Chương 31 - 40: Một câu chuyện "Cảm động"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31: Một câu chuyện "Cảm động"


Buổi trưa ngày kế tiếp Nhiễm Thiện Nhượng mới tỉnh lại từ trong mơ, hắn nghiêng đầu nhìn Cổ Tiếu Tiếu đang co người nằm trên giường, dáng ngủ hiển nhiên không thoải mái lắm, nhưng ít nhất cũng hơn là nằm sàn. Nhiễm Thiện Nhượng không khỏi cong môi cười, vẫn còn ngủ cơ đấy.


Ánh nắng sau giờ ngọ dừng trên làn da trắng nõn của Cổ Tiếu Tiếu, Nhiễm Thiện Nhượng tò mò sờ thử tay nàng. Làn da non nớt như trẻ con, vì sao phơi nắng lại không đen không rát? Hắn âm thầm quyết định, ngày mai sẽ cho nàng phơi nắng đến khi khuất bóng mặt trời.


Cổ Tiếu Tiếu mơ mơ màng màng xoay người, nhất thời "Rầm" một tiếng ngã nhào xuống đất. Nhiễm Thiện Nhượng nghĩ nàng sẽ tỉnh, ai ngờ lại vẫn ôm chăn ngủ tiếp. Thật ra, đó là vì tối hôm qua nàng trắng đêm không ngủ phân tích nguyên nhân Tây Bằng Đinh Luân thích mình là gì, nhưng nghĩ nát óc cũng không hiểu được, không công lãng phí số tế bào não vốn đã không còn nhiều lắm.


"Quốc vương, quan viên truyền tin của Hán quân đưa một phong mật hàm tới." Thị vệ cung kính trình báo.


Nụ cười chợt tắt trên khóe miệng Nhiễm Thiện Nhượng, hắn nhận thư, sau khi đọc xong vài chữ ngắn ngủn, ánh mắt tò mò không khỏi dừng trên người Cổ Tiếu Tiếu. Nữ nhân này thực sự không giống người thường như vậy sao? Có khả năng khiến hai nam nhân nổi tiếng bị ma quỷ ám ảnh, không tiếc hy sinh tính mạng để cứu nàng? Hắn cảm thấy thật khó tin.


Suy nghĩ còn chưa dừng lại, một thị vệ khác đã đi vào trong điện, "Quốc vương Tây Long Quốc đến thăm, hiện giờ đang ở phòng khách chờ ngài."


"Bổn vương sẽ qua đó ngay." Nhiễm Thiện Nhượng hơi hơi thở dài, tin tức của Tây Bằng Đinh Luân thật nhanh nhạy, chắc chắn hôm nay tới là để đòi người.


Thị nữ giúp Nhiễm Thiện Nhượng thay quần áo xong, hắn đi vài bước lại nhìn về phía Cổ Tiếu Tiếu vẫn còn đang ngủ, bèn quay lại ngồi xổm xuống, nét mặt mang theo vài phần mong chờ xem kịch vui, "Cổ Tiểu Tiểu, tình nhân của ngươi đến rồi, có muốn đi cùng bổn vương không?"


Cổ Tiếu Tiếu lau lau nước miếng trên khóe miệng, mơ hồ hỏi, "Tĩnh Huyền Phong tới đón ta sao?"


Nhiễm Thiện Nhượng khoanh tay trước ngực đồng cảm nói, "Trong lòng ngươi chỉ có mình Tĩnh Huyền Phong thôi sao? Nếu để Tây Bằng Đinh Luân nghe được thì sẽ thương tâm biết mấy."


"Tây Bằng Đinh Luân đến đây?!" Cổ Tiếu Tiếu đột nhiên ngồi dậy, nhất thời "Sao hỏa đâm địa cầu" cụng trán với Nhiễm Thiện Nhượng. Hai người đồng thời phát ra hai tiếng kêu thảm thiết, một người ngã xuống sàn, người kia thì xoa xoa cái trán.


"Sao lúc nào ngươi cũng vội vàng hấp tấp vậy? Không dịu dàng gì cả!" Nhiễm Thiện Nhượng vừa nói vừa giơ nắm đấm lên, làm động tác giả như muốn đánh nàng.


