Tô Mộc Tranh cả đêm không về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


BREAKING NEWS: "Tô Mộc Tranh cả đêm không về!!!"
"Hôm qua thi đấu vòng tròn Vinh Quang, Hưng Hân bại bởi Vi Thảo, sau khi trận đấu kết thúc, Tô Mộc Tranh bị một người đàn ông thần bí đưa đi, hơn nữa hôm nay toàn đội Hưng Hân quay về thành phố H, vẫn không thấy Tô Mộc Tranh. 
‘’Bát quái Vinh Quang đưa tin."

Nghe có vẻ chính trực ngay thẳng, nhưng rõ ràng phía sau là đang mang một ẩn ý khác. Hình ảnh công khai đưa ra là hình bóng của Tô Mộc Tranh mặc đồng phục Hưng Hân đang đi cạnh một người đàn ông.
Thời đại này là thời đại toàn dân thần tượng hóa, chỉ cần một người có chút danh tiếng, là đều có thể bị mang ra bàn luận, nói gì đến đây là Tô Mộc Tranh, có nhan sắc có kỹ thuật, càng dễ dàng gây sự chú ý hơn cả.
Kỳ thật chuyện này vốn không phải là chuyện lớn gì, hoạt động cá nhân của tuyển thủ tất nhiên không cần từng khắc đều phải thông báo với Fan, chỉ cần chiến đội phê chuẩn là được rồi.
Thế mà trên diễn đàn đã nhao nhao, bát quái thi nhau mọc lên, đến cả những lời như "Vừa mới thua trận mà đã rời đi rồi, một chút ý thức trách nhiệm của đội trưởng cũng không có." cũng đã có thể nói ra. Phía dưới Weibo chính thức của chiến đội Hưng Hân, mọi người đua nhau cmt đòi đổi đội trưởng.
Trần Quả giận gần chết, thiếu chút nữa là lấy clone đi trả lời từng cmt một, nhưng rốt cuộc vẫn bị ngăn lại.
"Chính chủ còn chưa gấp, chị gấp cái gì mà." Đường Nhu chậm rãi nói, "Cái con người kia so với chị sẽ càng không để cho Mộc Mộc bị hắt nước bẩn đâu."
Trần Quả nghĩ nghĩ thấy Đường Nhu nói không sai, loại chuyện này là để thể hiện năng lực bạn trai, vẫn là để cho bạn trai chính quy tới làm đi, vì vậy, cô không tiếp tục quan tâm nữa.
Mặc kệ bên ngoài đã loạn thành thế nào, chính chủ vẫn còn đang nằm trong chăn mà say sưa ngủ.
Bởi vì có người nào đó tắt mất chuông báo thức của cô rồi, cho nên hôm nay cô ngủ thẳng đến mặt trời lên cao mới tỉnh dậy.
Cô ôm chăn ngồi dậy, mắt vẫn còn mơ mơ màng màng, áo sơ mi nam rộng thùng thình trên người xệ một bên vai, lộ ra một mảng da thịt lớn trước ngực.

