Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Vân Trù giơ tay lên, muốn đánh Mạc Linh Chi.

Ăn no đến mức ngã vật ra?

Ăn đến no căng mà cô thể ngừng lại được sao?

Không thể nghi ngờ, anh rất tức giận.

Nhưng trong nháy mắt khi bàn tay sắp hạ xuống, chung quy anh vẫn không thể nhẫn tâm, chuyển thành vò đầu cô, giọng nói bất đắc dĩ: "Nếu như nhóc còn như vậy, anh sẽ trông coi nhóc để nhóc không bao giờ ăn được đồ ăn vặt nữa."

Anh tức giận nhưng sự vui mừng trong lòng còn nhiều hơn.

Hạ Vân Trù đã quen với một sự tồn tại mới trong nhà, quen nhìn cô ăn cơm, quen cảm giác làm việc mệt nhọc thì sẽ nhìn bóng dáng chơi bóng bên ngoài của cô, cũng đã quen với cảm giác khi trời lạnh thì ôm cô vào l0ng nguc vu0t ve...

Anh đã nuôi cô trở thành thói quen đến mức này, anh không muốn có bất kỳ sự thay đổi nào cả.

Cô vẫn khoẻ, anh thở phào một hơi dài, tất cả buồn bực đều được niềm vui hoà tan.

"Ăng ăng ăng..." Mạc Linh Chi rầm rì lắc đầu.

Không được, không được, cô cũng không muốn bị như vậy nữa!

Trước mặt mọi người bị mất mặt một lần là được rồi, không thể mất thêm lần nữa, quốc bảo cũng có sĩ diện!

"Vậy tình huống của nhóc con xử lý thế nào đây?" Hạ Vân Trù hỏi bác sĩ.

Bác sĩ đứng lên: "Lát nữa đến chỗ tôi lấy hai liều thuốc tiêu cơm cho nhóc con, còn phải xoa nhẹ bụng cho cún con như thế này để hỗ trợ tiêu hoá nhanh."

Hạ Vân Trù học theo động tác của anh ta, ôm lấy Mạc Linh Chi, nhẹ nhàng xoa bụng cho cô.

Mạc Linh Chi che mặt đầu lệch đi, vùi đầu vào ngực Hạ Vân Trù, không dám nhìn người khác.

Một bác sĩ khác cười nói: "Thật sự không có gì đáng ngại đâu, chỉ là vấn đề nhỏ thôi, đợi tiêu hoá hết là được, có điều nhóc tự ăn no đến mức này, đúng là tương đối hiếm thấy."

"Xì xì..." Có người không nhịn được cười ra tiếng.

Mạc Linh Chi ngẩng đầu, nhìn người vừa cười ra tiếng trợn mắt, nhe răng.

Cười cái gì mà cười?!

Lập tức bị búng một cái lên gáy, Hạ Vân Trù nhìn cô: "Còn uy hiếp người khác? Không thấy mất mặt à?"

Mạc Linh Chi: "..." Rụt cổ một cái, cúi đầu ủ rũ.

Mất mặt.

Bụng được xoa bóp đã thoải mái hơn nhiều, cô cũng không r3n rỉ nữa, rũ đầu xuống, tai cũng thõng xuống, đuôi cụp lại, núp trong ngực anh, đến lông cũng nhìn có chút uể oải, mục đích làm cho người khác lờ đi sự việc đáng xấu hổ của mình.

Nhưng mà...

Lúc này cô chính là tiêu điểm trong mắt mọi người.

Dù sao, việc chó con... tự ăn no căng đến mức nằm rạp trên đất, nhưng lại nghĩ bản thân mình sắp chết, gần như không tồn tại.

Tất cả mọi người đang nhìn cô, màn hình cũng đang quay cô.

Trước khi đi bác sĩ đột nhiên nói: "Đợi nhóc lớn thêm chút nữa có thể đưa đi triệt sản. Bình thường sau khi triệt sản thì sẽ không nghịch ngợm như vậy nữa."

Tay Hạ Vân Trù đang xoa bụng chó con cứng lại một chút.