"Ta còn chưa nói sọ não của ngươi quá cứng ngươi đã tiên phát chế nhân, nếu ngươi không đứng gần ta thì làm sao va mạnh thế được?!" Cổ Tiếu Tiếu đau đến rớt hai giọt nước mắt, cái trán nháy mắt sưng đỏ một mảng rộng. Nhiễm Thiện Nhượng thấy thế, cười vui sướng khi người gặp họa, "Ngươi bây giờ mặt mày hốc hác, lát nữa bị tình nhân nhìn thấy sẽ trách cứ bổn vương chăm sóc không chu toàn."


"Quốc vương... Trán của ngài cũng..." Thị vệ hảo tâm giơ gương đồng lên.


Nhiễm Thiện Nhượng nhìn chăm chú chỗ sưng đỏ trong kính, tươi cười cứng đờ trên khóe miệng, sau đó mắng nhỏ một tiếng, tức giận bất bình, "Tướng mạo anh tuấn của bổn vương bị ngươi làm hỏng rồi!"


Cổ Tiếu Tiếu đấm tay xuống sàn cười điên cuồng, "Ha ha ha, ngươi đắc ý tiếp đi, ngươi cười tiếp đi! Ngươi chưa từng nghe câu này sao? Cười người hôm trước hôm sau người cười. Ha ha!!!"


"..." Nhiễm Thiện Nhượng chưa hiểu rõ nàng đắc ý cái gì, tức giận kéo cổ tay nàng tha ra ngoài cửa. Không có chuyện một mình hắn chịu cảnh mất mặt xấu hổ đâu.


Tây Bằng Đinh Luân như đứng đống lửa, như ngồi đống than chờ ở phòng tiếp khách, đột nhiên bên tai truyền đến những tiếng kêu la mơ hồ, hắn không khỏi mỉm cười đứng dậy nghênh đón. Cùng lúc đó, Nhiễm Thiện Nhượng đứng ngoài cửa, do dự không biết có nên đưa Cổ Tiếu Tiếu vào không. Cổ Tiếu Tiếu không biết hắn dừng lại, gót chân vấp vào bậc cửa ngã về phía trước, Tây Bằng Đinh Luân tay nhanh mắt lẹ tiến lên đỡ nàng, không cần nghĩ ngợi liền hỏi, "Ngươi... Có khỏe không?"


"..." Cổ Tiếu Tiếu giật mình đứng thẳng dậy, xấu hổ ậm ừ đáp lời hắn.


Nhiễm Thiện Nhượng dáng người cao lớn đứng một bên lại bị Tây Bằng Đinh Luân hoàn toàn xem nhẹ, hắn ho khan một tiếng nhắc nhở, "Đinh Luân, không ngờ chúng ta lại gặp nhau nhanh như vậy."


"Ừm..." Tây Bằng Đinh Luân nhìn Cổ Tiếu Tiếu không chớp mắt, chú ý tới trán nàng có chỗ sưng đỏ, trên cổ có vết thương do đao vừa khép lại, cùng với... Một dấu hôn nhợt nhạt. Ánh mắt hắn chợt lạnh lùng chuyển hướng Nhiễm Thiện Nhượng, còn chưa mở miệng đã phát hiện ra trán Nhiễm Thiện Nhượng cũng có một chỗ sưng đỏ, Tây Bằng Đinh Luân hơi hơi nhíu mi. Nhiễm Thiện Nhượng nhìn ra được hờn giận trong mắt hắn, tức khắc xua tay giải thích, "Ta không có hứng thú với nữ nhân này, đừng đoán bừa!"


Nét mặt Tây Bằng Đinh Luân không hề thay đổi, "Ta lần này đến đây..."


"Bổn vương có chút đói bụng, không bằng vừa ăn vừa nói chuyện đi, thế nào?" Nhiễm Thiện Nhượng không quan tâm Tây Bằng Đinh Luân có đồng ý hay không, tức khắc mệnh lệnh thị nữ chuẩn bị tiệc tối. Hắn chính là muốn nhìn xem kẻ luôn bình tĩnh như Tây Bằng Đinh Luân, lúc đối mặt Trấn Nam Vương phi sẽ xử sự thế nào.


