Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ ơn Chúa mà 6 tiết học đã trôi qua thật nhẹ nhàng. Tôi thu dọn sách vở rồi nhanh chóng cúi mặt đi ra khỏi lớp. Chỉ mất một vài phút để đi tới cuối vỉa hè của bãi đỗ xe.

Những đứa trẻ đang ngồi la liệt xung quanh vệ đường. Bãi gửi xe trông như một chiến trường giữa hai phe học sinh trung học và đại học. Khá là phiền toái vì tôi đã đậu xe ở vị trí rất xa so với cổng vào trong khi bản thân là người rất ghét chuyện tập thể dục.

Ngay khi nhảy phóc vào trong xe và ném chiếc cặp xách lên ghế phụ, tôi cảm nhận được điện thoại di động rung lên không dưới 10 lần. Tôi rên rỉ trong sự tuyệt vọng tột cùng vừa thò tay lấy nó ra khỏi túi áo khoác.

Tên đáng sợ: Em cũng sẽ tham dự buổi tiệc tối nay chứ ?

Khốn thật, tên điên rồ này bám dai như quỷ đói. Anh ta sẽ không bao giờ chịu để yên cho tôi, có đúng như vậy không ? Hay tôi nên nói thẳng ra rằng tôi không muốn bị làm phiền ngay lúc này đây ?

Nah, như vậy thì tàn nhẫn quá.

Tôi: Vâng.

Tên đáng sợ: Nếu thế tôi cũng sẽ tới đó :))

Tôi: Chúng ta sẽ gặp nhau đúng chứ ?

Tên đáng sợ: Chưa được.

Tôi: Khốn nạn.

Giận dỗi ném chiếc điện thoại quay trở lại băng ghế phụ. Tên đáng khiếp này đang bắt đầu làm tôi tức điên lên đây.

Tôi không biết tại sao mình lại trả lời tin nhắn nữa. Tôi thậm chí còn không hề hứng thú với ý định của anh ta kia mà.

**

Dan: Nàng ơi chuẩn bị xong chưa ? Ta đã chờ suốt một ngàn năm nay rồi.

Tôi: Sẽ không đi đâu.

Dan: Đừng có trở thành Hayley thứ hai như thế, cậu sẽ đi tới buổi tiệc đó.

Dan: ĐỪNG ĐỂ TỚ PHẢI ĐI LÊN ĐÁ CÁI MÔNG XINH ĐẸP CỦA CẬU XUỐNG ĐÂY.

Tôi: Sao cậu không đi đá mông của Hayley đi kìa.

Dan: Bởi vì tớ biết rằng cậu sẽ đi.

Dan: Cậu có một sự ám ảnh to lớn đối với Kyle.

Dan: Kết luận rằng cậu không có cách nào để trốn tránh việc này được.

Dan: BBY (baby) cậu đâu rồi ?

Tôi: Đó là nhà của Alex, không phải Kyle.

Dan: Thì đã sao nào ? Vui lên đi bạn ơi, Alex là bạn thân nhất của Kyle, tất nhiên, anh ấy cũng là khách mời quan trọng nhất rồi.

Dan: Sao cậu có thành kiến với Alex dữ dội thế ? Ai cũng thấy anh ta tuyệt hơn Kyle rất nhiều là đằng khác.

Dan: Và có lẽ cậu nên đi khám mắt luôn bởi vì Alex là minh chứng rõ ràng anh ta nóng bỏng hơn Kyle.

Dan: Thật sự ra thì ví Alex như Channing Tatum (1) – chuẩn mực của sự quyến rũ trong khi Kyle, chà anh ta cũng sẽ trở nên nóng bỏng nếu như không có cái năng lượng trai đểu đang chảy trong tĩnh mạch anh ta kia.

Dan: Nếu như phải chọn lựa. Tớ sẽ chọn Alex thay vì Kyle.

