Chương 1 - 10: Hậu cung đẹp ưa bát quái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Tiểu hài tử_ngươi lại đây

Converter: candy_heart

Editor: gororo 

Giới thiệu: Xuyên không, thành vương phi, nhưng mà lại bị mù =.=

Cuộc sống của nàng vương phi mù Cổ Tiếu Tiếu với anh chàng vương gia chỉ biết đánh giặc, không hiểu phong tình Tĩnh Huyền Phong sẽ diễn ra như thế nào đây? Mời mọi người cùng đón đọc.

Ghi chú: 1. Manh, vừa có nghĩa là mù, vừa có nghĩa là lưu manh, ý chỉ 2 đặc điểm chính của Cổ Tiếu Tiếu trong truyện này.

2. Ở hiện đại thì là tôi với anh với cô, ở cổ đại chỉ có ta với ngươi với ngài... Ta sẽ cố gắng Việt hóa nhiều nhất có thể, nhưng vì đây là 1 bộ cổ đại, không thể mọi thứ đều dùng ngôn từ hiện đại được, ta sẽ chú thích thật rõ ràng, mong các nàng hiểu cho.

3. Truyện đã có 1 người edit trước, nhưng bản edit này của ta sẽ tương đối khác vì Việt hóa nhiều hơn một chút. Cái gì cũng có cái hay cái dở riêng, thỉnh không cần đem ra so sánh, xin chân thành cảm ơn.

Tiết tử.

Sau đây là "Huyết lệ sử" nghĩ lại mà kinh của đồng chí Cổ Tiếu Tiếu, mong mọi người chuẩn bị sẵn khăn tay (để lau nước mắt) đi nha~ 

Bắt đầu nói từ giây đầu tiên sau khi chết: 

Trong điện Diêm vương, tiểu diêm vương chăm chú nghịch máy chơi game trong tay, thậm chí còn chẳng thèm ngẩng đầu lên, không hề để ý nói: 

"Nể tình ngươi dạy ta cách lưu lại kết quả trò chơi, ta sẽ cho ngươi một cơ hội được sống lại. Đó, mau nói điều kiện đi."

Rớt nước mắt! Cuối cùng thì tôi cũng có một cơ hội xuyên không rồi sao? Hỡi các học sinh, các thầy cô còn chưa từng đến địa phủ hãy chú ý, hiện giờ một đứa trạch nữ coi trọng trò chơi cao hơn hết thảy, biết nắm giữ công nghệ cao trong tay mới là thực nổi tiếng ở đây có biết không?

"Người như tôi cũng không có mơ ước gì cao xa lắm, nhưng nếu Diêm vương gia đã nể tình, tôi cũng đành nói ra vậy..." Trong lòng tôi đang không ngừng cảm động mà lau đi nước mắt. Đọc nhiều văn xuyên không, tám, chín phần mười tỉnh lại xong nếu không phải giãy dụa trên giường của ai đó thì cũng là cuốn vào vòng tranh đấu tình cảm với các mỹ nhân của một vị hoàng đế già khú... Không, tuyệt đối tôi sẽ không rơi vào khuôn sáo cũ. Tôi mà đã xuyên không thì nhất định phải có cá tính! 

"Nói đi, nhưng xuyên đến tương lai thì không được." 

"..." Bị hắn phát hiện. 

Tôi hồi hộp siết chặt nắm tay, quyết định sử dụng phương án dự phòng. Thật ra tôi đã suy nghĩ rất cẩn thận, tôi muốn làm một vị hoàng hậu bị hoàng thượng lạnh nhạt, nhưng vị hoàng hậu này lại có quyền to trong tay, thế nên a, cuộc sống hàng ngày thật thoải mái vui vẻ, phóng túng không lo bị ngược. Chỉ có điều, nói trực tiếp thế này với Diêm vương gia... Bụm mặt, ngượng ngùng quá đi thôi, hì hì, vì thế tôi quanh co lòng vòng. 

