Chap 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người này làm cho ê-kíp bận rộn quay cuồng, các anh thì sốt ruột như kiến nằm trên chảo, "kẻ cầm đầu" tựa sát vào nhau ngủ trên bờ cát!

Không có giường lớn rộng rãi mềm mại, không có căn phòng ấm áp, cứ như thế trong gió lạnh chiều tà, yên tĩnh ngủ.

Tình cảnh này khiến người ta vừa chua xót vừa đau lòng.

Ánh mắt Hạ Vân Trù phức tạp đến cực điểm, đôi mắt nhìn chăm chăm cái bụng đang phập phồng của chó con.

Còn bên cạnh, Trương Dương Triết bước nhanh về phía trước, giọng nói đầy sốt ruột.

"Tụng Hạo!"

Một tiếng hô này kéo thần trí của mọi người lại, tất cả đều chạy về phía một người một chó.

Trương Tụng Hạo đột ngột thức tỉnh, mắt lim dim buồn ngủ nhìn về phía họ, đến khi nhìn thấy Trương Dương Triết, con ngươi co rụt lại, cắn môi, trong mắt tràn đầy thấp thỏm và bất an.

Bọn họ rời nhà trốn đi, mới được nửa ngày đã bị tìm thấy.

Bé muốn lớn lên ở bên ngoài, không ngờ bây giờ lại bị ba tìm được.

Ba nhất định sẽ tức giận đúng không?

Đôi mắt bé dần ửng hồng...

Trương Tụng Hạo thấp thỏm bất an, Trương Dương Triết cũng đã chạy tới, ôm Trương Tụng Hạo vào trong ngực, cơ thể hơi run rẩy, một câu nói cũng không nói được.

Đây là ở bên cạnh biển!

Nếu như bọn họ không có tìm đến, nếu như Tụng Hạo cứ thế ngủ đến hừng đông, ngủ đến khi thuỷ triều lên...

Mới chỉ nghĩ đến đây, Trương Dương Triết đã run rẩy tới mức không phát ra cơn giận được.

So với việc mất đi con trai, mọi việc khác cũng trở nên vui mừng hơn.

Còn bên cạnh, Trương Tụng Hạo đột nhiên bị Trương Dương Triết ôm, quấy nhiễu đến Mạc Linh Chi.

Chó con trở mình, dùng móng vuốt gãi gãi mông, chân rúc vào một chỗ, hiển nhiên là vô cùng mệt mỏi chuẩn bị ngủ tiếp.

Hạ Vân Trù đi tới bên cạnh cô, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đẩy cô một cái.

"A..." Lúc này Mạc Linh Chi mới tỉnh lại.

Cô cũng không mở mắt, mà ngồi dậy trước, hai chân phủi cái bụng trắng mềm đã dính đầy cát vàng.

Còn chân trước xoa mắt mình, lỗ tai hơi rung rung, mũi hơi giật giật, lúc này mới nở mắt.

Đến lúc nhìn rõ người trước mắt, cô ngơ ngẩn cả người.

Lập tức nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra, vẫn là người kia.

Người nhận nuôi!

Mạc Linh Chi cả kinh, trong mắt đầu tiên là mừng rỡ, sau đó lại là phức tạp, hai móng vuốt chống xuống cát lùi về sau, méo miệng, còn có vẻ rất oan ức.

Người nhận nuôi đến tìm cô sao?

Tuy rằng trước khi ngủ cô còn nhớ anh, trong mộng cũng là cảnh anh vuốt lông cô, nhưng nhìn thấy anh trước mặt, tâm tình cô vô cùng phức tạp.

Cô sẽ không trở lại với anh.

Gấu trúc và "Linh" đều có nguyên tắc!


Chó con đen thùi, trong mắt đầy nước mắt long lanh chứa đầy tiếc nuối, cô chậm rãi đứng lên, cảm xúc trong mắt trở nên kiên quyết, cuối cùng nhìn Hạ Vân Trù thật sâu một chút, xoay người rời đi.

Bóng lưng tiêu điều mà quyết tuyệt.

Nhưng mà...

Chó con vừa đi hai bước.