Tây Bằng Đinh Luân tới đây là vì có việc cần nhờ vả, tất nhiên không thể chối từ, chỉ phải cố ra vẻ cười vui.


Chốc lát sau, tiệc tối phong phú đã bày ra trước mặt hai người, Cổ Tiếu Tiếu mặc dù bụng đói kêu vang, nhưng Nhiễm Thiện Nhượng chưa mời nàng vào bàn, nàng đành phải đứng sau lưng hắn không nhúc nhích.


Nhiễm Thiện Nhượng xoay người lại, thấy nàng đang cúi đầu, nghĩ rằng bình thường mình dùng cơm có thói quen ôm nữ nhân, bèn vươn tay kéo thắt lưng nàng lại gần. Tây Bằng Đinh Luân tức khắc đứng dậy, nhắc nhở hắn, "Thiện Nhượng, Trấn Nam Vương phi nên ngồi ở chỗ nào?"


Nhiễm Thiện Nhượng giật mình, mùi dấm chua thật nồng a, nhưng quả thật hành động này của hắn không có ý thử Tây Bằng Đinh Luân gì cả. Hắn buông tay, ra vẻ như không có việc gì, "Tùy ngươi."


Cổ Tiếu Tiếu nhăn mày lại, tùy tiện tìm chiếc ghế trống rồi ngồi xuống, "Các ngươi nói chuyện của mình, cứ coi như ta không tồn tại."


Tây Bằng Đinh Luân không tiện nói thẳng trước mặt Cổ Tiếu Tiếu, hắn chỉ Nhiễm Thiện Nhượng một chút, giống như muốn nói: Lỗi của ngươi.


Nhiễm Thiện Nhượng ra vẻ vô tội nhún nhún vai, sau đó đi thẳng vào vấn đề, "Cổ Tiểu Tiểu đã nhận lời giúp bổn vương một việc nhỏ, vậy nên tạm thời không thể trả nàng lại cho quốc vương Đinh Luân được, thỉnh thứ lỗi."


Cổ Tiếu Tiếu một bên uống nước trái cây một bên vô hạn khinh bỉ Nhiễm Thiện Nhượng. Hắn nói gì, việc nhỏ sao? Cũng không biết là ai đêm hôm khuya khoắt đau đớn lăn lộn dưới đất, gào khóc thảm thiết.


Tây Bằng Đinh Luân sớm đoán được việc này sẽ không thuận lợi, hắn hiểu tính tình Nhiễm Thiện Nhượng, trong quan niệm của người này, không có chuyện ngồi không mà hưởng thụ việc tốt.


"Ra điều kiện đi, chỉ cần làm được ta sẽ làm." Tây Bằng Đinh Luân trịnh trọng nói.


Nhiễm Thiện Nhượng vuốt cằm tương kế tựu kế, cố ý làm khó dễ, "Bổn vương vẫn nhớ mãi không quên nữ vương Đông Thấm Quốc - Độc Thấm Tâm."


Cổ Tiếu Tiếu phun một ngụm nước trái cây lên bàn, "Sao ta cảm thấy ngươi chính là hiện thân của lưu manh vậy?"


Nhiễm Thiện Nhượng trả lời đương nhiên, "Không phong lưu uổng đời niên thiếu, người Hán các ngươi có câu danh ngôn này không phải sao?"


"Còn một câu nữa, người đê tiện, tất vô địch."


Nhiễm Thiện Nhượng nghe xong ngây ngẩn mất nửa ngày cũng chưa phản ứng lại, cho tới bây giờ chưa từng có người dám đối đáp vô lễ với hắn như vậy, nhưng nể mặt Trấn Nam Vương phi giúp đỡ tối qua, phải nhịn. Hắn không giận ngược lại còn cười, "Chậc chậc, ngươi là Trấn Nam Vương phi hào quang bốn phía, sao mở miệng ngậm miệng đều là mắng chửi người vậy?"