"Chỉ có ba điều kiện thôi: Được ở trong hoàng cung ăn uống không lo, có địa vị hiển hách, thân phận cao hơn tần phi quý phi, sống không phải quan sát nét mặt người khác! Xinh đẹp thiên tiên, dáng người cao gầy, người gặp người thích lại người gặp người sợ! Tốt nhất phải có chút kỹ năng giết người mà không thấy máu, hơn nữa... Tốt nhất vĩnh viễn không nhìn thấy Hoàng Thượng, nhưng không hạn chế Hoàng Thượng rình coi tôi! Báo cáo hết." 

Máy chơi game trong tay Tiểu diêm vương "Lạch cạch" một tiếng rơi xuống bàn làm việc, ánh mắt của hắn nhìn tôi dường như tràn ngập khinh bỉ... Chuyện này... Tôi thẹn thùng lấy bàn chân xoay vòng vòng. 

"Ba điều kiện to này của ngươi hình như bao hàm rất nhiều điều kiện nhỏ?" 

Tôi mặt dày ngẩng đầu, tự nhận là phong tình nháy mắt mấy cái, "Ngài là Diêm vương gia oai hùng hiên ngang ngọc thụ lâm phong cao lớn uy mãnh cơ mà, khó được xuyên không một lần, kính nhờ kính nhờ, cố nghĩ biện pháp đi..." 

Khóe miệng Diêm vương gia nhẹ nhàng cong lên, cố kiềm chế trong chốc lát, nhưng nét mặt vẫn là thực sung sướng. Mọi người hãy nhớ lấy một điều, kỹ năng nịnh hót này, trên trời hay dưới đất đều có thể sử dụng được!  

Qua một lúc lâu, Diêm vương gia nở một nụ cười quỷ dị.

"Một khi đã như vậy, bổn vương quyết định thỏa mãn tất cả những yêu cầu vô liêm sỉ của nhà ngươi, chúc ngươi lên đường vui vẻ!" 

Giờ phút này, tôi kích động đến mức nói không nên lời, chỉ biết gật đầu như băm tỏi, diêm vương chính là diêm vương, lão yêu chính là lão yêu! Nói có thế thôi mà cũng hiểu được tâm ý mịt mờ của tôi. Về sau ai dám nói Địa phủ không có nhân tính, tôi liền quyết liều mạng với người ấy!

Oa oa oa, tôi xuyên đây!

Ngôi vị hoàng hậu của tôi, tôi đến đây!!! 

...

Tiểu diêm vương quả nhiên không hề nuốt lời, nhưng là...

Thứ nhất: Được ở trong hoàng cung ăn uống không lo, có địa vị hiển hách, thân phận cao hơn tần phi quý phi, sống không phải quan sát nét mặt người khác!

Đúng vậy, Cổ Tiếu Tiếu xuyên thành nữ ngự y duy nhất trong hoàng cung, hơn nữa y thuật vô cùng cao minh. Nhớ năm đó mười ba tuổi, nàng hái thuốc ở trong rừng cây, trong lúc vô tình đã cứu Hoàng Thượng một mạng, Hoàng Thượng bệnh nặng khỏi sau liền đem đứa trẻ không nơi nương tựa là nàng về hoàng cung nuôi nấng. Cho nên trong hậu cung không ai dám đắc tội với nàng, thậm chí ngay cả hoàng thái hậu gặp nàng cũng phải khách khách khí khí.

Thứ hai: Xinh đẹp thiên tiên, dáng người cao gầy, người gặp người thích lại người gặp người sợ! Cái này phải kết hợp với điều kiện thứ ba: Có chút kỹ năng giết người mà không thấy máu, hơn nữa vĩnh viễn không nhìn thấy Hoàng Thượng, nhưng không hạn chế Hoàng Thượng rình coi! 

Về phần tại sao phải kết hợp với nhau... Đầu tiên, trí nhớ của thân thể này nói cho Cổ Tiếu Tiếu biết rất nhiều hậu cung bí sử mà người khác không muốn lộ ra, cho nên người gặp người sợ. Về phần có xinh đẹp thiên tiên người gặp người thích hay không nàng liền không được biết rồi, vòng một thì vẫn có, tuy rằng không to lắm, nhưng cũng có thể miễn cưỡng so với quả quýt. Nói cho cùng thì vẫn còn khá hơn là xuyên thành đàn ông. 

