Chap 114

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cam Vũ Quyên..." Trợ lý của Cam Vũ Quyên gọi nhẹ, thấp thỏm bất an.

Một Cam Vũ Quyên mạnh mẽ lúc này đang cúi đầu khóc, một lúc lâu mới nghiến răng nghiến răng nghiến lợi nói: "Gọi điện thoại cho cậu ta, nói với cậu ta rằng, nằm mơ giữa ban ngày!"

Giọng nói của cô ta khàn khàn, âm thanh tức giận.

Trợ lý hơi nghi ngờ: "Chị Triệu nói bây giờ chúng ta không nên khiêu khích cậu ta, nếu cậu ta thực sự làm như vậy chính là muốn trở mặt, chị xong đời luôn, anh ta cũng tiêu tùng theo chị, vì vậy nên bàn điều kiện vẫn tốt hơn."

"Hừ!" Âm thanh Cam Vũ Quyên càng thêm giận dữ, "Dựa vào cái gì mà phải đáp ứng điều kiện của cậu ta?! Cam Vũ Quyên tôi thà rằng cá chết lưới rách, cũng sẽ không chấp nhận điều kiện của cậu ta! Gọi điện thoại cho cậu ta, cô không gọi tôi tự mình gọi!"

"Tôi gọi, tôi gọi." Trợ lý gấp rút lấy điện thoại ra, căng thẳng kết nối tới số điện thoại kia, mở loa ngoài.

Vào khoảnh khắc quay số, cô ta nhẹ nhàng nói với Cam Vũ Quyên: "Chị Vũ Quyên, chị Triệu muốn chị bình tĩnh lại, nhất định chị không được kích động, không được trực tiếp trở mặt, phải dành một chút thời gian để giải quyết."

Cam Vũ Quyên lau sạch nước mắt, hít sâu một hơi, lập tức bày ra vẻ mặt vô cảm.

Điện thoại kết nối thành công, truyền đến âm thanh quen thuộc của đàn ông: "A lô?"

Cam Vũ Quyên: "Là tôi."

Trần Dương lập tức mỉm cười: "Là Vũ Quyên à, cuối cùng em cũng chịu gọi điện cho anh."

Rốt cuộc thì Cam Vũ Quyên cũng không thể nhịn nổi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Trần Dương, cậu đúng là không biết xấu hổ!"

Trần Dương: "Em sắp vứt bỏ anh rồi, còn xấu hổ làm gì? Vũ Quyên, là em muốn chia tay với anh, anh cũng nói rồi, muốn chia tay cũng được, nhưng phải đáp ứng điều kiện chia tay của anh trước, giúp anh nâng cao nhân khí, cung cấp tài nguyên."

Cam Vũ Quyên: "Mơ - đi!"

Trần Dương cười lạnh: "Vậy đừng trách anh bất cẩn để lộ ra ngoài những thứ mà anh có trong tay, nên biết rằng, thằng vua thua thằng liều, nhân khí của em đã tăng thêm một bậc nhờ dựa vào chương trình giải trí "Ngôi sao nổi tiếng", em và anh cá chết lưới rách, người thiệt thòi không phải là em sao?"

Giọng nói của anh ta bỗng nhiên trở nên dịu dàng: "Vũ Quyên, chỉ là một ít tài nguyên mà thôi, đối với em không phải chuyện lớn gì, em cho anh rồi, anh cũng không làm phiền em nữa, hơn nữa, sau này đều là người trong giới giải trí, hôm nay em giúp anh, không biết chừng ngày mai em lại cần đến sự giúp đỡ của anh đó."

Cam Vũ Quyên tức đến mức nắm chặt tay, giọng nói khản đặc: "Tôi muốn kiện cậu!"

Hiển nhiên Trần Dương cũng không hề sợ hãi: "Vậy em kiện đi, xem thử tốc độ của ai nhanh hơn."

Ngừng một lúc, anh ta lại mỉm cười bổ sung thêm một câu: "Vũ Quyên, hôm nay em nói với ekip một tiếng, ngày mai anh muốn tiếp tục lấy danh nghĩa bạn trai của em đến tham gia ghi hình chương trình, sáng mai anh sẽ đến trường quay."

"Không thể, tôi tuyệt đối..."

Giọng nói Trần Dương âm u: "Em có thể không đáp ứng, điện thoại của anh hư rồi, nếu ngày mai không tham gia chương trình, anh sẽ đi sửa điện thoại."

Sửa điện thoại...

Đây là uy hiếp!

Cam Vũ Quyên tức đến run rẩy, trợ lý liên tục xoa dịu cô, ánh mắt lo lắng.