"Mắng chửi người? Ta mắng 'người' lúc nào?" Cổ Tiếu Tiếu một lòng một dạ muốn chọc giận hắn, bởi vì nàng thật sự không nghĩ ra cách nào hay để bị đá ra khỏi chỗ này.


Nhiễm Thiện Nhượng ngoài cười nhưng trong không cười hừ một tiếng, nửa người trên giữ nguyên tư thế vương giả uy nghi, phía dưới khăn trải bàn lại dùng ngón chân nhéo bắp chân Cổ Tiếu Tiếu. Cổ Tiếu Tiếu không hề yếu thế đột nhiên dẫm mạnh lên chân hắn, Nhiễm Thiện Nhượng ăn đau thét lớn một tiếng, nhưng rất nhanh lại phải đưa tay lên bịt miệng che giấu thống khổ.


Cổ Tiếu Tiếu hung tợn đạp thêm ba cước nữa, sau đó đắc ý rung đùi, phát hiện Nhiễm Thiện Nhượng vẫn có thể nhẫn nhịn. Nàng mỉm cười đen tối, hỏi một câu không liên quan, "Nhiễm Thiện Nhượng, ta kể cho ngươi một câu chuyện "Cảm động" nhé?"


"Kể đi kể đi, bổn vương nhìn ngươi cũng không đói." Nhiễm Thiện Nhượng một bên không kiên nhẫn trả lời, một bên nhìn về phía Tây Bằng Đinh Luân đang có chút suy tư. Có vẻ Tây Bằng Đinh Luân thực sự nghĩ cách muốn giúp hắn đoạt lấy Độc Thấm Tâm, tiểu tử này cũng quá si tình.


Cổ Tiếu Tiếu buông bát, sau đó đứng thẳng dậy, ho khan hai tiếng hắng hắng cổ họng, "Câu chuyện "Đuổi người" này thật ra chỉ có một từ thôi..." Nàng đột nhiên xoay mặt về phía Nhiễm Thiện Nhượng, dịu dàng nói, "Biến!"


Nhiễm Thiện Nhượng rốt cuộc không thể nhịn được nữa đập đũa xuống bàn, "Cổ Tiểu Tiểu! Ngươi biến ngay cho bổn vương! Người tới, lôi nữ nhân điên này ra ngoài!"


"Được thôi! Ta biến." Rốt cuộc chọc giận thành công Nhiễm Thiện Nhượng, Cổ Tiếu Tiếu cúi người chắp tay tỏ vẻ cảm tạ, sau đó rất nhanh bị hai thị vệ xách nách nhấc lên. Nàng rung đùi đắc ý chờ được lôi đi, dù sao Nhiễm Thiện Nhượng sẽ không giết nàng, nàng có làm nhiều việc ác hơn nữa cũng chẳng phải sợ.


"Thiện Nhượng, hãy bớt giận!" Tây Bằng Đinh Luân cấp tốc đứng dậy che trước mặt thị vệ, ánh mắt giận dữ mệnh lệnh, "Buông nàng ra!"


Bọn thị vệ thế khó xử nhìn Nhiễm Thiện Nhượng, Nhiễm Thiện Nhượng bất đắc dĩ thở dài, thản nhiên nói, "Nếu không cho nàng đi, nàng sẽ tiếp tục chọc giận ta, không tin ngươi cứ hỏi."


Tây Bằng Đinh Luân đã sớm nhận ra Cổ Tiếu Tiếu hôm nay có chút khác thường, hắn không rõ nguyên nhân nên dò hỏi, "Sao lại làm như vậy?"


"..." Cổ Tiếu Tiếu cười lớn một tiếng che giấu xấu hổ, "Tại ta ghét Nhiễm Thiện Nhượng, vậy thôi!"


"..." Nhiễm Thiện Nhượng hừ lạnh trong lòng, cứ nói thoải mái đi Cổ Tiểu Tiểu, sớm hay muộn bổn vương sẽ ăn miếng trả miếng.


Tây Bằng Đinh Luân nghe được đáp án, không khỏi cười cười, "Ở Bắc Duyên Quốc có được không?"


