Chương 41 - 50: Thiệt tình thành ý chúc phúc nàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41: Thiệt tình thành ý chúc phúc nàng


Đêm dài nhân tĩnh, toàn bộ vương phủ đều chìm vào bóng tối yên bình.


Cổ Tiếu Tiếu nằm ngủ say trong vòng tay Tĩnh Huyền Phong, khắp căn phòng chỉ có tiếng hít thở đều đều của hai người. Đã bao lâu không được ngủ an ổn như vậy, nàng cũng không nhớ rõ nữa, chỉ biết an bình luôn ngắn ngủi, nàng lại bắt đầu mơ thấy giấc mơ khủng khiếp kia.


Cảnh trong mơ vẫn y như trước, cánh bướm bay múa giữa muôn vàn cỏ hoa, trong chớp mắt ngẩng đầu nhìn lên, ngàn vạn ngân châm bay thẳng vào mắt nàng. Nàng không còn nhận rõ được đây là thật hay là mê, chỉ biết cố gắng hết sức trấn an nỗi sợ hãi trong lòng, không ngừng cảnh cáo chính mình nhất định phải đi hết giấc mơ này bằng mọi giá.


Nàng ngẩng đầu, trợn to hai mắt đón nhận cơn mưa châm rơi xuống. Nhìn như gần ngay trước mắt, nhưng thực chất lại ở cách mặt đất khá xa, nàng lấy hết dũng khí, nhìn chăm chú về phía chân trời. Chỉ thấy trong quá trình rơi xuống, vô số ngân châm dần tụ lại với nhau, chốc lát sau, tất cả ngân châm đã tụ lại thành một, giống một cây gậy kim cô lóng lánh khổng lồ, lao về phía nàng với tốc độ ánh sáng.


Cổ Tiếu Tiếu cảm thấy mồ hôi đã thấm ướt y phục, thất hồn lạc phách nhắm chặt hai mắt. Nàng không phải bộ đội đặc chủng, cũng chưa từng trải qua huấn luyện thể năng khắc nghiệt, vậy nên chỉ biết dùng phản ứng nguyên thủy nhất của con người là che mặt lại, sau đó mở mắt nhìn qua kẽ ngón tay, vừa nhìn vừa kêu to thảm thiết. Nhưng lúc "Gậy kim cô" tiến lại gần, nàng mới phát hiện ra càng rơi xuống nó lại càng nhỏ bé, khi ở ngang tầm mắt thì chỉ còn là một cây châm thanh mảnh đến khó có thể nhìn rõ. Trong nháy mắt, đột nhiên cây châm ấy đâm thẳng vào mắt nàng, đau đớn khiến nàng muốn ngất, tiếp theo, trước mắt tối đen một mảnh, hoa cỏ bươm bướm đều biến mất, hắc ám không thấy năm ngón tay, nhưng bỗng nhiên lại xuất hiện một quầng sáng mơ hồ màu lam nhạt...


"Tiểu Hạt Tử mau tỉnh lại!" Tĩnh Huyền Phong bị tiếng thét chói tai của nàng làm cho bừng tỉnh, vừa mở mắt đã thấy nàng nước mắt giàn giụa, thống khổ kêu đau.


"A..." Cổ Tiếu Tiếu bị hắn mạnh mẽ kéo ra khỏi giấc mơ, Tĩnh Huyền Phong thấy nàng tỉnh lại, khuôn mặt trắng bệch loang lổ nước mắt, không khỏi lo lắng hỏi, "Gặp ác mộng?"


Cổ Tiếu Tiếu lòng còn sợ hãi ngồi dậy, ôm cổ hắn vô lực nói, "Kiếm củi ba năm thiêu một giờ, sao ngươi lại gọi ta dậy chứ..."


Tĩnh Huyền Phong không rõ nên hỏi lại, "Ngươi không ngừng kêu to, mồ hôi mướt đầy trán, chẳng lẽ ngươi còn thích?"