Cổ Tiếu Tiếu khóc không ra nước mắt. 

Nữ ngự y. 

Hơn nữa là một nữ ngự y bị mù.

Sở trường, châm cứu. 

Tại sao a? 

Cao nhân truyền thụ. 

Tại sao người mù lại cố tình muốn học châm cứu? 

Không sợ đâm chết người hay sao? 

Khó hiểu a. 

Chợt nhớ tới một khúc ca là như thế này:

 "Anh ơi, hãy cho tôi mượn một đôi mắt sáng.

Để tôi nhìn thấu được nhân gian hỗn loạn.

Tận mắt xem mộng đổ hoàng thành.

Lách cách, lách cách cách..." 

Đánh nhịp theo câu hát, lại tranh thủ sờ sờ mặt bàn, chợt thấy xúc cảm cũng không tệ.

Đừng nói một đôi, bây giờ chỉ cho nàng mượn một con mắt, hoặc là một đôi mắt cận thị cao độ cũng không thành vấn đề! 

Tiểu diêm vương, tôi nguyền rủa ngài không bao giờ vượt được ải.

Không không không, này chưa đủ tàn ác.

Lại lần nữa, khụ khụ...

Tiểu diêm vương, Cổ Tiếu Tiếu chúc ngài:

Bị lệ quỷ cắn chết!

Bị sắc quỷ cắn tử!

Đi đường bị kiến ngáng chân ngã chết!

Ăn cơm bị nghẹn rồi chết!

Uống nước lạnh bị sặc mà chết!

Đi tìm chết đi Diêm vương gia!!!

Tổng kết: Mất bao nhiêu tâm kế, Cổ Tiếu Tiếu xuyên không thành người mù!

Chương 1: Hậu cung đẹp ưa bát quái

"Cổ ngự y, cung nữ của Như quý phi đã đợi cô ở cửa sau gần hai canh giờ rồi, không biết cô có định đi không?" Ngoài cửa phòng truyền đến tiếng nói dè dặt của cung nữ, chỉ vì hôm nay, nét mặt chủ tử nhìn qua có chút dị thường.

Trùng hợp sao? Chủ nhân của thân thể này cũng mang họ Cổ, chỉ có điều người ta là Cổ Tiểu Tiểu, mà nàng là Cổ Tiếu Tiếu, hiện tại danh xứng với thực ngự y "Giả".

Cổ Tiếu Tiếu sờ soạng nửa ngày mới đụng đến hộp châm cứu trong ngăn kéo tầng thứ ba, không yên lòng trả lời, "Đi thôi."

Rốt cuộc sau hơn ba giờ đấu tranh tâm lý, nàng cũng lấy đủ dũng khí bước ra thế giới hắc ám bước đầu tiên. Chỉ nghe "Cộc" một tiếng, đầu gối đã tiến hành tiếp xúc thân mật cùng ghế dựa, làm nàng đau đến nhếch miệng nhe răng. Cung nữ chạy vội đến nâng nàng, nghi hoặc hỏi, "Chủ tử, sao cô lại đụng vào ghế được?"

"..." Vớ vẩn! Những lời này giống như đúng lý hợp tình hỏi nàng, ngươi là người mù hay sao mà đi đường không nhìn thấy cái gì thế hả? Thật buồn cười.

"Như quý phi thấy không thoải mái ư?"

"Nô tỳ không biết, hình như vẫn là căn bệnh đau đầu ngày trước."

"Thế à..." Cổ Tiếu Tiếu câu được câu không trả lời, cái này dễ làm, xem ra bệnh bát quái của Như quý phi lại tái phát rồi.

Cổ Tiếu Tiếu là nữ ngự y duy nhất trong cung, ngẫu nhiên cũng sẽ châm cứu điều trị thân mình cho Hoàng Thượng vài lần. Vậy nên a, hậu cung phi tần vô cùng sốt ruột, vì có thể được Cổ Tiếu Tiếu nói tốt vài câu trước mặt long nhan, có bệnh hay không đều tìm nàng khắp nơi để nịnh nọt.

