngày của tôi, tôi chừa cho em khoảng thời gian từ 4 - 5:30 thứ năm và thứ bảy hàng tuần, chúng ta có thể thử hẹn hò. Nhưng nên biết, nếu em đến trễ, tôi nhất định sẽ bỏ về trước.

Tô Mộc Tranh: ...vâng.

-Vương Kiệt Hi-

Tô Mộc Tranh: Kiệt Hi, tôi thích anh.

Vương Kiệt Hi: ...Diệp Tu phái cô tới hả?

Tô Mộc Tranh (nghiêm mặt): Là tôi tự đến.

Vương Kiệt Hi: Lời lúc nãy... cô nói thật?

Tô Mộc Tranh: Tôi thật lòng mà.

Vương Kiệt Hi (suy nghĩ một lát, rồi liếc cô): Bao giờ chuyển qua Vi Thảo?

Tô Mộc Tranh: ...

-Chu Trạch Khải-

Tô Mộc Tranh: Trạch Khải, tôi thích anh.

Chu Trạch Khải: ~im lặng~ ...Ừm.

5 phút sau, Tô Mộc Tranh bị lôi đến studio chụp ảnh.

Tô Mộc Tranh: ???

Chu Trạch Khải (với người chụp ảnh quảng cáo): Bạn diễn (chỉ về phía Tô Mộc Tranh).

Tô Mộc Tranh: ...

Chu Trạch Khải: (nhìn cô bằng ánh mắt cún con)

Mấy giây sau.

Tô Mộc Tranh: Được rồi, bắt đầu đi, từ giờ trở đi, tôi là bạn diễn của anh ấy.

-Tôn Tường-

Tô Mộc Tranh: Tôi thích cậu.

Tôn Tường: ...cái cái cái gì!? Cô cô cô cô... (đỏ mặt)

Tô Mộc Tranh: ~nhìn chằm chằm vào Tường với ánh mắt mãnh liệt~

Tôn Tường: Đùa... đùa cái gì vậy? Cô nghĩ tôi sẽ tin cô à. A ha ha, trò ấu trĩ này, tôi không bị dụ đâu!

Tô Mộc Tranh: Cậu không tin thì thôi. (xoay người bỏ đi)

Tôn Tường: Này! Không được đi! Tôi... tôi... (cố gắng nhớ lời thoại, đồng thời giả bộ mặt cool ngầu sau khi nhớ ra) Tôi cho phép cô thích tôi!

-Khưu Phi-

Tô Mộc Tranh: Tiểu Khưu, chị thích em.

Khưu Phi (mặt hoảng sợ): Chị Tô, tiền bối sẽ đánh chết em... (ngập ngừng một lát) Nhưng em sẽ bảo vệ chị.

-Tiêu Thời Khâm-

Tô Mộc Tranh: Chuyện nhỏ, tôi thích anh.

Tiêu Thời Khâm: Cô đang đùa à... Còn nữa, tôi đã bảo cô không được gọi tôi như vậy rồi cơ mà!!!

Tô Mộc Tranh: Nhưng tôi thích cái tên này, rất đặc biệt đó.

Tiêu Thời Khâm (lúng túng): Ai... Ai cần cô thích chứ! Nói tóm lại, không được gọi tôi bằng cái tên này trước mặt người khác!

Tô Mộc Tranh (cười tinh nghịch): Vậy lúc không có người khác thì sao?

Tiêu Thời Khâm (đỏ mặt): ...lúc đó tùy cô.

-Sở Vân Tú-

Tại nhà của Sở Vân Tú, hai cô gái ngồi trên sofa, xem một bộ phim tình cảm đang hot gần đây. Đến đoạn kết, chàng trai ung thư bệnh chết, Sở Vân Tú nước mắt lưng tròng, dựa vào người Tô Mộc Tranh khóc.

Tô Mộc Tranh: Tú Tú, tay cũng nắm rồi, dựa cũng dựa rồi, từ nay cậu là người của mình.

