khoản thời gian tuyệt vọng nhất của tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tôi là ...(cứ lấy bí danh thôi nhỉ "Cố ngọc uyển")

Nếu nói một người bị trầm cảm đã từng rất vui vẻ với mọi thứ xung quanh thì sao nhỉ ,khi ở độ tuổi thiếu niên vui vẻ ,hồn nhiên bao nhiêu thì tôi lại rơi vào trầm cảm ,cũng không xa lạ gì là mấy với những người giống tôi

Tự ti về chính bản thân , mọi phía từ gia đình ,bạn bè ,tình yêu cũng là những thứ khiến tôi trở nên ngày càng lầm lì ít nói ,đến mức bị trầm cảm và phải đi bác sĩ tâm lí ,đến với bác sĩ tâm lí cô ấy hỏi tôi một câu kiến tôi không biết phải trả lời như thế nào cho phải đó là

"trầm cảm đến mức đi bác sĩ tâm lí, người gầy nhom như thế mà gia đình người thân cô không hay biết hay sao ,mà lại để cô phải đi một mình "

Đến với câu hỏi này tôi thực sự không biết phải trả lời như thế nào ,chính gia đình cũng là gánh nặng tâm lý nhất đối với tôi ,bame không ai hiểu cho tôi ,chị tôi cũng không thể giúp được gì nhiều ngoài việc động viên tôi nhưng chị ấy còn gia đình và công việc nên không thể động viên tôi mãi được ,tôi cũng biết rằng chị tôi cũng rất mệt mỏi với công việc và gia đình của chị ấy như thế nào ,có nhiều lúc tôi còn an ủi động viên chị và cố tỏ ra mình hiện giờ đang thực sự rất ổn để chị có thể yên tâm .

Nhưng điều đó quá khó đối với tôi .

"Tôi tự hỏi rằng mình có thật sự nên tồn tại hay là không '

Nếu cố gắng tích cực trong đống tiêu cực thì tôi không thể nào gắng gượng nổi không ai giúp tôi cả ,kể cả người tôi yêu cũng đã phản bội tôi ,tôi thật sự muốn hỏi rằng tôi đã làm gì sai mà khiến cho cuộc đời tôi càng ngày càng đen tối không có lối ra khi càng bước tới phía trước như vậy chứ.

Vào chính khoản thời gian năm 17 tuổi là một nổi kinh hoàng đối với tôi, cũng là khoản thời gian tôi phải đối mặt với mọi thứ ,từ việc học đến gia đình và cả ngay ngôi trường mà tôi đang theo học . Bame thì bắt tôi học cả ngày như một chiếc máy và không ngừng buông ra những lời cay nghiệt như đâm vào tim tôi. Đến cả ngay ở ngôi trường tôi đang học cũng khiến tôi mệt mỏi ,bị miệt thị ngoại hình ,kì thị ,xua đuổi, xa lánh vì tôi là một đứa học hành không được giỏi và cũng hay lầm lì ít nói ,đến mức mọi người từng nói tôi là một con câm không nói được .

Chúng cũng chính là thứ khiến mình rơi vào trầm cảm

(Đây cũng chỉ là những thứ tác giả suy nghĩ ra được ,mong mọi xem tiểu thuyết với một tinh thần vui vẻ ,và tác giả sẽ luôn nghe ý kiến của mọi người )

               Cảm ơn mọi người vì đã đọc đến đoạn này của tiểu thuyết

TÁC GIẢ CŨNG XIN CẢM ƠN NHIỀU (và đây cũng là tác phẩm đầu tay mong mọi người ủng hộ)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tâmlí
Ẩn QC