Cổ Tiếu Tiếu kể lại sơ qua giấc mơ khủng khiếp ban nãy cho Tĩnh Huyền Phong, Tĩnh Huyền Phong lắng nghe rất nghiêm túc, nghe xong, cảm thấy có chút vô cùng kì diệu. Hắn vừa tự hỏi vừa nhìn chăm chú hai mắt Cổ Tiếu Tiếu, bỗng nhiên giật mình nâng cằm của nàng lên. Cổ Tiếu Tiếu cảm giác hắn nhéo nhéo mặt mình giống như đang nặn mụn, vừa muốn mở miệng hỏi, Tĩnh Huyền Phong lại xuống giường lấy một ngọn đèn, đợi quan sát tỉ mỉ xong, dùng ngón út chạm vào khóe mắt Cổ Tiếu Tiếu, nghiêm túc dò hỏi, "Cây châm mà ngươi nói... Đâm vào chỗ này phải không?"


Vì lúc ấy quá sợ hãi, Cổ Tiếu Tiếu cũng không nhớ đâm vào đâu nữa, "Chắc thế đi, làm sao vậy?"


Tĩnh Huyền Phong không trả lời, dùng sức ấn xuống, "Có cảm giác gì khác thường không?"


"Tròng mắt sắp bị ngươi ấn rớt ra rồi, tuy nói ta bị mù, nhưng tốt xấu cũng cần nó làm đồ trang trí chứ." Cổ Tiếu Tiếu vừa dứt lời liền nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng, nàng giữ hai má Tĩnh Huyền Phong để hắn nhìn thẳng vào mặt mình, vội vàng hỏi, "Mắt của ta làm sao vậy? Có bị biến dạng không? Có còn đồng tử không? Chính là cái điểm đen đen nằm chính giữa đó!"


Tĩnh Huyền Phong ngẩn ra, chi tiết trả lời, "Tròng mắt của người mù thường bị giãn rộng, vậy nên trông mới vô thần. Của ngươi trông vẫn tròn đều, chưa biến dạng gì cả."


Cổ Tiếu Tiếu vừa nghe lời này, lo lắng thấp thỏm trong lòng rốt cuộc hạ xuống. Hồi trước khi xuyên không, nàng có một người bạn nghịch phi tiêu không cẩn thận nên bị đâm vào mắt, chữa trị không hiệu quả khiến mắt đó bị mù, nhưng thầy thuốc yêu cầu phải bỏ hẳn con mắt ấy đi, nếu không mắt còn lại cũng sẽ hỏng nốt. Lúc ấy nàng còn cho rằng chuyện này rất không đáng mà khóc lớn một hồi. Nghĩ tới đây, đáy lòng Cổ Tiếu Tiếu lộp bộp một tiếng, vậy có nghĩa là thần kinh thị giác của thân thể này vẫn chưa hoàn toàn hoại tử?!


Tĩnh Huyền Phong không biết nàng ngây ngô cười chuyện gì, vỗ vỗ má nàng giúp hồi hồn, "Ngươi sao vậy?"


Cổ Tiếu Tiếu hưng phấn mỉm cười, thuận thế ấn hắn nằm xuống, "Không có việc gì, ngủ đi!"


"Không biết do ta vừa tỉnh ngủ bị hoa mắt hay đây chính là sự thật, ở khóe mắt của ngươi có một điểm đỏ rất nhỏ." Tĩnh Huyền Phong bị nàng làm ầm ĩ như vậy, tạm thời không còn cảm giác buồn ngủ.


"Thật sao? Ta cũng không rõ ràng lắm..." Cổ Tiếu Tiếu bị mệt mỏi đánh úp lại, mơ hồ trả lời, "Có lẽ chờ ta mơ hết giấc mơ này sẽ có đáp án, ta nghĩ hẳn phải có điều ám chỉ gì đó trong mơ, nếu không sẽ không lặp lại nhiều lần như vậy."


Tĩnh Huyền Phong vừa nghe nàng muốn tiếp tục mơ, liền càng quyết định tạm thời không ngủ. Thứ nhất, nếu nàng la to hắn còn phải đánh thức, thứ hai, nếu nàng nói mớ điều gì hắn có thể hỗ trợ nghe lại.


Một lúc lâu sau.


Ý tưởng cùng sự thật luôn chênh lệch lớn như vậy.