Hạ Vân Trù đưa tay ra, kéo cô trở về, nhấn úp vào trên chân.

"Bộp" một cái vỗ vào mông của cô.

Cực kỳ giống người lớn dạy dỗ đứa nhỏ.

Chó con bị đánh mông.

Hạ Vân Trù hừ lạnh một tiếng: "Bỏ nhà ra đi? Có việc gì sao không nói với anh? Anh là loại người không thèm nghe người khác nói sao? Nhóc muốn rời khỏi? Rời đi đâu?"

Nhìn thoáng qua thì thấy Hạ Vân Trù cực kỳ nghiêm khắc, người cũng lạnh lùng lãnh đạm, nhưng đối xử Chi Chi, anh có sự kiên trì và yêu mến vượt qua tưởng tượng của mình.

Bất luận việc gì, anh cũng muốn nói chuyện với Chi Chi.

Anh nhìn thì lạnh lùng hơn cả Trương Dương Triết, nhưng trên thực tế, anh biết giảng đạo lý hơn Trương Dương Triết.

Có cái gì không thể nói với anh, nhất định phải tự suy diễn sao?

Đôi mắt Mạc Linh Chi nước mắt vờn quanh, cắn răng không nói lời nào.

"Nhóc bỏ được công viên trò chơi của nhóc sao? Anh sẽ bảo người ta sửa lại tứ hợp viện. Nhóc bỏ được đầu bếp và giường trong nhà sao? Bữa tối anh làm cho nhóc là được, đều là món nhóc thích ăn. Còn có, nhóc bỏ được... anh sao?" Giọng nói của Hạ Vân Trù khi nói câu cuối cùng càng lúc càng nhẹ đi, ánh mắt càng bất đắc dĩ.

"Hu..." Mạc Linh Chi oa một tiếng khóc lên.

Nhìn thấy chó con gào khóc bao giờ chưa?

Chính là kiểu gào khản cổ họng, giống như đứa nhỏ "huhu" khóc.

Từng giọt nước mắt rơi xuống mặt cát, cô nằm nhoài lên đùi Hạ Vân Trù, bốn chân dạng ra, thân thể tròn vo cũng run lên một cái.

Cô bỏ được sao?

Cô đương nhiên không nỡ!

Huhu, cô cũng rất khó chịu, thế nhưng cô không muốn ở cùng một nơi với Bạch Ngọc, Bạch Ngọc là người xấu, tại sao người nhận nuôi muốn cô ở cùng với người cô ghét!

Chó con khóc đến thương tâm, vừa giật vừa nấc.

Bên cạnh, Trương Dương Triết cũng đang định đánh con trai, đột nhiên bị dọa sợ, ôm lấy con trai, không xuống tay được.

Trương Tụng Hạo thì khỏi nói, đỏ cả mắt lên, còn muốn đi giải cứu "đồng đội".

Trương Dương Triết ôm lấy bé, không để bé tới gần đó.

Cách đó không xa, đạo diễn Chương sờ đầu, hỏi người bên cạnh: "Có người quay phim theo đến không? Có mang máy quay tới không?"

Mặc dù có chút thiếu đạo đức...

Thế nhưng chó con khóc như vậy, đúng là chưa từng gặp mà!

Hơn nữa cục tròn vo đen trắng càng như vậy, trái tim bọn họ càng tan chảy, bị sự đáng yêu làm hôn mê, muốn ôm, muốn cưng, muốn chụp ảnh, cũng có chút... muốn cười.

Quả nhiên, lại chứng minh một lần nữa, vui buồn của con người và "gấu trúc" không giống nhau.

Những nhân viên đi theo đều vây xem bên cạnh, vốn nghĩ rằng Trương Dương Triết nóng tính sẽ đánh người, không nghĩ tới lại là Hạ Vân Trù đối với thú cưng.

Vốn nghĩ rằng người chịu đòn chính là đứa bé loài người, không nghĩ lại là chó con...

Cô khóc thành như vậy, Hạ Vân Trù vừa bực mình vừa buồn cười, kéo cô ôm vào l0ng nguc, bàn tay lớn nhẹ nhàng xoa đầu cô, nói to hơn: "Được rồi được rồi, đừng khóc, anh không đánh nhóc."