Sở Vân Tú (đỏ mặt): ...Ừ.

---Trần Quả-

Tô Mộc Tranh: Quả Quả, em thích chị.

Trần Quả: Hả?? Em... em... em... em vừa nói gì cơ? Chị nghe không rõ.

Tô Mộc Tranh (cười): Quả Quả, em thích chị!

Trần Quả: (đứng hình-ing)

(Nội tâm Trần Quả: Nữ thần của mình nói thích mình, nữ thần của mình nói thích mình a!!! Phải làm sao, làm sao bây giờ???)

Tô Mộc Tranh (tiến lên hai bước, đưa tay sờ trán chị chủ Trần): Quả Quả, làm sao vậy?

Trần Quả: (trực tiếp ngất xỉu vào trong lòng Tô Mộc Tranh)

Diệp Tu đi ngang qua: Mộc Tranh, em làm gì mà chị chủ Trần lại ngất xỉu vậy hả?! Lần thứ ba trong tuần rồi đấy!

Tô Mộc Tranh: Em vô tội mà... (ném điện thoại qua) Em đỡ Quả Quả, anh gọi 115 giùm em.

-Đường Nhu-

Tô Mộc Tranh: Nhu Nhu, vào đấu trường làm vài ván nào. Ai thua thì phải đồng ý với người thắng một điều kiện, được không?

Đường Nhu: Được, mình tạo phòng.

Tô Mộc Tranh: Mình tới ngay.

Vài phút sau.

Hàn Yên Nhu ngã xuống, Mộc Vũ Tranh Phong vác pháo Thôn Nhật trên vai đứng hiên ngang với thanh máu còn 1/3.

Tô Mộc Tranh cười đắc thắng, khung chat nhảy ra trên màn hình Đường Nhu.

Mộc Vũ Tranh Phong: Nhu Nhu, làm bạn gái của mình.

Đường Nhu sửng sốt một hồi. Sau đó...

Hàn Yên Nhu: Được.

-Mạc Phàm-

Tô Mộc Tranh: Tiểu Mạc, tôi thích cậu.

Mạc Phàm: ...

Chờ mãi cũng không thấy cậu ta trả lời, Tô Mộc Tranh ngồi vào cái máy bên cạnh, log game đợi cậu ta. Đăng nhập xong rồi mới thấy người bên cạnh gửi inbox.

Hại Người Không Mệt: Lát nữa đi nhặt mót, tôi cho phép cô tổ đội với tôi.

-Diệp Thu-

Tô Mộc Tranh: Diệp Thu, tôi thích anh.

Diệp Thu: ~im lặng~ Cô không nhầm đó chứ, tôi không phải là Diệp Tu.

Tô Mộc Tranh: Tôi mới vừa gọi anh là Diệp Thu mà...

Diệp Thu (lẩm bẩm): Ai biết cô có lầm không cơ chứ...

Tô Mộc Tranh: ?

Diệp Thu: Được rồi, tôi đã quyết định. Cô giúp tôi tống Diệp Tu về nhà, tôi sẽ bỏ nhà ra đi với cô.

-Diệp Tu-

Tô Mộc Tranh: Diệp Tu.

Diệp Tu (đang uống nước): Ừ.

Tô Mộc Tranh: Em thích anh.

Diệp Tu (phun nước ra ngoài): Khụ khụ khụ... Em nói cái gì cơ?

Tô Mộc Tranh (bước tới một bước): Em thích anh.

Diệp Tu: (nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt bối rối)

Tô Mộc Tranh (bước tới thêm một bước nữa, nước mắt lưng tròng): Diệp Tu, em thích anh.

Diệp Tu nhìn cô gái đối diện như sắp khóc, thở dài một hơi rồi bước tới, vụng về ôm cô vào lòng, "Chịu thua em rồi đó... Anh cũng thích em, được chưa."

Tô Mộc Tranh chôn đầu trong lòng anh, nở một nụ cười đắc thắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net