Cổ Tiếu Tiếu ngủ say như chết không làm ầm ĩ nữa, Tĩnh Huyền Phong muốn ngủ cũng không dám ngủ, chống mí mắt mơ mơ màng màng, hắn càng chờ càng phiền lòng, càng chờ càng thấy không thoải mái, đẩy đẩy bả vai Tiểu Hạt Tử bắt nàng tỉnh lại. Cổ Tiếu Tiếu buồn ngủ nghiêng người, khoác tay lên cổ hắn tiếp tục đi vào giấc ngủ, lầm bầm lầu bầu nói, "Đừng nghịch nữa, người ta đang ngủ ngon..."


"..." Tĩnh Huyền Phong thong thả trừng mắt nhìn trần nhà, sau đó kéo cánh tay Cổ Tiếu Tiếu, bắt cả người nàng đặt lên người mình. Cổ Tiếu Tiếu đau khổ mở mắt ra, làm một bộ mặt khinh bỉ, "Ngươi không ngủ được sẽ không để cho người khác ngủ sao?"


Tĩnh Huyền Phong trợn trắng mắt, mệnh lệnh nói, "Thị tẩm."


"..." Cổ Tiếu Tiếu đen mặt, nhất thời thanh tỉnh ba phần, "Thân ái! Đừng như vậy nữa được không? Đừng kéo..." Nàng còn chưa dứt lời, xiêm y mỏng trên người đã bị ma trảo "Mở cửa", mà Tĩnh Huyền Phong nháy mắt đã đổi vị trí với nàng. Cổ Tiếu Tiếu giờ phút này hoàn toàn tỉnh táo, nàng vừa đẩy vừa đá không cho hắn sờ loạn, "Nửa đêm nửa hôm, ngươi không ngủ đi còn làm cái gì thế? Đây chẳng phải là dấu hiệu động kinh hay sao?!"


Tĩnh Huyền Phong cười trộm không nói, mạnh mẽ hôn lên môi nàng, Cổ Tiếu Tiếu mất sức chín trâu hai hổ mới thành công mím chặt đôi môi. Thật ra chuyện cũng không có gì, cùng lắm thì làm thôi, nhưng nàng chính là dỗi, không thích hắn muốn "Cầm thú" lúc nào là "Cầm thú" lúc đó, dù hoàn cảnh nào cũng muốn nàng ngoan ngoãn phối hợp. Trong lòng lúc này quả thật có ý nghĩ liều chết không theo.


Mà Tĩnh Huyền Phong vẫn mím môi cười trộm, biết rõ nàng đang âm thầm mắng chửi người, thậm chí còn dùng hết chiêu thức để tự bảo vệ bản thân, liền buông lỏng tay ra, xoay người nằm xuống gối, "Ngủ!"


"..." Cổ Tiếu Tiếu nằm chỏng vó như tượng đá vẫn không nhúc nhích, còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, bên phía Tĩnh Huyền Phong đã phát ra tiếng hít thở nặng nề đều đều. Nhưng nàng, hoàn toàn không còn buồn ngủ!


Cổ Tiếu Tiếu trợn trắng mắt, tra tấn tinh thần của nàng như vậy, hắn lại vô tư nghiêng đầu ngủ say, thật sự là cầm thú cũng không bằng!


Nàng nhổm dậy, nhẹ nhàng xoay Tĩnh Huyền Phong nằm thẳng ra, tìm đúng vị trí ngực hắn, sau đó cười gian xảo đứng dậy, hít sâu nhảy lên, hung hăng đặt mông xuống. Nhưng ngay trong nháy mắt trước khi mông và ngực tiến hành va chạm thân mật, nàng lại cảm thấy cặp mông bị một đôi tay nâng. Cổ Tiếu Tiếu hô lớn một tiếng trong lòng, đồng thời giả ngu cười ha ha ngây ngô, "Hóa ra ngươi chưa ngủ nha, ta muốn đi vệ sinh, lúc xuống giường không cẩn thận bị ngã một chút, hắc hắc hắc hắc..." 