Tắt mất báo thức của cô rồi ra trước máy tính ngồi, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, anh ta giống như có con mắt ở phía sau vậy, đầu không hề quay lại, cất tiếng hỏi: "Tỉnh rồi?"
Tô Mộc Tranh xuống giường, lê dép đến bên người Diệp Tu mà ngồi xuống, Diệp Tu dịch chuyển thân người, chuyển hướng sang phía cô, Tô Mộc Tranh thoải mái ngồi lên đùi của Diệp Tu, cả người lui hẳn vào ngực anh.
Diệp Tu bất đắc dĩ mà cười cười: "Tỉnh rồi thì phải đi rửa mặt."
Yết hầu của cô phát ra tiếng ừm, ừm, tỏ vẻ không muốn động một chút nào cả.
Diệp Tu biết tinh thần của Tô mộc Tranh khi mới rời giường là đặc biệt đến thế nào, cũng không thúc giục cô, và cũng rất hưởng thụ giây phút mỹ nhân trong lồng ngực.
Cô dây dưa một lúc lâu, cuối cùng đã tỉnh táo lại.
"Bữa sáng ở trên bàn, cũng đừng ăn nhiều quá, lát nữa là ăn trưa rồi." Diệp Tu dặn dò, "Cơm nước xong anh phục bàn cho em."
Nhắc đến phục bàn, Tô Mộc Tranh mới tỉnh táo hoàn toàn.
Trọng tâm của Vi Thảo đều nằm ở trên người Vương Kiệt Hy mà triển khai từng đấu pháp, Vương Kiệt Hy, đang chậm rãi quay về là chính cậu ta.
Ở trận đấu hôm qua, Vương Kiệt Hy đã sử dụng đấu pháp của Ma Thuật Sư mà đã lâu cậu ta không sử dụng.
Tô Mộc Tranh không phải chưa từng tiếp xúc qua Ma Thuật Sư, nhưng vẫn bị tấn công đến trở tay không kịp, quỷ thần khó lường, Ma Thật Sư chân chính, nếu có thời gian thì anh sẽ giúp cô phục bàn một lần nữa.
Diệp Tu của hiện tại không thích hợp nhúng tay vào nội bộ Hưng Hân, việc này đối với sự phát triển của tương lai Hưng Hân rất bất lợi, vì vậy anh chỉ có thể chỉ điểm cho Tô Mộc Tranh, những việc còn lại, Hưng Hân đành phải tự lực cánh sinh đi thôi, dù sao Hưng Hân đã không còn là trách nhiệm của anh rồi.
Nhưng Tô Mộc Tranh, cả đời của cô là trách nhiệm của anh.
Sau khi Diệp Tu giúp Tô Mộc Tranh phục bàn, vành tai và tóc mai chạm nhau vài lần nữa rồi Tô Mộc Tranh rốt cuộc mới có thể được buông ra để Diệp Tu bắt xe tiễn cô ra sân bay.
"Về đến rồi thì gọi điện cho anh." Diệp Tu dặn dò vài lần, "Trên đường về cẩn thận một chút."

Tô Mộc Tranh ngoan ngoãn đáp lời, một chút cũng không thấy mấy lời dặn dò này là phiền phức, mãi cho đến khi phải đi check-in, cô đành tách khỏi diệp Tu để đến khu check-in làm thủ tục.
Diệp Tu nhìn thân ảnh của Tô Mộc Tranh dần biến mất, xác nhận cô đã thuận lợi check-in rồi mới yên tâm rời đi.
Bỗng nhiên Diệp Tu nhìn thấy weibo của một hành khách, anh cảm thấy dòng hotsearch thật sự quá chói mắt.
No.1 hotsearch vẫn chễm chệ nằm đó, một chút cũng không giảm nhiệt: "Tô Mộc Tranh cả đêm không về"
Tuy rằng anh biết đây có lẽ là chậu nước bẩn có chủ đích, vốn không cần giải thích làm gì để tốn khí lực, nhưng mà...
Diệp Tu lục túi áo lấy ra điện thoại, log in weibo đã vạn năm không dùng đến, post lên, chỉ đúng một câu.
"Vừa mới tiễn Mộc Tranh ra sân bay."
Ngắn gọn chỉ cần tám chữ cũng đã đủ giải thích tất cả, anh kiên nhẫn đợi một phút, khu chuyển phát và bình luận đều loạn hết rồi.
Diệp Tu nhìn vài cái, top cmt like cao nhất tên là "Khóa Diệp Tranh CP" có nội dung: "Diệp thần, tối hôm qua là anh đến đón Tô đội sao?"
Thấy tên acc có vẻ quen mắt, Diệp Tu nhớ lại một chút, chợt nhớ ra đây là clone của chị chủ.
Trái phải đều là người quen, Diệp Tu rep lại một chữ: "Ừ."
Kế tiếp là khả năng xử lý truyền thông của Hưng Hân, Diệp Tu tắt weibo, suy xét ngày nào đó xin phép về Hưng Hân một chuyến.
Rõ ràng là mới vừa tiễn bước người ta, mà bây giờ lại nghĩ đến ngày gặp lại rồi.
                                                 end

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net