Cổ Tiếu Tiếu dưới sự trợ giúp của cung nữ, nghiêng ngả lảo đảo đi bộ đến tẩm cung của Như phi. Sờ sờ mấy cây cột trụ, nàng thật sự rất muốn nhìn xem mấy thứ đồ quý giá, văn hoa cổ tích này, làm cho nàng xem một lần thôi có được hay không, oa oa oa!!!

"Ôi chao, mệt nhọc Cổ ngự y tự mình đến đây một chuyến rồi, mau vào ngồi đi." Phòng trong truyền đến giọng nói mềm yếu dịu dàng của Như quý phi.

Hứ, là ai đã điểm cả họ cả tên mời ta đến đây vậy?

Cổ Tiếu Tiếu ngoài cười nhưng trong không cười giật nhẹ khóe miệng, tầm mắt lệch khỏi vị trí của Như quý phi, "Như phi đau đầu phải không? Ăn viên thuốc này của ta, cam đoan trong vòng mười hai giờ thế nào cũng khỏi."

Như quý phi vén sa mạn lên, ngồi dậy dìu Cổ Tiếu Tiếu đến giường của mình, thần bí hề hề nhẹ giọng hỏi, "Thuốc này là thần dược phương nào?"

"Đó là một loại thuốc Tây cực kì phổ biến, các quán dược lớn đều có tiêu thụ, giá bán lẻ cả nước thống nhất là 17 quan 5." Cổ Tiếu Tiếu bình tĩnh như nước chớp chớp đôi mắt, nàng chính là cố ý, nhàn rỗi cũng nhàn rỗi rồi, có thể mặc cả mua bán cùng một vị quý phi cổ đại, cơ hội hiếm có khó tìm có được hay không?

Như quý phi khó hiểu hơi nhướn đôi lông mày thanh tú lên, dường như cũng nhận ra thái độ của Cổ Tiếu Tiếu hôm nay có chút khác thường. Chuyện kể rằng, Cổ ngự y không nói nhiều lắm, bình thường giao tiếp nhất định không vượt quá mười câu, là điển hình của kiểu người kiệm lời như vàng. Đã vậy, câu trả lời thường xuyên của nàng còn là, "Thế à?", "Đúng vậy!", "Có lẽ thế."

Như quý phi cười gượng hai tiếng, đợi đám nô tài lui hết ra sau, nắm bàn tay Cổ Tiếu Tiếu đặt lên ngực mình, ngượng ngùng nói, "Không dám dối gạt Cổ ngự y, hôm nay ta mời cô đến tận đây là vì muốn hỏi xem... Có cách nào giúp bộ ngực của ta đầy đặn hơn một chút được không?"

Cổ Tiếu Tiếu nhân cơ hội sờ mó một phen, nét mặt không chút thay đổi còn thật sự nghiêm túc nói, "Bộ ngực này của nương nương phải lớn gấp bốn lần của ta, vẫn còn muốn to thêm nữa? Nương nương không sợ sẽ bị xệ xuống hay sao?"

Như quý phi ngắm ngắm dáng người khô quắt như tấm ván giặt đồ của Cổ Tiếu Tiếu mà không khỏi âm thầm cười trộm, dù vậy, nàng cũng rất chuyên nghiệp nói, "Có ai sợ chỗ này nhiều thịt bao giờ, chẳng phải Tịnh quý phi cũng dựa vào ngực lớn mà thường xuyên được Hoàng Thượng sủng hạnh hay sao? Thật ra nhan sắc của cô ta còn không bằng một nửa của ta!"

Cổ Tiếu Tiếu ra vẻ gật gật đầu. Hậu cung thực ra cũng chẳng khác gì xã hội hiện đại. Nữ nhân thôi, muốn giảm béo, muốn ngực to, muốn dung nhan mỹ miều chính là định luật năm ngàn năm cũng không hề thay đổi. Khác biệt duy nhất chính là, nếu ở cổ đại cả đám nữ nhân trăm phương nghìn kế tranh giành một người nam nhân, thì ở hiện đại, mỗi cô cứ chiếm đại một người cái đã, sau đó tiếp tục xem xét có thể chiếm hàng tốt hơn từ tay người khác về mà dùng hay không.