"Thật không? Vậy ngươi làm mẫu một chút, bổn vương muốn mở rộng kiến thức xem xuống giường bằng mông là như thế nào." Tĩnh Huyền Phong sớm đoán được nàng sẽ không cam lòng bị đùa giỡn, nhưng không nghĩ tới chiêu thức lại độc ác như vậy. Nếu thật sự ngồi xuống, tám phần tim gan phèo phổi của hắn sẽ phun hết ra đây.


Cổ Tiếu Tiếu giật giật khóe miệng, trong tình huống không còn cách nào dùng được, chỉ có thể tung ra đòn sát thủ cuối cùng: Làm nũng kiêm tranh thủ lòng thương cảm, "Ôi chao, tại người ta không nhìn thấy thôi, ô ô..."


Tĩnh Huyền Phong nghiêm trang nói, "Khóc lóc cũng vô ích, làm mẫu nhanh lên, nếu không ta sẽ xử tội mưu sát phu quân!"


"..." Cổ Tiếu Tiếu nghiến răng nghiến lợi căm giận Tĩnh Huyền Phong, nhưng chỉ nháy mắt sau đã chuyển thành tươi cười đầy mặt, "Hiện giờ ta không muốn đi vệ sinh nữa, hay là, thị tẩm đi?" Nàng vừa nói vừa để lộ ra một bên bả vai, chớp chớp lông mi giả vờ đáng yêu.


"..." Lần này đổi thành Tĩnh Huyền Phong không nói gì, chiêu này còn ác hơn nữa!


※※※


Sáng sớm hôm sau.


Cổ Tiếu Tiếu rời giường trước Tĩnh Huyền Phong, nàng rón ra rón rén ra khỏi phòng, bởi vì đã đến giờ châm cứu cho Nhiễm Thiện Nhượng. Đợi tắm rửa thay quần áo xong, nàng lệnh cho nha hoàn Linh Đang mời Nhiễm Thiện Nhượng lại đây, nhưng theo nha hoàn nói, dù Nhiễm Thiện Nhượng đã đáp ứng đến ngay lập tức, nhưng chỉ có hứa chứ không thấy người, nàng chờ đợi hết kiên nhẫn, đành phải ôm hộp châm cứu, bảo nha hoàn đưa mình tới chỗ Nhiễm Thiện Nhượng.


Nha hoàn nâng Cổ Tiếu Tiếu xuyên qua hậu viện, đến dãy phòng khách ở trung viện, trên đường đi vừa vặn gặp được quân sư. Quân sư dịp này tới đây là để trả lại "Trái tim vĩnh hằng" cùng rùa tinh cho Cổ Tiếu Tiếu.


Cổ Tiếu Tiếu cảm tạ quân sư xong, quân sư liền vội vàng trở về quân doanh.


Nàng cất "Trái tim vĩnh hằng" vào trong áo, lại sờ sờ sợi dây trên người "Lão rùa thần", suy nghĩ một chút, đặt "Lão rùa thần" xuống đất, hai tay cầm dây chắp ra sau lưng thong thả bước chậm trong viện. Sau một hồi trầm tư không lên tiếng, nàng quay sang phân phó nha hoàn, "Đi mời Nhiễm quốc vương lần nữa, nếu hắn tới thì bảo chờ trong phòng của ta. Còn nữa, đi mời quốc vương Đinh Luân tới đây gặp ta một chút."


Nha hoàn lĩnh mệnh rời đi, chỉ chốc lát sau liền đưa Tây Bằng Đinh Luân vào hoa viên.


Tây Bằng Đinh Luân vốn là người sống có quy luật, vậy nên hôm nay thức dậy từ sớm. Đem ánh mắt dừng trên bóng lưng hồng nhạt đứng giữa vườn hoa, khóe môi hắn không khỏi mỉm cười nhợt nhạt.


Nhưng khi hắn bước vào, lại phát hiện Cổ Tiếu Tiếu đang vô tư dùng dây thừng kéo rùa tinh đi dạo, mà rùa tinh đáng thương bị lật mai xuống đất, bốn chân giãy dụa hướng thẳng lên trời.