Triệt sản?

Anh nhìn Mạc Linh Chi, vừa rồi bị người khác cười một chút còn trừng mắt nhưng giờ lại không có phản ứng gì, hiển nhiên, cô cũng không hiểu "triệt sản" nghĩa là gì đối với cô.

Cô vẫn đắm chìm trong nỗi đau "mất mặt".

Hạ Vân Trù: "... Sau này rồi tính."


Nghĩ đến việc cô bị triệt sản sẽ trở nên không còn hoạt bát như vậy nữa, có vẻ cũng không phải chuyện tốt lành gì...

Hạ Vân Trù lại xoa bụng cho cô một lát, lúc này mới ôm lấy cô, chuẩn bị đưa lên lầu.

Vốn dĩ đứa nhóc vẫn còn chôn trong ngực Hạ Vân Trù lúc này đột nhiên ngẩng đầu, nằm nhoài lên vai anh, giơ giơ chân về phía Kiều Như.

Đây cũng là một nhân loại tốt.

Nước mắt trên mặt Kiều Như cũng đã khô, nhưng mắt còn có chút sưng đỏ.

Thấy Mạc Linh Chi chào hỏi với mình, tim cô ấy cũng muốn tan chảy, cũng giơ tay vẫy vẫy cô.

Ôi chao, Chi Chi thật đáng yêu.

Hạ Vân Trù thấy điều này thì xoay người, nhìn Kiều Như nói: "Cô rất khá, chuyện hôm nay không trách cô, cố gắng làm việc cho tốt."

"Vâng!" Kiều Như giật mình một cái, theo bản năng đứng thẳng người, cao giọng đáp lại.

Hạ Vân Trù gật đầu, mang theo chó con "chuyên gây rắc rối" đi mất.

Nhân viên của ê-kíp "Ngôi sao nổi tiếng" đều lần lượt rời đi, chỉ còn vài đồng nghiệp ở tầng này.

Kiều Như vẫn còn nhìn theo chó con.

Trưởng phòng vỗ vai cô ấy: "Tiểu Kiều, lần này cũng coi như cô trong cái rủi có cái may, chó của Hạ tổng có chuyện, nhưng anh ta lại không trách cô, trái lại còn có ấn tượng tốt đối với cô, sau này làm cho tốt, tranh thủ nhanh chóng thăng chức, cô vẫn luôn làm rất tốt."

Trưởng phòng cười híp mắt.

Kiều Như chưa thấy trưởng phòng dịu dàng như thế bao giờ, run cầm cập, cười gượng hai cái.

"Vâng, tôi sẽ cố gắng..."

Hạ tổng không trách cô là vì Chi Chi.

Lúc Chi Chi nghĩ mình sắp chết rồi còn nhớ bảo Hạ tổng không trách cô.

Lúc Hạ tổng mang Chi Chi đi còn nhớ chào cô...

A, tuy cô bị chó con uy hiếp lấy mất hai hộp khoai tây chiên nhưng cô thật sự rất thích chú cún con này!!!

-

"Chi Chi, nhóc đúng là, ăn nhiều đồ như vậy, lại còn ăn thêm hai hộp khoai tây chiên!"

"Hơn nữa còn là vị đồ nướng, không biết là chó... Gấu trúc không thể ăn món nặng mùi à?"

"Lần sau đừng như vậy, suýt nữa doạ chết tôi rồi!"

...

"Người già" đạo diễn Chương càm ràm suốt đoạn đường đi theo bọn họ.

Mạc Linh Chi bị quở trách thì đầu càng cúi thấp, càng nói cô lại càng nghĩ tới chuyện "gấu trúc" bị mất mặt.

Còn bị nhiều người nhìn thấy như vậy!

À, may mà không phải lên TV, nếu như tất cả mọi người đều nhìn thấy cảnh đó, vậy thì cô thật sự chẳng còn mặt mũi để sống!

Quá mất mặt với quốc bảo.

Cũng quá mất mặt cho "linh"!!