Tôi: Tớ vẫn chưa hiểu tại sao cậu chọn hẹn hò với Hayley vì sự thật cho thấy rằng cậu là gay.... Không có ý gì đâu, tớ không phải người ghê sợ đồng tính luyến ái.

Dan: Sao cũng được giờ thì nhấc mông lên và bước xuống đây ngay. Cậu đã làm tốn mười lăm phút quý giá của tớ rồi.

Dan: Remember child. (lời bài hát)

Dan: Time is gold. (lời bài hát)

Tôi: Ngưng lải nhãi nữa trước khi tớ đổi ý.

Khi đang đặt chân xuống cầu thang điện thoại lại rung rung lên liên hồi, tôi vừa rên rỉ não nề vừa bới lấy nó ra khỏi túi.

"Khốn khiếp, Dan."

Ban đầu, tôi đã nghĩ người nhắn là Dan nhưng nhanh chóng tôi nhận ra mình đã nhầm khi số điện thoại lạ nháy lên trên màn hình.

Tên đáng sợ: Em vẫn sẽ đến chứ ?

Tôi: KHÔNG.

Tên đáng sợ: Ổn thôi, tôi sẽ chờ em ở đó.

Tôi: Tôi thật sự không quen anh và nếu anh vẫn muốn tiếp tục chuyện này thì anh cần phải nói cho tôi biết anh là ai.

Tôi: Chúa ơi, anh sẽ không bao giờ từ bỏ chuyện này, đúng chứ ?

Tôi: Nghiêm túc mà nói thì trò đùa này nhất định phải dừng lại vì Obama sẽ không thích điều đó đâu.

Tên đáng sợ: Em không thể tin tôi dù chỉ  là một lần ?

Tên đáng sợ: THỀ CÓ TÌNH YÊU CỦA CHÚA, TÔI THẬT SỰ RẤT THÍCH EM SKYLAR ROSE THOMSON.

Tên đáng sợ: Và tôi chỉ muốn được trò chuyện cùng em điều đó có nghĩa tôi không có ý đồ xấu đúng chứ ? Thề với mẹ thiên nhiên rằng đây hoàn toàn không phải một trò đùa bệnh hoạn nào đó đâu.

Tôi: Không cần phải CAPS LOCK lên như thế dude, ít nhất đưa cho tôi một cái tên để tôi thay thế biệt danh 'tên đáng sợ' này.

Tên đáng sợ: Em vừa bảo em đặt biệt danh cho tôi là 'tên đáng sợ'?

Tên đáng sợ: Hay nhất nên đổi thành 'Anh yêu tương lai'

Tôi: Không đời nào.

Tôi: Tôi đã có người thương rồi.

Tên đáng sợ: Thôi nào Sky em có thể cho tôi một cơ hội được không ?

Tên đáng sợ: Chỉ là tên liên lạc thôi mà, cũng không phải vấn đề lớn gì.

Tôi: Ôi Chúa ơi anh thật sự đang giật dây tôi đấy phải không ?

Tôi: Đây là điện thoại cá nhân và tôi sẽ làm bất cứ điều gì tôi muốn, tôi còn có thể đổi tên thành "Cinderella" chỉ cần tôi thích.

Tên đáng sợ: Tệ quá, tôi lại chỉ thích cái tên 'anh yêu tương lai'

Tôi: F tới I rồi N và E. Tôi ghét anh.

Anh yêu tương lai: Aww cảm ơn, tôi cũng yêu em.

Giây phút tôi mở cánh cửa và gần như hét toáng lên khi bắt gặp ánh mắt lướt qua của ai đó đang đứng sững trước mặt mình.

"Anh bạn, cậu làm tớ sợ phát bậy ra quần đấy," tôi ôm hai tay xoa lấy cằm nhằm trấn tĩnh bản thân lại.