Trần Dương: "Vũ Quyên em suy nghĩ cho kỹ, anh đợi tin tức của em."

Nói xong, cúp điện thoại.

Cam Vũ Quyên tức giận đập giường, bật khóc nức nở.

Trợ lý ôm chặt cô ta: "Vũ Quyên đừng khóc nữa, sẽ nghĩ ra cách thôi, cùng lắm thì đáp ứng cậu ta, cho cậu ta một ít tài nguyên, chúng ta ký hợp đồng, bắt cậu ta phải xóa bỏ toàn bộ hình ảnh!"

Cô vỗ lưng cho cô ta, vẽ mặt lo lắng: "Hơn nữa, chị Triệu đang nghĩ cách, chúng ta sẽ có cách mà, Vũ Quyên đừng khóc nữa, còn phải ghi hình chương trình nữa đó."

Bên trong, Cam Vũ Quyên lại khóc thêm một lúc.

Sau đó tiếng khóc của cô ta biến mất, trong phòng truyền đến âm thanh khác.

Năm phút sau, Cam Vũ Quyên đi ra.

Mạc Linh Chi ngẩng đầu đối diện với cô ta, cô chớp chớp đôi mắt đen, nhìn mặt cô ta, lúc này trên mặt đối phương đã được trang điểm rất tinh xảo, căn bản là không nhìn ra được dấu vết của việc khóc lóc, chỉ có vành mắt còn hơi đỏ.

Một lúc sau, vành mắt cũng không còn đỏ nữa.

Nhìn thấy cún con Cam Vũ Quyên cũng ngơ ngác, sau đó liền mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Chi Chi, nhóc ở đây à, sao không ra ngoài? Không ngửi thấy mùi đồ nướng hả?"

Mạc Linh Chi nhìn cô ta, lắc đầu.

Sau đó, cô bước qua, nhẹ nhàng cọ cọ Cam Vũ Quyên, phát ra âm thanh: "Chít."

Cô đừng cười nữa, bây giờ cô cười không đẹp chút nào.

Cam Vũ Quyên không hiểu ý của cô, ôm cô lên, đi ra ngoài.

Lúc bước ra ngoài, cô ta lại khôi phục lại dáng vẻ thoải mái của mình, không để lộ ra một chút khác thường nào, chỉ là thỉnh thoảng, hơi lơ đãng một chút.

Trần Dương, hình như từ lần ghi hình trước đây trên thảo nguyên đã không còn xuất hiện nữa.

Mạc Linh Chi nghiêng đầu, bộ dáng suy tư.

Hạ Vân Trù cốc nhẹ lên trán cô một cái: "Nhìn gì đó? Đi thôi, phải chuẩn bị bán đồ nướng rồi."

Mạc Linh Chi lắc đầu, thu lại tâm tư, vui vẻ theo mọi người ra ngoài.


...

Xe đồ nướng cũng rất ra dáng, Hạ Vân Trù và Tô Ức đứng bên trong quầy nướng, một trái một phải, đốt lửa lên, bên cạnh có vô số xiên nướng, những người khác hoặc là đứng bên cạnh xiên nướng, hoặc là đứng bên cạnh quầy nướng.

Mạc Linh Chi ngửi thấy mùi đồ nướng, phấn khích nhảy nhót tung tăng.

Trương Tụng Hạo ngồi xuống, vuốt đầu cô: "Chi Chi, chúng ta vẫn còn giữ lại xiên nướng, đợi lát nữa bán cho khách xong rồi, là chúng ta có thể ăn đó!"

Nụ cười cậu bé rạng rỡ.

Mạc Linh Chi cũng hé miệng, chép chép nước miếng.

Trương Diệu Vi đứng bên cạnh xiên đồ nướng kêu lên: "Đồ nướng đây, muốn ăn xiên nướng mau đến đây đặt hàng, đến trước có trước, đến sau mất phần, hương vị tuyệt vời, rất đáng trải nghiệm!"

"Phụt.. " Trương Dương Triết buồn cười, "Em tự biên soạn à?"

Trương Diệu Vi hé miệng cười: "Đúng vậy, như vậy đọc thuận miệng hơn."

Sau đó, cô tiếp tục hướng về phía trước kêu lên: "Muốn ăn xiên nướng mau đến đây đặt hàng, đến trước có trước, đến sau mất phần, hương vị tuyệt vời, rất đáng trải nghiệm!"

Trương Dương Triết mỉm cười lắc đầu.

Không thể phủ nhận rằng, Trương Diệu Vi gia nhập với bọn họ hòa đồng hơn Bạch Ngọc nhiều.