Thấy Mạc Linh Chi vùi sâu vào ngực, Hạ Vân Trù dừng bước, xoa đầu cô, nhìn đạo diễn Chương.

"Hôm nay quay xong chưa?"

Đạo diễn Chương sững sờ, mờ mịt tỉnh táo lại: "Gần xong rồi."

Hạ Vân Trù: "Vậy thì kết thúc công việc đi."

Đạo diễn Chương: "???"

Anh ôm chó con đi phía trước, đi được hai bước thì dừng lại, quay đầu: "Đúng rồi, ông cũng đút nhóc ăn rất nhiều bánh quy, khoai chiên vị đồ nướng, ông cũng là người cho nhóc con ăn đầu tiên."

Nói xong, Hạ Vân Trù ôm chó con đi mất, mặc kệ ê-kíp ở cửa thang máy.

Đạo diễn Chương: "..."?

Á đù!

Hạ Vân Trù này!!

Chỉ có anh được nói chó con, người khác không được nói chó của anh đúng không?

Phương Hải yếu ớt nói: "Đạo diễn Chương, hôm nay chúng ta còn quay nữa không? Vẫn còn nửa ngày nữa..."

Đạo diễn Chương phất tay một cái: "Không quay bữa, tư liệu sống hôm nay thế là đủ rồi"

Chỉ hai việc chó con "Hoá trang" và cún con "Ăn no", cũng đủ thu hút và chói mắt rồi.

Mặc dù đây đều là cảnh của chó con.

-

Trở lại văn phòng thu dọn đồ đạc, Hạ Vân Trù dẫn cún con tan làm sớm.

Lúc ở trên đường cô vẫn vùi đầu vào ngực anh, rất yên tĩnh cũng rất chán chường.

"Sao vậy?" Không vui à?" Hạ Vân Trù cười khẽ.

Mạc Linh Chi: "... Ăng ăng." Liếc anh một cái, có vẻ rất oan ức lại cúi đầu.

Mạc Linh Chi vẫn cúi thấp đầu, tai rũ xuống.

Trong giọng nói của anh chứa đầy ý cười: "Yên tâm đi, anh bảo bọn họ sau này không đề cập tới chuyện này."

Tai Mạc Linh Chi hơi rung rung.

Đây là có phản ứng?

Hạ Vân Trù nhịn cười: "Ừm, thật sự."

Không đề cập tới nhưng mà sẽ bị phát sóng.

Mạc Linh Chi nhìn anh, vẫn không nói lời gì.

Hạ Vân Trù hiểu rõ: "Yên tâm, không cắt đồ ăn vặt của nhóc, sau này ăn đồ thích hợp một chút, nhưng nhóc cũng phải chú ý bản thân, đừng ăn quá nhiều, còn phải kiểm tra thân thể định kỳ."

Tai Mạc Linh Chi lại hơi dựng lên, khoé miệng cũng hơi nhếch lên một chút.

Hạ Vân Trù: "Anh đã đồng ý không để nhóc ngủ một mình rồi, thật đó, trên TV cũng là thật, ngày mai cũng cho nhóc ăn bánh ngọt."

Tai Mạc Linh Chi hoàn toàn dựng đứng, rốt cục khoé miệng cũng khôi phục lại như thường, đôi mắt trước đó còn chán nản, lại bắt đầu linh hoạt.

"Áu..." Tất cả điều này đều phải nói được làm được!

Hạ Vân Trù xoa bụng cô, cười nói: "Ừm, tất cả đều sẽ làm."

Dừng một chút, anh bổ sung một câu: "Hơn một tuần nữa là nhóc có thể nhìn thấy bản thân trên tivi rồi, nhóc là... gấu trúc quốc bảo vô cùng đáng yêu."

Vừa nói xong, khuôn mặt cún con giống gấu trúc trong ngực bỗng sinh động hẳn lên.

Cô giống y như con lười, với tốc độ rất chậm, khoé miệng càng lúc càng cong, càng dương cao lên, tai cũng rung lên, đôi mắt cũng mở lớn, còn có cái đuôi cô, điên cuồng quẫy qua quẫy lại.

