Chương 76🌻

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
trong cuộc sống luôn có đủ loại tình huống xuất hiện.

Cô không thể không nghĩ biện pháp khi tình huống xấu nhất xuất hiện được.

Nhưng không sao, cho dù anh không nhớ rõ chuyện trước kia thì cô vẫn thích anh.

Huống hồ nếu anh thực sự là Nguyên Cảnh như anh nói vậy khẳng định anh còn nhớ chuyện khi bé giữa họ, Kỷ Nhiễm cảm thấy cô có thể mượn chuyện trước đây gần quan được ban lộc.

Còn Thẩm Chấp đối xử lạnh lùng với cô vậy Kỷ Nhiễm chỉ có thể nói tại trước kia lúc nào cô cũng cố ý bới móc Thẩm Chấp.

Quả nhiên trái đất hình tròn, trước kia cô bới móc Thẩm Chấp ra sao bây giờ anh liền đối xử với cô như vậy.

Kỷ Nhiễm đã dọn dẹp xong tâm trạng của mình, cô khẽ vén tóc dài của mình lên, nghe nói đàn ông đều không chống cự được với hành động vén tóc của phụ nữ.

Cô nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài hơi quăn đang rũ trên vai, sáng nay Kỷ Nhiễm còn hết lòng mà uốn tóc cho mình nữa.

Cô hơi lộ ra ánh mắt quyến rũ nhìn Thẩm Chấp.

Kỷ Nhiễm tự tin với vóc dáng mình, hôm nay quần áo cô mặc đã được lựa chọn cẩn thận, ngay lúc cô đang chuẩn bị gia tăng sức ngựa nhìn về phía Thẩm Chấp thì đột nhiên Thẩm Chấp nhìn cô, kêu: "Kỷ Nhiễm."

Kỷ Nhiễm gật đầu, chuyện gì, anh nói đi.

Có phải cảm thấy hôm nay cô rất đẹp hay không, có rất nhiều lời muốn nói với cô phải không.

Ánh mắt Thẩm Chấp phức tạp nhìn cô: "Tôi đề nghị cô nên mặc nhiều một chút, dù sao bệnh nặng mới khỏi."

"...??" Kỷ Nhiễm bất động, một giây này cô cảm thấy đôi giầy cao gót 9cm của mình đúng là vũ khí sắc bén để tự sát.

Kỷ Nhiễm miễn cưỡng nở nụ cười: "À..., cảm ơn anh quan tâm."
Cô không nhịn được nắm chặt túi sách, trong lòng điên cuồng gào thét.

Mắt anh mù à? Không thấy mỹ mạo của cô sao! Vai cô! Còn có đôi chân dài lộ ra dưới váy ngắn nữa!

Kỷ Nhiễm hít sâu, không sao, dù sao anh cũng là người đàn ông cao ngạo lạnh lùng như núi cao tuyết trắng mà, nếu anh thuộc loại người dễ dàng mê muội mỹ mạo thì đã không một mình tới bây giờ.

Đúng vậy, đúng vậy, nhất định là như vậy.

Huống hồ anh còn biết cô bệnh nặng mới khỏi, còn biết quan tâm cô nữa, chỉ cần cô cố gắng thôi...

Thẩm Chấp nhìn cô tiếp tục nói: "Đợi lát nữa chúng ta mở họp."

"Tôi sẽ nhanh chóng chuyển giao công việc nhóm cô lại cho cô."

Kỷ Nhiễm: "..."

Cho nên anh quan tâm cô chỉ vì sợ cô lại phát bệnh làm tăng lượng công việc của anh?

Đột nhiên Kỷ Nhiễm cảm thấy tủi thân quá, cô rất nhớ Thẩm Chấp của cô.
Không thích tên đàn ông chó trước mắt này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net