"Cậu làm cái gì mà lâu la thế hả ? Tớ tưởng cậu đã tới số rồi khi đang đi xuống cầu thang và bất chợt trượt chân té lăn vài vòng rồi hy sinh," ngôn từ của cậu ta cứ như đang nguyền rủa tôi vậy.

"Câm ngay, trước khi tớ đổi ý."

**

"Bữa tiệc dở tệ này nên được bày biện thêm Taco Bell (2) mới phải," tôi nghe giọng Dan phàn nàn bên tai. Well, khá đồng ý với cậu ta vì bữa tiệc này đúng lố bịch.

"Tớ sẽ đi tìm Sam," tôi vòng tay ôm lấy mình và nổi cáu lên khi cậu ta lặn biến mất tăm vào trong đám đông.

Siết chặt hơn bản thân, tôi tìm đường thoát ra khỏi đám đông bước ra ngoài căn nhà. Tạ ơn Chúa là mọi người đều đang bận nhảy múa ở bên trong hết cả rồi.

"Skyar Thomson ?" Tôi nhìn lên và trông thấy Alex đang cố lách ra khỏi cánh cửa tiến lại gần.

"Alexander Follese," Một giọng điệu mỉa mai ngân vang, tôi đảo tròng mắt.

"Vụ tai nạn hôm đó – "

"Không sao, ổn cả mà," giờ làm ơn đừng có bắt chuyện với tôi nữa và câm miệng anh lại đi Alex.

"Em ổn chứ ? Có vẻ em không thấy thoải mái khi phải đến đây."

Chúa ơi dừng ngay chuyện này lại đi.

"À ý anh là sau khi anh va trúng tôi như một bức tường xi măng cốt théo làm tôi té bật ngửa ra sau nhưng lại không được nhận nổi một lời xin lỗi ? Hoàn toàn ổn Alex," tôi đáp. Alex khẽ lắc đầu anh ta mà không nói thêm gì nữa.

"Anh thật lòng xin lỗi –"

"Quá trễ rồi," tôi thậm chí không thèm liếc nửa con mắt lên anh ta. Khá chắc rằng tôi đã làm anh ta sôi máu lên nhưng điều đó làm tôi hả hê hơn nhiều.

"Sky, chúng tớ chuẩn bị đi về," Tôi nghe tiếng Sam hét lên. Nhìn thoáng qua Alex trước khi cất bước, trông anh ta như thể đang định nói gì đó nhưng một thứ vô hình đã ngăn anh lại rồi quay người đi vào trong.

"Tớ không nhìn nhầm đó chứ ? Cậu thật sự vừa trò chuyện với Alex !!!" Có vẻ tôi vừa làm cậu bạn ngạc nhiên tới kinh hồn vía.

"Anh ấy xin lỗi vì đã va phải tớ ở bữa trưa. Làm ơn, quên cái đống rắc rối này giúp tớ đi được chứ."

 "Sao cũng được. Chúng ta sẽ đi bằng tàu điện ngầm."

"Tớ tưởng bọn mình sẽ tới Taco Bell?"

"Không, tàu điện ngầm." Cậu cự nự trước khi nhấn liên hồi vào ổ khoá.

"Taco Bell,"

"Tàu điện ngầm,"

"Taco Bell cậu phải chiều theo ý tớ vì cậu đã lôi tớ đi cùng vào bữa tiệc tồi tệ của mình nhờ thế tớ phải bỏ lỡ mất tập Netflix." Tôi phản bác gay gắt không kém.

"Được thôi Skylar, chúng ta sẽ đi tới Taco Bell bây giờ, cậu hạnh phúc chưa ?"

"Yay," tôi vỗ tay líu lo vui vẻ.

Trên đường tới tiệm Taco, điện thoại lại rung lên rung lên.

Anh yêuSao em rời bữa tiệc sớm vậy ?

Tôi: Bữa tiệc chẳng ra gì, chúng tôi phải đến Taco Bell ăn tối.