Cổ Tiếu Tiếu là người có năng lực thích ứng rất mạnh, nàng hiểu được mục đích chính của Như quý phi hôm nay cũng chẳng phải bộ ngực, mà là muốn xả mấy chuyện tào lao hờn dỗi trong lòng, nhân tiện tranh thủ chiếm chút cảm tình từ nàng. Nghĩ vậy, nàng không nhanh không chậm bắt chéo hai chân, dù sao cũng không có ai dám đắc tội với nàng, vậy nên...

"Ta chỉ tò mò, một năm liệu nương nương có thể thấy Hoàng Thượng mấy lần?"

Như quý phi giơ ngón tay lên đếm đếm, "Hơn nửa năm nay... Được thị tẩm ba lần." Nàng còn không quên nhấn mạnh, "Nhưng như vậy đã là may mắn rồi, hơn phân nửa số phi tần đều cả năm cũng không được thấy long nhan của Hoàng Thượng."

Cổ Tiếu Tiếu nghe nói người cổ đại sống cũng không được thọ lắm, có lẽ là vì buổi tối nhàn đến không có việc gì làm, chỉ có thể cùng nhau chơi trò sản xuất em bé. Mệt, tuyệt đối sẽ vì mệt mà chết. Đương kim Hoàng Thượng năm nay bốn mươi tám tuổi, hoàng hậu ba mươi chín tuổi, cái tuổi này chắc cũng không còn vấn đề gì để đến tìm nàng. Nếu không phải xuyên qua thành người mù, thật sự nữ ngự y cũng là một thân phận không tệ.

"Đúng rồi Cổ ngự y, xem trí nhớ kém cỏi của ta này, suýt nữa thì đã quên chúc mừng cô." Như quý phi thấy nàng đang "Hồn đi nơi nào", liền nhanh chóng bắt chuyện. Cổ Tiếu Tiếu ngẩn người, "Chúc mừng ta cái gì?"

Như quý phi nhìn quanh một lượt, sau đó ghé sát vào lỗ tai nàng, nhỏ giọng thì thầm, "Ta nghe nói Hoàng Thượng sẽ tứ hôn cho cô, cô..."

"Cái gì?! Tứ hôn cho ai?" Cổ Tiếu Tiếu như bị sét đánh trúng, thất thanh gào to. Đời này nàng chưa chắc đã lo được cho cái thân tàn tật của mình, nay còn phải lập gia đình nữa? Đùa ai vậy?

Như quý phi hoảng hốt che miệng nàng lại, "Ôi chao, cô đừng ồn ào nữa, nhỏ giọng chút đi, ta cũng chỉ nghe tin vỉa hè thôi..."

Cổ Tiếu Tiếu bất an nháy mắt mấy cái, nhanh chóng lấy lại tinh thần, "Thật xin lỗi, tại ta có điểm kích động, có lỗi có lỗi, quả thực là một tin khiến người ta phải nhiệt huyết sôi trào. Nương nương mau nói xem đối tượng là ai vậy? Có đẹp trai không? Bao nhiêu tuổi? Trong nhà có nhiều tiền không?"

Như quý phi bưng miệng cười, vừa muốn mở miệng liền bị tiếng động bên ngoài đánh gãy, nghe giọng thì hình như là vị công công bên cạnh Hoàng Thượng muốn truyền người vào cung.

Công công quỳ xuống bẩm báo, "Nếu thân mình của Như quý phi không có vấn đề gì, Hoàng Thượng muốn mời Cổ ngự y đến thư phòng nói chuyện."

Như quý phi vừa nghe thấy chuyện không quan hệ đến mình liền thất vọng hạ thấp bả vai, dù vậy vẫn không đánh mất thời cơ nói bóng nói gió, "Làm phiền công công trở về bẩm báo, bản cung không sao cả, mong Hoàng Thượng đừng lo." Nói xong, nàng tự mình dắt Cổ Tiếu Tiếu đứng dậy ra cửa, có vẻ hết sức thân thiết nhắc, "Cổ ngự y, cẩn thận cánh cửa."