Cổ Tiếu Tiếu không cần nghĩ ngợi liền lắc đầu, rất nhanh lại thành khẩn gật đầu, "Được lắm, mỗi tội thức ăn cay quá thôi!" Vị cay này khác hẳn với vị cay Tứ Xuyên, vừa cay vừa ngọt vừa có mùi lạ, nàng thật sự ăn không quen.


Tây Bằng Đinh Luân nhìn về phía một bàn đầy thức ăn, ánh mắt dừng trên món cơm dứa. Hắn dắt Cổ Tiếu Tiếu ngồi xuống cạnh mình, xúc cơm dứa vào bát nhỏ, sau đó đặt vào tay nàng, "Nếm thử đi!" Hắn vừa nói vừa gắp những món không cay đặt cạnh Cổ Tiếu Tiếu, Nhiễm Thiện Nhượng thấy vậy chỉ biết bất đắc dĩ nhìn trời, ngay cả thịt bò hắn yêu nhất cũng bị lấy đi rồi.


Cổ Tiếu Tiếu ăn từng miếng nhỏ, miếng dứa ngọt mềm lưu lại hương vị trong từng kẽ răng, "Oa, thơm quá nha! Nhiễm Thiện Nhượng, hóa ra ngươi giấu hết thức ăn ngon, đây rõ ràng là ngược đãi nô lệ!"


Nhiễm Thiện Nhượng khinh thường hừ một tiếng, món cơm dứa bình thường mà cũng coi là thứ tốt được.


Tây Bằng Đinh Luân cười dịu dàng, cắt thịt bò ướp hương đưa đến miệng Cổ Tiếu Tiếu, không coi ai ra gì trêu chọc nói, "Đây là món quốc vương Thiện Nhượng thích nhất, vừa thơm vừa mềm, nếm thử xem."


Cổ Tiếu Tiếu bán tín bán nghi dùng mũi ngửi ngửi, Nhiễm Thiện Nhượng thấy vậy bực mình muốn cướp về, "Không thích đừng ăn!"


Cổ Tiếu Tiếu lập tức ngoác mồm cắn vội, sau đó xoay mặt về phía Nhiễm Thiện Nhượng chậm rãi nhấm nuốt như lạc đà. Nàng nhếch ngón tay cái lên tán thưởng, "Thật sự rất ngon, hắc hắc!"


Thị nữ, bọn thị vệ trợn mắt há mồm nhìn ba người vui cười đùa giỡn. Đang dùng cơm trước mặt bọn họ, thật sự là hai vị quốc vương cùng một vị Vương phi sao?


Dùng xong bữa tối, Nhiễm Thiện Nhượng cùng Tây Bằng Đinh Luân đi dạo trong hoa viên, Nhiễm Thiện Nhượng thản nhiên tiêu sái, khóe miệng lại phát ra ẩn ẩn tiếng cười. Tây Bằng Đinh Luân khẽ vuốt một đóa hoa, "Bữa cơm vừa rồi khiến ta chợt nghĩ đến những ngày niên thiếu, thời gian vô lo vô nghĩ thật sự là một đi không trở lại."


Nhiễm Thiện Nhượng chầm chậm đáp lời, "Đúng vậy, kể từ khi lên làm quốc vương, ngay cả một vị bằng hữu để ta nói chuyện cũng không có."


"Cổ Tiểu Tiểu mặc dù là Vương phi, nhưng không có chút kiêu căng ngạo mạn nào của vương tộc, đây chính là điểm khiến nàng hấp dẫn được ta. Ở cùng nàng, ta sẽ bất tri bất giác thả lỏng tâm tình, ha ha, coi như hết thảy xung quanh đều trở nên đơn giản, ngươi còn chưa phát hiện ra ư?"


Nhiễm Thiện Nhượng ngẩn người, không dám gật bừa, "Nhưng nàng rất vô lễ với ta, ngươi thấy rồi đó, nàng cứ ỷ mình là người mù..."


"Suy bụng ta ra bụng người, ngươi đối xử với nàng cũng đâu có tốt, ta đã nhìn thấy vết xiềng trên chân nàng rồi." Ánh mắt Tây Bằng Đinh Luân xẹt qua một ý cười bí hiểm, "Hoặc là nói, rốt cuộc có một người, khiến ngươi không thể liếc mắt một cái liền nhìn thấu."