Bạch Ngọc...

Rất không hòa đồng.

Nhưng hình như lúc bắt đầu, anh ta và Cam Vũ Quyên đều giống như Bạch Ngọc, không thích Chi Chi, chỉ muốn thể hiện bản thân, giống như những chương trình giải trí khác.

Từ lúc nào yêu thích Chi Chi, rồi từ lúc nào lại trở thành "Phật hệ", cho dù có máy quay hay không, cũng chỉ muốn hòa hợp với bọn họ.

Sau một lúc ngơ ngẩn, Trương Dương Triết nhìn về phía Chi Chi và con trai Trương Tụng Hạo, nở một nụ cười thông suốt.

Đều là vì chú chó này.

Nhưng mà như vậy cũng rất tốt, không phải sao?

Buổi tối có ít người hâm mộ ở lại biệt thự hơn buổi sáng, lúc này đạo diễn Chương cũng không ngăn cản người hâm mộ nữa.

Người hâm mộ nhanh chóng bao quanh hai bên, chụp hình liên tục, đặc biệt là Chi Chi, thậm chí mọi người còn cố gắng đưa tay ra sờ đầu Chi Chi!

"Chi Chi! Cho chị sờ một cái nha!"

"Đúng vậy, tôi rất rất muốn sờ đầu Chi Chi."

"Á, tôi sờ được rồi!!"

"Đây chính là cún siêu sao, nhà ngoại giao động vật đó hahaha!"

...

Mạc Linh Chi bị sờ mấy lần, lập tức lui lại, vẻ mặt ngạc nhiên.

Sao cứ sờ tôi vậy?

Trương Diệu Vi vừa cầm xiên nướng bán cho người hâm mộ, vừa hét lên: "Đừng sờ Chi Chi nữa! Sờ Chi Chi không nằm trong phạm vi kinh doanh của chúng tôi, xin các vị lịch sự một chút!!"

Có fan cười hỏi: "Vậy phải trả bao nhiêu tiền thì mới được sờ Chi Chi?"

Bao nhiêu tiền?

Mạc Linh Chi hơi dao động.

Cơ hội tới rồi, tiền lương mỗi tháng của cô vẫn quá ít.

Hạ Vân Trù: "Bao nhiêu tiền cũng không được."

Anh đứng trong quầy nướng vẫy tay: "Chi Chi đi qua chỗ anh."

Mạc Linh Chi lập tức lắc mông đi qua, ngồi bên cạnh Hạ Vân Trù.

Không thể phủ nhận rằng, gương mặt lạnh lùng của Hạ tổng có tác dụng rất lớn, lại thêm việc anh đứng phía trong quầy nướng, những người khác muốn sờ Chi Chi cũng không còn dễ dàng nữa.

Cho dù có thể sờ, thì nhìn thấy gương mặt lạnh lẽo của Hạ Vân Trù, cũng không dám đưa tay ra.

Vậy nên, họ đều đi mua xiên nướng.

Đây chính là xiên nướng mà các ngôi sao nổi tiếng làm ra, vô cùng quý hiếm!

"Tôi muốn cái này, cái này, cái này cái này, lấy hết!"

"Tránh ra, tôi đến trước!"

"Đừng chen lấn, tôi đến trước mà!!"

Trương Dương Triết hét lớn: "Đừng chen lấn, xếp hàng xếp hàng, giới hạn mua hàng, một người không thể mua hết!"

Trương Diệu Vi đưa xiên nướng cho mọi người, Trương Dương Triết thu tiền, Cam Vũ Quyên thu thẻ, Trương Tụng Hạo mang đến chỗ Hạ Vân Trù và Tô Ức, những khách hàng đã thanh toán hóa đơn xếp hàng tại quầy đồ nướng.

Hạ Vân Trù và Tô Ức bắt đầu làm việc, hương thơm ngào ngạt của đồ nướng lập tức tỏa ra.

Không thể phủ nhận rằng, tay nghề của Tô Ức đúng là rất giỏi, chỉ riêng hương vị thịt nướng đã thấy đặc biệt hơn những nơi khác, thơm nồng nhưng không hề gay mũi, mùi vị hấp dẫn, mà lại không ngấy dầu mỡ.

"Woa, thơm ghê á!" Người hâm mộ cảm thán.

Mạc Linh Chi nghiêm túc gật đầu.

Người hâm mộ A: "Phụt... Các người nhìn Chi Chi kìa, nó còn gật đầu nữa chứ!"

Người hâm mộ B: "Chi Chi, em muốn ăn không?"

Mạc Linh Chi liếc cô ta một cái, lại gật đầu.