"Hức hức hức" tiếp tục khóc, vẫn khóc đến mức rất bi thương.

Hạ Vân Trù: "..."

Ánh mắt anh bất đắc dĩ, nhéo nhéo lỗ tai của cô: "Rốt cuộc nhóc tức giận cái gì? Có phải không thích Bạch Ngọc? Anh cũng không thích cô ta."

Ồ?

Âm thanh gào khóc của Mạc Linh Chi bỗng nhiên dừng lại, im bặt hẳn, hai chân trước vẫn còn che mắt, lỗ tai cũng rung lên.

Người nhận nuôi lại không thích Bạch Ngọc?!

Vậy tại sao anh muốn nói chuyện riêng với cô ta, còn không cho cô nghe?

Tuy không gào khóc nữa, nhưng vừa rồi khóc hăng quá, bây giờ vẫn còn nức nở, nghe đến là tội nghiệp.

Hạ Vân Trù ấn đầu cô vào trong ngực, anh nghĩ, đến lúc anh thực sự ở chung với một người nào đó, cô sẽ khóc nháo sẽ nổi nóng, thật là khiến người ta... bất đắc dĩ.

Anh nhẹ giọng nói: "Giống như nhóc, anh thật sự cũng không thích cô ta, anh không muốn gặp lại cô ta, anh cam đoan với nhóc, sau này sẽ không nói chuyện riêng với cô ta."

Bạch Ngọc thì tính là cái gì?

Đối với Hạ Vân Trù mà nói, đừng nói so sánh với Chi Chi, ngay cả một sợi lông của Chi Chi cũng không bằng.

Anh thực sự không nghĩ tới...

Nhóc này lại vì cô ta mà tức giận.

"Áu?" Mạc Linh Chi thò đầu ra, nhìn về phía Hạ Vân Trù.

Hạ Vân Trù gật đầu: "Ừm, thật sự."

"Áu" Mạc Linh Chi nghe vậy, lại vùi đầu vào ngực anh, cọ cọ lông, miệng chậm rãi cong lên.

Cô biết con người sẽ tìm bạn đời, sau này người nhận nuôi tìm bạn đời cũng được, nhưng cô không hi vọng người đó là Bạch Ngọc.

Đó là một người xấu.

Cô không thể sống hoà bình với Bạch Ngọc được.

Hiện tại người nhận nuôi nói anh không thích Bạch Ngọc, sau này sẽ không nói chuyện một mình với Bạch Ngọc, điều này có nghĩa là...

Bạch Ngọc không thể ở trong nhà người nhận nuôi, ngủ trên giường của người nhận nuôi, đánh gấu trúc của người nhận nuôi.

Vì vậy, Mạc Linh Chi dễ dàng vui vẻ.

Chỉ là vừa rồi khóc quá tàn nhẫn, nên không ngừng thút thít được.

Một phút trước còn gào khóc, bây giờ lại vui vẻ, thực sự quá đơn giản đến mức người khác không thể làm gì.

Hạ Vân Trù gõ nhẹ lên đầu cô: "Làm cho nhóc suy diễn lung tung lại bỏ nhà ra đi, sau này không cho phép như vậy, có nghe thấy hay không?"

"Áu!" Nghe thấy.

Mạc Linh Chi lập tức ngoan ngoãn đáp lại.

Bởi vì "bỏ nhà ra đi" và "bị đánh", lúc này cô cực kỳ thành thật, thể hiện rất ngoan ngoãn.

Nhưng hai mắt vẫn đỏ bừng làm đau lòng người, vốn Hạ Vân Trù còn định nói vài câu, thấy cô không nói gì, đành đưa tay ra phủi hết cát trên người cô.

"Ục ục ục" bụng cô reo lên.

Hạ Vân Trù nhìn cái bụng vốn tròn vo của cô bây giờ xẹp lép, mặt đầy bất đắc dĩ lắc đầu một cái: "Đáng đời."