"..." Nhiễm Thiện Nhượng bị hỏi có chút khó trả lời, bởi vì Tây Bằng Đinh Luân nói cũng có ý đúng. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủn, hắn đã nhìn thấy một nữ nhân cam nguyện đền mạng vì trượng phu, một nữ nhân sợ chết nói năng vớ vẩn, một nữ nhân nghiêm túc giảm đau giúp hắn, cuối cùng lại là một nữ nhân chửi rủa không hề cố kỵ. Quả thật, mọi việc nàng làm đều nằm ngoài ý liệu của hắn.


Nhiễm Thiện Nhượng vỗ vỗ bả vai Tây Bằng Đinh Luân, thản nhiên nói, "Theo ta quan sát, Tĩnh Huyền Phong đã trúng phải kịch độc, thời gian còn lại không nhiều lắm, Trấn Nam Vương phi sớm muộn gì cũng thuộc về ngươi."


Sắc mặt Tây Bằng Đinh Luân không có nửa điểm vui mừng, hắn giật mình hỏi, "Rắn độc?"


"Không giống, nếu bị rắn độc cắn thì hắn đã sớm đi đời nhà ma, sao có thể viết mật hàm cho bổn vương được? Hơn nữa xem tình trạng Tĩnh Huyền Phong trúng độc lúc đó, hình như là một loại độc dược khác."


Tây Bằng Đinh Luân có chút suy nghĩ hạ thấp mí mắt, "Trong mật hàm viết gì?"


"Dùng mệnh của hắn đổi Trấn Nam Vương phi về Vân thành. Hừ, có lẽ Tĩnh Huyền Phong còn chưa biết mình sắp chết, bổn vương cần thi thể của hắn làm gì."


Tây Bằng Đinh Luân hết đường xoay xở thở dài, "Nếu quả thực như thế, chắc chắn Trấn Nam Vương phi sẽ rất thương tâm. Ta đến đây hôm nay vốn là muốn ngươi thả nàng, nhưng xem ra không cần thiết nữa rồi." Tây Bằng Đinh Luân nghiêm túc nhìn Nhiễm Thiện Nhượng, "Ta còn một chuyện muốn nhờ, tạm thời đừng cho Cổ Tiểu Tiểu biết tin dữ này, cảm tạ Thiện Nhượng."


"..." Nhiễm Thiện Nhượng khó có thể tiêu hóa nháy mắt mấy cái, yêu một nữ nhân không phải nên trăm phương nghìn kế đoạt nàng về hay sao? Vậy mà Tây Bằng Đinh Luân từ chối cơ hội tốt này, thậm chí còn buồn rầu cho sự sống chết của Tĩnh Huyền Phong. Yêu kiểu này, hắn thật sự không hiểu nổi.


Chương 32: Ai đêm khuya ép buộc người mù


Sáu ngày sau ở Trấn Nam vương phủ.


Lúc Tĩnh Huyền Phong tỉnh lại đã thấy mình nằm trên giường. Hắn vừa muốn đứng dậy, quân y liền tiến lên, dùng giọng nói trầm thấp khuyên can, "Vương gia, xin ngài đừng đứng dậy, uống chén thuốc này vào sẽ khỏe lại nhanh thôi."


"Bổn vương sắp thành ấm sắc thuốc rồi! Rốt cuộc còn kéo dài được bao lâu nữa, ngươi nói thẳng đi!" Lửa giận trong lòng Tĩnh Huyền Phong chưa từng lắng xuống, hắn vô duyên vô cớ bị ngất đã không phải lần một lần hai, không hề có dấu hiệu, nói đến là đến, nhưng tỉnh lại sau lại khỏe mạnh bình thường. Nói mê tín một chút, hắn giống như rối gỗ bị người khác giật dây, muốn ngã phải ngã, chơi đủ rồi liền cho hắn nghỉ ngơi một hồi.