Khán giả vừa hét, vừa cười, vừa chụp hình.

Mạc Linh Chi ngồi trên đất, vẻ mặt ghét bỏ: "..." Bị ngốc à, cô chỉ gật đầu một cái, sao bọn họ lại phấn khích như vậy?

Tuy là vẻ mặt ghét bỏ, nhưng không hiểu sao, khóe miệng cô lại nhếch lên, đuôi giương cao, tai dựng đứng, ngẩng đầu ưỡn ngực, bày ra dáng vẻ "oai phong" hơn.

Nhưng bởi vì tròn mũm mĩm, nên vẫn chỉ thấy dễ thương ngây ngô mà thôi.

Lúc này, ngay cả đám người Hạ Vân Trù cũng phải bật cười.

Hạ Vân Trù và Tô Ức gần như cùng lúc lên tiếng: "Tụng Hạo, cầm một xiên thịt tới đây."

Lời nói vừa thốt ra, hai người đều nhìn về phía đối phương, ánh mắt sắc lạnh như dao.

Bọn họ đều muốn nướng cho Chi Chi.

Trương Tụng Hạo ngơ ngác, Trương Diệu Vi lập tức cầm hai xiên thịt đưa Trương Tụng Hạo.

Tranh cái gì? Mỗi người một xiên đi!

Vậy nên, Hạ Vân Trù và Tô Ức mỗi người nhận lấy một xiên.

Hạ Vân Trù thu lại ánh mắt tiếp tục nướng thịt, hơi mím môi.

Anh không ngăn cản Tô Ức.

Nếu là trước đây, nhất định anh sẽ nói không cần, nhưng lần này, anh lại không ngăn cản Tô Ức.

Ánh mắt Tô Ức lóe lên, cũng thu lại ánh nhìn nghiêm túc nướng thịt.

Lửa bên phía Tô Ức lớn hơn, nên xiên thịt của anh ta mau chín hơn, ưu tiên đưa cho khách hàng trước, xiên thịt nào còn dư thì cho Chi Chi, của khách hàng thì thêm một ít gia vị, của Chi Chi không thêm gì.

"Ăn đi." Tô Ức cười nói.

Mắt Mạc Linh Chi sáng lên, há miệng, cắn xiên thịt.

Cô bị nóng đến nhe răng trợn mắt, nhưng nhất định không chịu nhổ ra, hai chân trước kẹp lấy xiên thịt, sau đó mới từ từ thưởng thức, cô cứ ngồi trên đất như vậy, vừa thổi vừa cắn xiên thịt, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ.

Người hâm mộ: "Woa! Chi Chi đáng yêu quá!!"

Mạc Linh Chi liếc mắt nhìn, không lên tiếng.

Đang bận ăn thịt nướng rồi, không muốn tương tác với bọn họ nữa!

Hạ Vân Trù cũng nướng xong thịt, đưa cho khách hàng trước, rồi lại nướng cho người tiếp theo, của Chi Chi cũng để bên cạnh nướng tiếp.

Người hâm mộ C: "Hạ tổng, xiên thịt mà anh nướng ngon lắm, ngon hơn mua bên ngoài, nhưng vẫn không ngon bằng của Tô Ức!"

Người hâm mộ D gật đầu: "Đúng vậy! Hạ tổng, tay nghề của anh đúng là không bằng Tô Ức, Tô Ức, đồ nướng của anh chính là đồ nướng ngon nhất mà em từng ăn đó!!"

Hạ Vân Trù: "..."

Mặt sa sầm, nhìn xiên thịt kia, hơi nghi ngờ.

Hay là không cho Chi Chi nữa?

Dưới chân, Chi Chi bỏ xiên que trống không vào thùng rác, quay lại, kéo ống quần Hạ Vân Trù: "Áu!"

Xiên nướng của tôi đâu?!

Hạ Vân Trù ngừng một lúc, vẫn đưa cho cô.

Hơn nữa bởi vì lơ là, mà xiên nướng này hơi bị chín quá.

Nhưng Mặc Linh Chi vẫn ăn rất vui vẻ, thấy anh nhìn mình, còn hé miệng cười.

Hạ Vân Trù đơ một lúc, sau đó, lộ ra một nụ cười.

Bên cạnh, ánh mắt Tô Ức u ám.

...

Đưa cho khách hàng xong, cuối cùng cũng đến lượt bọn họ dùng bữa.

Hạ Vân Trù nướng hết những xiên đồ nướng còn lại, bọn họ chừa lại cho bản thân khá nhiều.