Cô muốn lên TV

Dáng người hiên ngang giống như Tôn Hầu Tử!

Cô, "gấu trúc" được đặt ngang hàng với Tôn Hầu Tử.

Mạc Linh Chi!

Hạ Vân Trù cười ra tiếng trầm thấp.

Thực sự là dễ dụ.

-

Sau hơn một tuần lễ, vào tối thứ sáu.

"Cuộc sống thường ngày của ngôi sao nổi tiếng" chính thức phát sóng.

Tuần này phát sóng chính là hai tập đầu tiên, nội dung cực kỳ phong phú.

Bản demo sắp được phát sóng tối nay đã đến tay Hạ Vân Trù, anh giao cho trợ lý Cao biên tập lại, chỉ giữ lại những phần có Mạc Linh Chi, những câu nói cô là "chó" hay những đoạn cô rời giường mà không có vành mắt đều bị cắt hết.

Dù sao, anh tin chắc rằng chó con gấu trúc nhà mình sẽ không tiếp nhận được mấy hình ảnh này.

Sau đó, lúc khán giả xem chương trình, Hạ Vân Trù cũng ngồi với chó con nhà anh trên ghế sofa, xem đoạn video đã được biên tập lại.

Ngày đó Mạc Linh Chi vô cùng hưng phấn.

Đuôi vẫn vung qua vung lại, tai dựng đứng, cũng không nằm úp sấp mà xem, lại ngồi quy củ trên ghế sofa, ngẩng đầu lên, mặt rụt rè, duy trì "tư thái" của mình.

Hạ Vân Trù rót cho cô một ly sữa, ngồi bên cạnh cùng xem với cô.

Mạc Linh Chi vẫn nhớ đoạn đầu Tây Du Kí, cùng với tiếng nhạc "Tăng Tăng Tằng Tăng Tắng Tăng...", con khỉ kia lộn nhào trên đám mây, muốn anh dũng có anh dũng, muốn soái khí có soái khí...

Cô chờ mong nhìn mình xuất hiện trên màn hình, ngôi nhà quen thuộc.

Sau mười phút, một con "gấu trúc" với "vành mắt đen", lông còn có chút ngắn, bước ra khỏi nhà tắm... Ngẩng đầu lên bước đi.

Đi đến đầu cầu thang thì dừng lại, còn cẩn thận giơ chân quơ quơ về phía màn hình.

Sự e ngại và thấp thỏm trên mặt lộ rõ.

Mạc Linh Chi cứng đờ.

Ngay sau đó, trên màn hình xuất hiện "bản thân mình" lao về phía bàn ăn, nhảy lên kích động ăn đồ ăn, vừa vẫy đuôi vừa ăn hải sản...

Mạc Linh Chi: "???"

Hình như có chút không đúng lắm???

-

Sau khi phát sóng chương trình xong, tập một đã xuất hiện trên mạng, chương trình hot lên không phụ sự mong đợi của mọi người, thậm chí còn chiếm đóng mấy chủ đề.

Đạo diễn Chương gọi video cho Hạ Vân Trù.

"Hạ tổng! Phản ứng của mọi người đối với chương trình này có chút không giống như tôi tưởng tượng, tình thế không quá lạc quan, cộng đồng mạng đều..."

Giọng nói của đạo diễn Chương im bặt, chân mày cau lại, dí sát đầu vào màn hình, híp mắt nhìn một góc màn ảnh.

Ở góc đó, một con cún con trắng đen đang ngồi ở cửa sổ sát đất, quay lưng về phía bọn họ, giống như đang nhìn thế giới tối đen bên ngoài, bóng lưng có chút... tiêu điều.

Đạo diễn Chương: "Hạ tổng, Chi Chi sao vậy?"

Hạ Vân Trù quay đầu lại liếc nhìn, ánh mắt nhu hòa, giọng nói chứa đầy ý cười.

"Hả, nhóc ấy á? Vừa xem chương trình xong, đang tự kỉ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net