Nói thì nói như thế, nhưng anh vẫn ôm cô đứng lên chuẩn bị về biệt thự ăn cơm.

Tất cả mọi người đều chưa ăn.

Bên cạnh, Trương Dương Triết cũng chuẩn bị ôm Trương Tụng Hạo rời đi.

Nhưng Trương Tụng Hạo đột nhiên tách ra, mắt bé lặng lẽ nhìn theo Hạ Vân Trù và chó con, lại nhìn ba, trầm mặc lùi về sau một bước.

Hiển nhiên, bé không muốn trở về.

Bởi vì đau lòng nên Trương Dương Triết mới áp chế tức giận lại, giờ đây lại bộc phát, không nhịn được trách cứ bé.

"Trương Tụng Hạo, rốt cục con muốn làm gì? Con không theo ba về thì đi đâu được? Con còn nhỏ như vậy, con có biết bên ngoài nguy hiểm thế nào không? Nếu như hôm nay cứ ngủ trên bờ cát, nếu như bị sóng biển cuốn đi, hoặc bị người ta bắt cóc, con có nghĩ đến ba không?!"

Mạc Linh Chi nghe vậy, đột nhiên lại giãy dụa trong l0ng nguc Hạ Vân Trù, vỗ vỗ cánh tay Hạ Vân Trù, mắt nhìn về phía Trương Tụng Hạo.

Tuy Hạ Vân Trù muốn dẫn cô về ăn cơm ngay lập tức, nhưng vẫn tôn trọng cô, đặt cô xuống.

Mạc Linh Chi sải chân chạy tới trước mặt Trương Tụng Hạo.

Cô đứng phía trước Trương Tụng Hạo, nhìn về phía Trương Dương Triết, phát ra âm thanh: "Gâu!"

Trương Dương Triết không hiểu ý của cô, nhưng có thể cảm giác được cô chống lại mình, lông mày của anh nhất thời nhíu chặt lại, đưa tay ra, muốn kéo Trương Tụng Hạo lại.

Trương Tụng Hạo không phải là người biết từ chối, cũng không phải là người biết phản kháng.

Dì bảo mẫu yêu cầu, cũng dạy dỗ bé từ nhỏ tới lớn, làm cho bé trở thành người không biết phản kháng.

Sự phản kháng của bé, chính là cúi đầu không nói lời nào, trầm mặc không nói.

Nhưng giờ phút này, chó con đứng trước mặt bé, đáng yêu như vậy, nhóc con nhỏ nhắn đứng chắn trước mặt bé, tiếp thêm cho Trương Tụng Hạo sáu tuổi vô hạn dũng khí.

Bé ngẩng đầu lên, nhìn về phía ba của bé, nói: "Con không muốn trở về."

Trương Dương Triết sững sờ.

Một lát sau anh ta mới mở miệng: "Con không muốn trở về, vậy thì còn đi đâu? Trương Tụng Hạo, rốt cuộc con có ý gì?! Con có thể đừng dằn vặt ba như vậy được không, rốt cuộc con đang nghĩ gì?!"

Trong mắt Trương Dương Triết tràn đầy bất đắc dĩ và chán chường, giờ phút này, anh ta không phải là một Ảnh Đế đại danh đỉnh đỉnh, anh chỉ là một người cha không biết phải làm sao, cũng không thể làm gì.

Trương Tụng Hạo lại cúi đầu, mím môi không nói.

"Áu" chó con rú lên, nhìn Trương Dương Triết, lại kiễng chân cắn vào tay áo Trương Tụng Hạo, kéo kéo, trong mắt đầy sốt ruột.

Trương Dương Triết hít sâu một hơi, áp chế lại sự cái kỉnh trong lòng, cũng không nhìn chó con, trực tiếp nắm tay Trương Tụng Hạo, mạnh mẽ dẫn bé trở về.

Trời càng ngày càng tối, bên ngoài cũng càng ngày càng lạnh.

Trương Tụng Hạo nhìn chó con, cũng không hiểu cô có ý gì, chỉ mím môi môi, tùy ý ba kéo về phía xe.

"Áu áu!" Mạc Linh Chi gấp đến độ xoay quanh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net