Cách sinh tồn ở hậu cung chính là, ai là người tâm phúc của Hoàng Thượng thì phải cố tìm mọi cách đi lại gần với người ấy, bảo đảm tương lai sẽ xán lạn vô cùng.

"..." Cổ Tiếu Tiếu đen mặt, nàng thật đúng là một người mù bận rộn a.

Công công duỗi cánh tay ra muốn đỡ Cổ Tiếu Tiếu, nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy nàng bắt lấy tay mình, nhìn vẻ mặt khó được bối rối của nàng, công công không khỏi nghi hoặc hỏi, "Cổ ngự y, cô có chuyện gì khúc mắc phải không?"

Cổ Tiếu Tiếu khua loạn tay trong không khí tìm nửa ngày cũng không thấy vị công công đâu, đành chữa ngượng hắng giọng bảo, "Lí công công, Hoàng Thượng muốn an bài hôn sự cho ta thật sao?"

"Chuyện này... Ha ha... Cô gặp Hoàng Thượng rồi tự hỏi thì tốt hơn."

"Ta có thể nói không chứ?"

"Cô cảm thấy, phụ ý tốt Hoàng Thượng có ổn không?"

"Đó không phải là ép duyên hay sao? Với lại ai muốn lấy người mù về làm phu nhân cơ chứ."

Lí công công quen biết Cổ Tiếu Tiếu đã bốn năm có thừa, tất nhiên lúc nói chuyện cũng tùy tiện chút, hắn hòa ái cười yếu ớt, chậm rãi nói, "Hôn nhân đại sự, tất nhiên là do cha mẹ định đoạt, ai dám không nghe Hoàng Thượng an bài? Đây là sủng ái Hoàng Thượng dành cho cô đó biết không?"

Cổ Tiếu Tiếu giờ phút này căn bản không cười nổi, chuyến xuyên không của nàng thật sự là thất bại đến cực điểm!

"Mau! Người đâu, cứu mạng a! Thập lục hoàng tử bị rơi xuống nước!" Phía sau hoa viên truyền đến tiếng cầu cứu thất thanh của đám cung nữ, Cổ Tiếu Tiếu nghiêng đầu lắng nghe, từ trước tới nay nàng chính là loại người thích xem náo nhiệt, nếu ven đường có đánh nhau, nhất định nàng sẽ dùng tốc độ rùa bò đi qua nhìn xem, sau đó lại giả bộ đi lại nhìn xem, thẳng đến khi tàn cuộc mới chịu làm tiếp việc của mình.

Cổ Tiếu Tiếu vội vàng lay bả vai công công, "Lí công công, chúng ta lại đó xem thế nào đi."

"Tuân mệnh!" Lí công công cũng đang có ý này, dìu Cổ Tiếu Tiếu bước nhanh hơn về phía hồ nước.

Giờ phút này, thập lục hoàng tử một bên liều mạng đạp nước, một bên khóc lóc thảm thiết vô cùng, dường như đang có dấu hiệu chìm xuống.

"Lí công công, tại sao không có động tĩnh gì vậy?" Cổ Tiếu Tiếu lắng tai nghe nửa ngày, nhìn không thấy thật sốt ruột a.

Lí công công nóng lòng như lửa đốt, chà xát chà xát lòng bàn tay, "Cô đừng nóng vội, đám nô tài biết bơi sắp chạy tới đây rồi."

"Gì?! Sao không nói sớm? Ta còn tưởng mọi người đã lao hết xuống hồ rồi cơ."  Cổ Tiếu Tiếu nhìn vậy chứ cũng có giấy chứng nhận kiện tướng bơi lội. Nàng cân nhắc một chút, tuy hai mắt không nhìn thấy gì, nhưng hẳn sẽ không ảnh hưởng đến kỹ năng bơi đi? Nghĩ như vậy, nàng bắt lấy cổ tay Lí công công thúc giục, "Mau đưa ta đến cạnh bờ hồ!"