Tôi Ức đến nhà bếp nấu đồ ăn, một món đậu phụ xào ớt, một món mộc nhĩ kho thịt, một món canh trứng rong biển, thêm một món rau xào, cộng thêm đồ nướng, cũng đủ cho nhiều người như họ ăn rồi.

Lúc đó anh vẫn chưa nấu xong, xiên nướng cũng nướng xong rồi.

Phần của Tô Ức được đặt trên bếp nướng vẫn còn nóng, phần còn lại được bày ra một cái đĩa lớn, để mọi người cùng nhau ăn.

Mạc Linh Chi đương nhiên là có người đút cho ăn, hầu như mọi người đều đút cho cô ăn.

Cô vừa ăn, vừa nhìn xung quanh.

"Nhìn cái gì?" Hạ Vân Trù hỏi.

Mạc Linh Chi lắc đầu.

Cô đang nhìn Cam Vũ Quyên, tối nay, thỉnh thoảng cô lại nhìn Cam Vũ Quyên, thậm chí ngay cả Cam Vũ Quyên cũng nhận ra.

Đợi đến lúc Cam Vũ quyên quay lại, thậm chí cô còn đưa cho Cam Vũ Quyên một xiên thịt.

Việc này quá kỳ lạ.

Mọi người đều có chút tò mò.

Cam Vũ Quyên ngớ người, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói: "Ừm, cảm ơn Chi Chi."

Không hiểu sao, vành mắt cô ấy hơi đỏ.

...

Sau khi ăn cơm và dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ xong, kết toán xong thu nhập của hôm nay, được hơn chín trăm rồi.

Đồ nướng đúng là dễ kiếm tiền, lợi nhuận gấp ba gấp bốn, mà nguyên liệu vẫn còn rất nhiều, tối mai có thể tiếp tục bán xiên nướng.

Nhiệm vụ mà ekip giao cho bọn họ lần này, có thể nói là không khó chút nào.

Vậy nên, lúc đạo diễn Chương đang vò đầu bứt tai tìm cách tăng độ khó, thì các khách mời đã mạnh ai về phòng đấy.

Hạ Vân Trù đang tắm.

Mạc Linh Chi đã tắm xong rồi, đang buồn chán vận động lung tung ở trong phòng.

Bây giờ mới chín giờ, thời gian vẫn còn sớm.

Cô vừa bước ra khỏi phòng, đúng lúc gặp được Cam Vũ Quyên đi ra ngoài.

Mặt Linh Chi ngẫm nghĩ, cũng đi ra theo.

Cô đứng trước cửa lớn biệt thự, nhìn cam Vũ Quyên đang nói gì đó với người đại diện ở một nơi cách đó không xa, khoảng cách xa như vậy, nhưng dường như cô vẫn cảm nhận được tâm trạng tồi tệ của đối phương.

Bây giờ chỉ có camera cố định đang hoạt động, các camera man đều tan làm rồi, quay chương trình khá lâu rồi, Mạc Linh Chi cũng hiểu được điều này.

Đợi khi Cam Vũ Quyên và người đại diện nói xong, cô nhấc chân đi ra ngoài, đến gần Cam Vũ Quyên.

Mắt Cam Vũ Quyên vẫn còn đỏ, nhìn thấy Chi Chi liền ngơ ngác: "Chi Chi?"

Mạc Linh Chi bước qua, đứng dậy, đưa chân nhỏ vỗ vỗ tay cô ta, trong mắt tràn đầy an ủi và quan tâm, chân nhỏ lông xù rất ấm áp.

Loài người, đừng buồn nữa.

Vành mắt của Cam Vũ Quyên không hiểu sao lại đỏ lên, cô ta nhẹ giọng nói: "Hôm nay nhóc ở ngoài cửa nghe thấy hết rồi hả?"

Mạc Linh Chi suy nghĩ, vẫn gật đầu.

Nhưng mà, cô không hiểu lắm.

Cam Vũ Quyên đột nhiên nói: "Chi Chi, nói chuyện với chị một lúc nhé."

Mạc Linh Chi ngơ ngác.

Thế là, một người một thú ngồi trong góc, ở đó không có máy quay, cũng không bị thu âm.

Cam Vũ Quyên cũng không biết tại sao lại muốn Chi Chi ở cùng mình, chắc là vì quá buồn.

Hơn nữa, chuyện như vậy, cô không thể nào nói với người khác, chỉ có thể nói với một chú cún con không biết nói chuyện, cũng sẽ không dùng ánh mắt khác lạ nhìn cô ta.

Đương nhiên cô ta không biết rằng thật ra cún con có thể biến thành người.

Cam Vũ Quyên nghẹn ngào: "Chi Chi, Trần Dương uy hiếp chị."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net