Anh yêu: Em đúng là người không biết tiệc tùng. 

Anh yêu: Không thú vị gì cả.

Tôi: Tôi thà ở nhà và xem Dylan O'Brien cả đêm trên Netflix.

Anh yêu: Thêm một lý do khác làm tôi phát điên lên vì em Sky.

Tôi: Lý do gì làm anh thích tôi chứ hả hả ? Đề nghị anh nên đi khám mắt ngay đi.

Anh yêu: Em không hề giống những cô gái bình thường khác một chút nào, em luôn đem đến cho tôi những bất ngờ và em thậm chí không để tâm đến danh vọng phàm tục, các chàng trai hay ám ảnh ngoại hình của mình. Em có một vẻ ngoài yên tĩnh nhưng sự sôi động nung chảy bên trong. Em là một trong số ít những nữ sinh Avonworth không tham gia đảng phái nham hiểm nào. Chỉ là Sky Thomson: Học sinh A+, tình nhân D+, và A+ vì một tâm hồn tự do lỗi lạc. Chưa kể tới em có một khả năng cảm thụ âm nhạc tuyệt vời điều khiến em càng trở nên quyến rũ gấp bội. Tôi nhìn thấy con người thật của em, điều mà mọi người chưa ai thấy.

Ngay khi tới nơi, Dan gọi cho tôi suất ăn quen thuộc trong khi tôi và Sam tìm chỗ ngồi xuống.

Tôi: Khốn thật, nếu tôi biết anh là ai, tôi rất vui lòng được nói điều tương tự nhưng tệ quá tôi lại không có chút cảm tình gì với anh #xinloikhongxinloidau :))

Anh yêu: Ouch, mỉa mai cũng được. Tôi không quan tâm, tôi mong em hãy mở lòng ra với tôi nhiều hơn và cho tôi một cơ hội được làm quen với em. Làm ơn đừng đẩy tôi ra xa, xin em.

Tôi vừa nhận ra đoạn tin nhắn gần đây nhất đã khiến tôi bật cười tới điên dại.

Chờ một chút.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy ?

Anh yêu: Và làm ơn đừng tỏ ra xấu tính như thế nữa. Em làm tổn thương lòng tự trọng của tôi.

Tôi: Tôi luôn luôn như thế.

Anh yêu: Nên cố giảm bớt lại nó.

Tôi: Chết tiệt. Alex Follese đang làm cái khỉ gì ở đây thế ? Tới đây để ăn hay gì ?

Tôi: LẤY CÁI NĨA NÀY ĐÂM TÔI NGAY LUÔN ĐI.

"Khốn thật bữa tiệc của họ tệ hại tới nỗi chính bản thân họ cũng phải bỏ mặc nó" Dan khịt mũi tỏ vẻ chê bai.

"Sky, nhìn xem ai đang tới kìa," Sam huých khuỷu tay của tôi khiến tôi phải tập trung nhìn về hướng cô nàng.

Khi tôi trông thấy Kyle Hogan đang nhập bọn cùng những người họ tôi cảm giác như có thể đổ khuỵ bất cứ lúc nào.

Tôi: Không có gì nghiêm trọng đâu, Kyle đang cũng ở đây Oh my goddd.

Tôi: Làm ơn đừng tỏ ra lo lắng nhé

Anh yêu: Tôi thấy em có vẻ khá thích cậu ấy ?

Tôi: Không chỉ là một chút, mà là vô cùng đấy chứ.

Bình tĩnh hít vào, thở ra nào. Tôi len lén nhìn thoáng qua khi Kyle đang ngồi sau cách chúng tôi một vài cái bàn nhưng họ dường như không chú ý mấy.

Anh yêu: Tôi vẫn chưa hiểu lý do em có thể căm thù Alex nhưng lại yêu thích Kyle như thế, chẳng phải họ là bạn nhau sao ?

