Chap 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thì hai người cũng tiếp nhận chuyện này.

Hoài thành cách Kinh thị rất xa, lúc đó cả giao thông và thiết bị liên lạc không có được hiện đại như ngày nay nên họ cho rằng, sau này sẽ không bao giờ đụng phải người Hạ gia nữa.

Trình An có cuộc sống riêng của bà, không liên quan gì tới người tên Hạ Chấn Đình kia, mỗi người đã có cho mình con đường riêng để đi.

Hai người đều mạnh khỏe, không quấy rầy lẫn nhau. Dù là Trình An có con, vậy thì nó chỉ là đứa trẻ của nhà họ Trình mà thôi.

Hạ Vân Trù, là bảo bối của Trình gia bọn họ.

Khi anh còn nhỏ, cuộc sống của cả nhà rất vất vả. Dường như ông trời luôn trêu đùa với số phận của họ vậy, công việc cũ của ông và bà không còn nữa, sau đó cũng không tìm được công việc ổn định.

Còn Trình An, dù là bất cứ công việc gì thì dù làm tốt đến đâu, nhiều nhất là được ba tháng thì sẽ bị sa thải. Có đôi khi có lý do, còn lại thì đa số là không.

Lúc đó, họ chỉ nghĩ là số mình không được may mà thôi.

Tuy vậy, cuộc sống của bọn họ vẫn rất vui vẻ, trong cái khổ cũng tìm ra được niềm vui, một nhà sống hòa thuận, hạnh phúc.

Ông ngoại từng dạy học, giờ cũng đã làm công nhân, kế toán, hay đi nhặt rác và làm thợ mộc; bà ngoại từng làm quản đốc thì giờ làm bảo mẫu, dọn vệ sinh...

Trình An thì đi làm bảo mẫu, dọn vệ sinh hay phục vụ gì đó...

Cuộc sống vất vả và khó khăn như thế, nhưng họ chưa từng có ý định từ bỏ.

Đó là mười năm Hạ Vân Trù sống hạnh phúc nhất.

Anh từng hỏi mẹ, ba anh là ai. Trình An có trả lời, bà còn nói.

"Con có ba, lúc ba mẹ có con thì hai bên đều là xuất phát từ chân tình. Ba đã từng cầu hôn, từng đeo nhẫn cho mẹ, tên của con là do hai người chúng ta đặt nên, vậy nên, con chính là kết tinh tình yêu của ba mẹ."

"Thế nhưng sau đó, vì cuộc sống ba mẹ không phù hợp nên đã chia tay. Giờ con là con của mình mẹ thôi, ba có cuộc sống riêng của ông ấy, chúng ta không nên quấy rầy, cũng không nhận lại ông ấy, được không con?"

Hạ Vân Trù gật đầu.

Anh nghĩ, dù ba không cần mình thì mình vẫn có ông bà ngoại và mẹ rất yêu thương mình.

Vậy nên, dù là có hơi hâm mộ những bạn học được ba bế tới trường, nhưng anh cũng không thấy mình đáng thương chút nào. Ông bà ngoại và mẹ từng bế anh tới trường, đã dành hết tình thương cho anh rồi.

Thời thơ ấu tuy nghèo khổ, nhưng anh có được cuộc sống hạnh phúc như mơ.

Anh từng cho mèo hoang đi lạc ăn, mẹ từng để dành cho anh những đồ quý giá, còn làm những món rất ngon cho anh ăn. Ông ngoại dùng giấy lộn, dùng vụn gỗ để làm nên những món đồ chơi tinh xảo cho anh. Còn bà ngoại sẽ ôm anh vào lòng, hát những bài đồng dao thân thuộc và kể chuyện xưa cho anh nghe.

Anh nỗ lực học tập, mỗi ngày đều mong mình sẽ mau lớn.

Anh muốn trở thành trụ cột trong nhà, muốn dỡ xuống gánh nặng trên vai ông bà ngoại, muốn cho mẹ anh, một người phụ nữ luôn lạc quan và phóng khoáng một cuộc sống thật hạnh phúc.

Năm sinh nhật tròn mười tuổi đó, dưới sự chúc mừng của mọi người, anh ước nguyện mình sẽ nhanh chóng trưởng thành.

Cuộc sống vui vẻ kéo dài cho tới khi, anh sắp được mười một tuổi.

Người đàn bà đó xuất hiện.

Bà ta là vợ của Hạ Chấn Đình, người từng là vị hôn thê kia. Một "phu nhân" xuất thân hào môn, Phòng Mộng Nhàn.

Bà ta biết tới sự tồn tại của Trình An, cũng biết được người mà Hạ Chấn Đình luôn yêu là Trình An.

Bà ta không hận Trình An, bởi Trình An không làm sai gì cả. Ngoại trừ sinh ra Hạ Vân Trù, bà chưa từng làm ra chuyện sai trái gì, cũng chưa từng có hành động tổn thương tới Phòng Mộng Nhàn.

Nhưng việc sinh ra Hạ Vân Trù, lúc đó cũng là do bà bất đắc dĩ mà thôi.

Sau khi nhận được lời chia tay của Hạ Chấn Đình, bà đã dứt áo ra đi, đưa Hạ Vân Trù rời xa Kinh thị.

Bà ta, quả thật không có tư cách gì để hận Trình An.

Nhưng nhiều năm nay, tất cả những điều không may của Trình gia đều là do một tay bà ta gây ra.

Phòng Mộng Nhàn không phải vì tình yêu sâu đậm của Hạ Chấn Đình dành cho Trình An mà làm khó Trình gia.

Bà ta làm vậy là vì con trai của bà ta, Hạ Vân Cẩn.

Nếu không có Hạ Vân Cẩn, hoặc là không có Hạ Vân Trù, vậy thì bà ta cũng sẽ không gây ra nhiều phiền phức cho Trình An như vậy.

Phòng Mộng Nhàn đã nói: "Tôi sẽ không vì Hạ Chấn Đình mà gây sự với cô, thế nhưng tôi có thể vì con tôi mà để đôi tay này nhiễm máu tươi cũng không nề hà. Nhiều năm nay tôi luôn đợi cho mấy người không thể kiên trì được nữa, chờ cho cô phải hối hận khi sinh ra đứa trẻ này, chờ tới khi... Hạ Vân Trù chết. Nhưng bây giờ, tôi không chờ được nữa rồi."

Bà ta dùng mọi cách để ép Trình gia tới đường cùng, chỉ là không ngờ tới, một nhà đã rơi vào hoàn cảnh khốn đốn như vậy nhưng vẫn có thể kiên trì sống tiếp. Hạ Vân Trù vẫn có thể lớn lên mạnh khỏe trong hoàn cảnh đó.

Bây giờ, bà ta không đợi nổi nữa.

Hạ Vân Cẩn có bệnh tim bẩm sinh, thằng bé cần tới tim của Hạ Vân Trù!

- --


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net