Tây Bằng Đinh Luân không đành lòng nhìn thẳng, đành nghiêng đầu qua một bên, "Trấn Nam Vương phi tìm ta?"


"A? Ngươi đã đến rồi?" Vì tự hỏi quá nhập tâm, Cổ Tiếu Tiếu cũng không phát hiện ra có người tới gần, rất nhiều lời thoại chuẩn bị cẩn thận ban nãy cũng quên hết trong lúc căng thẳng.


Tây Bằng Đinh Luân thấy nàng muốn nói lại thôi, bèn trêu chọc, "Không ngờ con rùa tinh này vẫn có thể sống sót."


Cổ Tiếu Tiếu cười ha ha túm cao dây thừng trong tay, chỉ thấy rùa tinh huyền phù giữa không trung thong thả chuyển động, nàng nói năng lảm nhảm, "Đúng vậy, ta đối xử với lão rùa thần tốt lắm, không thấy ta dắt rùa đi dạo hay sao?"


"..." Tây Bằng Đinh Luân dở khóc dở cười thở dài, từng nghe qua dắt chó dắt ngựa đi dạo, dắt rùa quả thật là lần đầu tiên.


"Cùng nhau đi dạo chút đi, không khí buổi sáng thật trong lành." Cổ Tiếu Tiếu mất tự nhiên mở lời, sau đó vô mục đích bước về phía trước. Tây Bằng Đinh Luân giật mình, vội vàng sải bước đuổi theo, nhưng vẫn không kịp giữ Cổ Tiếu Tiếu, không cần nghĩ ngợi liền lấy tay che trước mặt nàng. Cổ Tiếu Tiếu nhất thời dán hết khuôn mặt vào lòng bàn tay ấm áp của hắn, nàng hô nhỏ một tiếng, mũi chân lại chạm vào vật cứng gì đó, theo bản năng vươn tay sờ sờ, hóa ra là một cây đại thụ đang đứng sừng sững phía trước.


Tây Bằng Đinh Luân thấy nàng dừng chân bất động, bả vai run lên nhè nhẹ, mà lòng bàn tay đã bị một giọt nước tẩm ướt. Hắn không khỏi thu tay lại nhìn. Là nước mắt của nàng...


Tây Bằng Đinh Luân lo lắng kéo hai vai Cổ Tiếu Tiếu quay lại đây, dịu dàng hỏi, "Có chuyện gì vậy?"


Đáy lòng Cổ Tiếu Tiếu có chút cảm xúc lẫn lộn, không biết nên nói cái gì. Thật ra trước khi gặp Tây Bằng Đinh Luân nàng đã suy nghĩ rất nhiều đối sách, nhẹ nhàng khuyên bảo có, nhõng nhẽo cứng rắn có, bàn chuyện được mất có, thậm chí còn định đường hoàng đem chuyện tình cảm với Tĩnh Huyền Phong ra để hắn hết hy vọng, nhưng giờ phút này, nàng chỉ thầm nghĩ giải thích thật lòng.


"Nam nhân dịu dàng săn sóc như ngươi lại bị ta phụ lòng... Ta thấy khó chịu lắm!" Nàng hít hít mũi, sau đó cúi đầu thật thấp, "Thực xin lỗi Tây Bằng Đinh Luân, thực xin lỗi..."


Tây Bằng Đinh Luân sợ run hồi lâu, hắn đã sớm biết tình yêu này sẽ không có kết quả, nhưng vấn đề tình cảm quả thật không thể khống chế. Hắn đã cố gắng gạt bỏ Trấn Nam Vương phi ra khỏi đáy lòng rất nhiều lần, nhưng càng cố lại càng cảm thấy hình bóng nàng đã đâm rễ thâm căn cố đế. Hắn không cần Trấn Nam Vương phi xin lỗi, bởi vì lời xin lỗi này so với trực tiếp cự tuyệt còn khiến hắn tổn thương nhiều hơn.