Tôi: Chà, Alex anh ta thường xuyên làm phiền tôi quá đáng. 

Anh yêu: Ước gì anh có thể ở đó cùng với em.

Tôi: Vậy sao anh còn chưa chịu lộ mặt đi và ngưng viện cớ thế này.

Anh yêu: Anh rất muốn như thế, nhưng nói dễ hơn làm. Mặt khác, em đang thích Kyle.

Anh yêu: Hãy tin tưởng anh Sky và đừng bao giờ rời xa anh. Anh thật lòng mong một ngày em sẽ cho anh cơ hội để được đường hoàng đứng trước mặt em. Khi thời khắc đã đến anh sẽ đến bên em và khiến em hoàn toàn quên mọi thứ về Kyle.

"Đi nào Sky," Dan vỗ mạnh lên vai tôi.

"Ngay bây giờ á?"

"Ừ," cậu nhướng đôi mày rậm nhìn tôi tỏ vẻ khó hiểu.

Ý nghĩ rằng mình sẽ bước ngang qua Kyle khiến tôi muốn trở nên vô hình hơn bất cứ khi nào, tôi không biết tại sao bản thân lại lo lắng đến như thế nữa.

Tôi đang đứng sát bên cạnh Sam khi cả đám cùng tiến ra ngoài cửa ra vào. Bước ngang qua bàn của họ, tôi đã cố hết sức để không chạm mắt với bất kỳ ai.

"Này Sky," Ôi Chúa Ơi, Ôi Chúa Ơi, ÔI CHÚA ƠI. Bình tĩnh nào, sang chảnh lên nào Sky mày cần phải quay người lại thật tự tin và nói Xin chào.

Quay đầu lại và tràn ngập trong ánh mắt là hình bóng Kyle đang nhìn thẳng vào tôi với nụ cười thân thiện thường trực trên đôi môi đầy căng mọng của anh ấy. Chết chết Sky ơi, kiềm chế hóc môn của mày lại ngay.

"Ch - chào," khốn thật, ngưng lắp bắp và sang lên Sky.

"Các em đã đến bữa tiệc đêm nay chưa nhỉ ?" Anh cất lời.

 "Vâng, đúng là một bữa tiệc đầy tuyệt vời," tôi cắn răng nói dối trong khi nghe rõ mồn một Alex đang khịt mũi từ phía sau. Anh ta dời tầm mắt đặt lên cơ thể tôi khi tôi quay lại nhìn. Tên đốn mạt. 

"Em phải đi bây giờ rồi," vẽ ra một nụ cười ấm áp nhất có thể tôi hướng về phía Kyle đáp.

"Tuyệt, hẹn gặp lại em tại trường học. Ngủ ngon nhé."

"Ngủ ngon," Rảo bước thật nhanh khỏi nhà hàng, tôi cố gắng khôi phục lại không khí chảy trong lồng ngực mình. Áp lực quá lớn khiến tôi thở càng khó khăn hơn.

Lần đầu tiên trong lịch sử loài người, crush chân ái tối thượng vừa chủ động bắt chuyện. Đây có phải sự thật không ? Làm ơn, ai đó một cái thật đau bằng cây vét bột đi.

"Đêm nay chắc ai đó sẽ có một giấc mơ thật ướt át đây," Dan buông lời trêu chọc từ trong xe.

"Có phải Kyle Hogan vừa chủ động trò chuyện với tớ không ?"

"Còn ai khác trông như thế nữa?" Dan mỉa mai trong khi tôi nhảy phóc vào hàng ghế phụ xe.

"Nói thật tình là trông cậu cứ như chuẩn bị tè ra quần vậy," Sam thêm vào.

"Thật sự, tớ đã xém làm thế. Tớ cảm tưởng như sắp ngất xỉu ngay lúc đó, thề." Tôi nói mà lòng vẫn chưa tin được tại đây - nơi này - ngay bây giờ là hiện thực.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net