"Vương gia đừng nóng vội, tức giận sẽ hại đến thân! Mặc dù có đủ loại dấu hiệu cho thấy ngài trúng kịch độc, nhưng sau mỗi lần phát tác không hề có tổn thương lục phủ ngũ tạng, không nôn ra máu, người không mệt mỏi. Thuộc hạ hành quân chữa bệnh đã hơn sáu năm, kiến thức giải độc cũng coi như có chút tâm đắc, nhưng trường hợp của Vương gia quả thật rất khó hiểu. Mặc dù vậy, thuộc hạ vẫn không dám chậm trễ, đem hết toàn lực tìm kiếm thuốc giải, bởi theo góc nhìn của thầy thuốc, trên thế gian không loại độc nào mà không có thuốc chữa, chỉ có điều..."


"Chỉ có điều, phải xem bổn vương có đợi được đến ngày đó không chứ gì?" Tĩnh Huyền Phong bình tĩnh tiếp nhận sự thật. Với cảm giác bị người khác thao túng này, trừ lửa giận ra thì quả thật hắn chẳng thể làm gì khác.


"Nhiễm Thiện Nhượng bên kia có động tĩnh gì không?" Hắn đổi đề tài, nhìn về phía quân sư đang chờ đợi.


"Bốn ngày trước Tây Bằng Đinh Luân đã tiến vào Bắc Duyên Quốc một mình, theo hiểu biết của thuộc hạ, hắn và Nhiễm Thiện Nhượng là bạn cũ."


Tĩnh Huyền Phong vừa nghe lời này liền cảm thấy buồn bực nhiều hơn, hắn đấm mạnh một quyền xuống giường, "Thừa dịp bổn vương còn sống, cứu Trấn Nam Vương phi ra trước rồi nói sau."


Quân sư muốn khuyên can, còn chưa mở miệng đã bị Tĩnh Huyền Phong giơ tay ngăn lại, "Ý bổn vương đã quyết, nguyên nhân tai họa từ bổn vương mà ra, không thể để nữ tử yếu đuối như Cổ Tiểu Tiểu gánh chịu trừng phạt. Nếu không phải bổn vương khư khư cố chấp cưới nàng về, lúc này nàng vẫn ở trong cung, sống cuộc sống an nhàn."


Quân sư chậm rãi quỳ xuống đất, "Thuộc hạ xin liều chết nói mấy lời khó nghe, danh hào Trấn Nam Vương phi nhìn qua cao quý, nhưng trong triều có ai không biết Vương gia ngài chinh chiến dũng mãnh, tứ phía gây thù? Một khi đã chấp nhận ngồi lên ngôi vị này thì không nên để ý đến sinh tử. Trấn Nam Vương phi đến đây để phụ tá Vương gia chấn hưng biên cương, không phải để ngài mất mạng..."


Tĩnh Huyền Phong nghe xong lời này vốn nên tức giận, nhưng đây là cấp dưới đã vào sinh ra tử với hắn nhiều lần, làm sao có thể trách được? Trong mắt tất cả tướng lĩnh, Trấn Nam Vương phi chỉ là một nữ nhân của Trấn Nam vương, nếu chết lại cưới một Trấn Nam Vương phi khác là được, những người muốn ngồi lên vị trí này lúc nào chẳng có.


Ánh mắt Tĩnh Huyền Phong xẹt qua một tia phiền muộn cùng mâu thuẫn, không ai có thể hiểu được tâm tình bất an của hắn, nữ nhân quả thật rất nhiều, nhưng bọn họ không phải là Tiểu Hạt Tử mà hắn để ý.


Hắn mệt mỏi nằm xuống, không muốn tiếp tục cuộc thảo luận vô vị này. Mấy vạn thuộc hạ của hắn đều coi Trấn Nam vương là kẻ giết chóc vô độ, ý chí sắt đá, điên cuồng ham muốn chiến tranh... Thậm chí có một giai đoạn, chính hắn cũng cho là như vậy. Nhưng sau khi gặp Tiểu Hạt Tử, hắn mới nhận ra bản thân chỉ là một người bình thường, biết khóc, biết cười, thậm chí, hắn một chút cũng không bài xích bộ dáng hiện tại.


Cùng lúc đó, ở Đông Thấm Quốc.


"Nữ vương bệ hạ,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net