Hắn nhẹ nhàng lau khô nước mắt của nàng, ra vẻ bình tĩnh nói, "Sao lại phải xin lỗi? Ta chưa bao giờ yêu cầu nàng thay đổi chuyện gì, tất cả là lỗi của ta, vốn tưởng rằng đã giấu kỹ tấm chân tình, cuối cùng lại vẫn để nàng phải khó xử. Ta hôm nay sẽ rời đi, tạm biệt, Trấn Nam Vương phi..." Lời hết, Tây Bằng Đinh Luân ẩn nhẫn đau đớn tột cùng xoay người cất bước.


"Đợi đã, Tây Bằng Đinh Luân! Có thứ này không nên thuộc về ta." Cổ Tiếu Tiếu quơ loạn hai tay trong không trung, bất lực trống trải cùng bóng tối, rốt cuộc hắn ở nơi nào a?


Thật ra, Tây Bằng Đinh Luân vẫn đứng trước mặt nàng, tay nàng ở rất gần, lại không chạm tới hắn, tựa như mối tình vốn không nên xuất hiện này. Hắn và nàng, vô duyên vô phận.


Nhưng bất kể Cổ Tiếu Tiếu kêu gọi thế nào, cuối cùng, Tây Bằng Đinh Luân vẫn lựa chọn im lặng rời đi, bước chân tương đối thản nhiên, thậm chí khóe miệng còn có một ý cười chúc phúc. Tâm của hắn đã ở lại trên người nàng, hắn còn cần "Trái tim vĩnh hằng" làm gì nữa? Cổ Tiểu Tiểu, coi như đây là món quà kỷ niệm của một người bằng hữu đi, là quà tân hôn ta tặng nàng, tạm biệt, mà lúc này đây, thật sự muốn nói lời vĩnh biệt.


Hoặc là nói, vĩnh biệt đoạn cảm tình hồn nhiên mà ngắn ngủi, nhưng một khi Trấn Nam Vương phi gặp nạn, hắn sẽ vẫn không do dự mà tiến lên, đương nhiên, hắn cũng không hy vọng gặp lại nàng trong hoàn cảnh như vậy.


Đời này, Tây Bằng Đinh Luân thiệt tình chúc nàng hạnh phúc với Tĩnh Huyền Phong. Kiếp sau, sẽ có một nam nhân khác không hề tên là Tây Bằng Đinh Luân, nhưng lại vẫn cố chấp mang theo tình cảm tha thiết chân thành, nhất định phải gặp được nàng trước.


Chương 42: Đi đi, đi nhanh lên.


"Sao Đinh Luân lại đột nhiên bỏ đi? Ngươi đã nói chuyện gì với hắn vậy?" Nhiễm Thiện Nhượng lười nhác tựa vào cạnh bàn, mà Trấn Nam Vương phi chỉ chuyên chú châm cứu cho hắn, có vẻ như đang cố ý trốn tránh câu hỏi.


"À... Người ta là quốc vương, đương nhiên có nhiều việc phải làm." Cổ Tiếu Tiếu hàm hồ trả lời, áy náy hạ thấp mi mắt. Tây Bằng Đinh Luân đi rất kiên quyết, vội vàng đến ngay cả lời tạm biệt cũng không kịp nói.


"Nữ nhân nhẫn tâm này, thế nhưng phụ tấm chân tình của Đinh Luân." Nhiễm Thiện Nhượng bộc tuệch kết luận, sau đó mở rộng hai tay như Chúa cứu thế, "Haiz, nữ nhân luôn không đáng tin cậy, vẫn phải để con người anh minh thần võ, cao lớn uy mãnh như bổn vương đây làm bạn tốt trấn an tâm hồn bị tổn thương của hắn thôi."


Cổ Tiếu Tiếu không bị chọc cười, nàng lấy "Trái tim vĩnh hằng" từ trong áo ra, nhét vào tay hắn, "Vậy ngươi thuận tiện trả chiếc vòng cổ này lại cho ta, nói với hắn ta không có quyền giữ vật quý báu như vậy."


Nhiễm Thiện Nhượng nhìn chăm chú "Trái tim vĩnh hằng", không khỏi giật mình. Tặng cả bảo vật gia truyền của gia tộc Tây Bằng cho Trấn Nam Vương phi, xem ra lần này Đinh Luân đã yêu đến thương tích đầy mình rồi, haiz...