"Cô muốn làm gì?" Lí công công vừa nói vừa dẫn nàng đi, "Dưới chân cô đã là bờ hồ rồi đó!"

"Phía trước có tảng đá nào không?"

"Tất cả đều là nước..." Lí công công còn chưa kịp dứt lời, chỉ nghe "Ào" một tiếng, người bên cạnh đã nhảy vào trong nước.

Cổ Tiếu Tiếu nổi đầu lên, lo lắng mệnh lệnh, "Đều thất thần làm chi? Mau chỉ phương hướng cho ta!"

"Phía bên này phía bên này!"

"Hướng đông của cô!"

"Hướng tây của cô!"

"Bơi sang bên kia ba thước!"

"Bơi sang hướng tây nam hai thước rưỡi!"   

"..." Không ai nói cho bọn họ biết, nàng không phân biệt được phương hướng hay sao?!

"Im đi, một người nói thôi! Nói mau!"

"Đại khái... Phía sau cô ba thước!" Một tên cung nữ khiếp đảm chỉ dẫn.

Ba thước là bao xa? Mặc kệ! Cổ Tiếu Tiếu xoay người bơi về phía sau, hít một hơi sâu rồi ngụp xuống, khua tay loạn xạ tìm kiếm, cuối cùng cũng bắt được một cánh tay mập mạp của trẻ con. Nàng ôm lấy thập lục hoàng tử nổi lên trên mặt nước, nhất thời khiến đám người bên hồ sung sướng hoan hô. Giờ phút này hoàng tử đã hôn mê, khiến thể trọng vốn không nhẹ của nó càng trầm vào tay nàng. Nàng vẫy vẫy bọt nước trên mặt, mất sức chín trâu hai hổ mới có thể vừa ôm nó, vừa theo chỉ dẫn của đám cung nữ bơi vào bờ.

Nhưng chưa bơi được bao xa, đột nhiên cổ chân bị bèo cuốn lấy, nàng theo bản năng vội vàng giãy dụa, lại càng khiến mình bị chìm nhanh hơn. Cổ Tiếu Tiếu nhất thời rối loạn gào to, "Xong rồi xong rồi, cổ chân bị bèo trói chặt, mau mau cứu mạng a!!!"

Giữa lúc tràn ngập nguy cơ, chỉ thấy một bóng đen như giao long nhảy vào trong nước, đám cung nữ thái giám trên bờ thấy rõ là ai xong bèn vội vàng quỳ xuống hành lễ. Cổ Tiếu Tiếu một tay nâng thập lục hoàng tử, một tay cố gắng bơi bơi, ngay lúc nghĩ đến mình sắp chết đuối thì đột nhiên cảm thấy có người đang sờ loạn cổ chân của nàng, hình như muốn giúp nàng gỡ ra bèo rối. Người này hành động rất nhanh nhẹn, dùng cánh tay hữu lực kéo nàng bơi vào bờ.

Cái trán Cổ Tiếu Tiếu thường xuyên đánh vào quần áo của người này, phát ra những tiếng kim loại kêu lách cách. Nàng tò mò sờ lên... Oa!!! Có thật hay không? Mặc khôi giáp còn muốn nhảy xuống hồ, thật sự là đi tìm chết!

Nam tử ôm lấy thập lục hoàng tử đưa cho cung nữ trước, sau đó mới nhảy lên bờ, chìa tay ra trước mặt nàng, "Đưa tay ra đây!"

"..." Cổ Tiếu Tiếu giương nanh múa vuốt tìm nửa ngày trong không khí, đáy lòng không ngừng oán thán, nam nhân này sẽ không biết nhân nhượng người mù một chút hay sao?

Lí công công thấy thế, không khỏi nhỏ giọng nhắc nhở, "Khởi bẩm tam hoàng tử, vị này chính là ngự y Cổ Tiểu Tiểu."

Tam hoàng tử Tĩnh Huyền Phong đầu tiên là ngẩn ra, bất động thanh sắc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net