"Nếu Đinh Luân tặng ngươi, vậy nó liền thuộc về ngươi, trừ khi chính hắn yêu cầu thu về, nếu không ta cũng mặc kệ chuyện nhàn rỗi này."


Cổ Tiếu Tiếu cầm củ khoai lang phỏng tay này không biết nên làm gì bây giờ, "Vậy thôi, vậy để ta đem bán lấy tiền đổi đường ăn."


Nhiễm Thiện Nhượng cười mà không nói, thật sự nghiêm túc đánh giá Cổ Tiếu Tiếu một phen. Xét về tướng mạo, coi như thanh tú, làn da trắng nõn có vẻ xuất chúng giữa đám nữ nhân Nam bộ, tâm địa lương thiện, nhưng đây cũng là ưu điểm của đại đa số nữ nhân. Về những phương diện khác, hình như không có thì phải?


"Ta thừa nhận ngươi có chút đặc sắc không giống người thường, nhưng có thể mê hoặc Đinh Luân đến choáng váng đầu óc, bổn vương không thể không bội phục sức quyến rũ của nhà ngươi."


"Ta chẳng qua là một kẻ mù, ngay cả diện mạo bản thân thế nào đều không rõ ràng lắm, muốn nói đến ưu điểm..." Cổ Tiếu Tiếu đắc chí nâng mắt lên, "Có phải vì ta ăn nói rất ngọt không nha?"


Nhiễm Thiện Nhượng không dám gật bừa nhún nhún vai, "Ta đã phát hiện ra điểm khác biệt giữa ngươi và những người mù khác rồi, muốn biết không?"


Cổ Tiếu Tiếu cẩn thận nhướn mày, "Sao ta cảm giác ngươi sẽ không nói được câu nào hay ho vậy? Thôi tốt nhất là đừng nói!"


Nhiễm Thiện Nhượng nhẹ giọng cười, ung dung phân tích, "Khi có người trò chuyện, người mù bình thường sẽ nghiêng tai lắng nghe, mà ngươi, lại dùng ánh mắt tìm kiếm chỗ phát ra âm thanh trước, nét mặt vô cùng đa dạng, nhiều lúc khiến người ta quên mất ngươi là một kẻ mù."


"..." Cổ Tiếu Tiếu giật giật khóe miệng, đó là đương nhiên! Nàng mới mù có một thời gian thôi mà.


"Ta thương lượng với ngươi chuyện này đi, nếu thấy khó thì coi như ta chưa nói." Cổ Tiếu Tiếu chắp tay thành hình chữ thập, nét mặt giống như rơi vào tình thế vô cùng bất đắc dĩ.


"..." Nhiễm Thiện Nhượng trầm tư một lát, sau đó sảng khoái trả lời, "Ngươi đã mở miệng, xem như nể mặt Đinh Luân, bổn vương sẽ đi cùng Tĩnh Huyền Phong đến Đông Thấm Quốc một chuyến."


Cổ Tiếu Tiếu trợn mắt há mồm nhếch ngón tay cái, "Nhiễm quốc vương quả nhiên anh minh thần võ, cao nhân không gì không làm được! Cứ như con giun trong bụng ta vậy, hắc hắc!"


Nhiễm Thiện Nhượng bất đắc dĩ thở dài, "Nói vậy quả thật có điểm làm nhục trí tuệ của bổn vương, là do ngươi suy nghĩ quá đơn giản mới đúng chứ?"


"Phải không? Vậy lần sau ta sẽ đắn đo một lát rồi mới mở miệng." Cổ Tiếu Tiếu không khỏi cảm thấy vui vẻ, "Có ngươi đi cùng Vương gia là ta an tâm rồi, con người của ngươi tuy luôn tỏ ra bất cần đời, nhưng thực chất rất có ý thức trách nhiệm, sống trọng tình trọng nghĩa."


Nhiễm Thiện Nhượng nhất thời giật mình, nàng là người mù lại có thể nhìn thấu tâm can của hắn sao? Nhiễm Thiện Nhượng suy nghĩ một lát, không đúng, nàng là vì Tĩnh Huyền Phong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net