Chương 51 - 55: Bước vào Đông Thấm tìm phu quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 51: Bước vào Đông Thấm tìm phu quân


Nhờ Đại Ngưu Tiểu Ngưu trợ giúp, cuối cùng Cổ Tiếu Tiếu cũng đến được biên cảnh Đông Thấm Quốc. Tiểu Ngưu tuy là nam tử, nhưng tâm tư tinh tế, dọc theo đường đi chăm sóc Cổ Tiếu Tiếu rất cẩn thận, Đại Ngưu thường xuyên báo cáo tình hình mới nhất, còn Cổ Tiếu Tiếu lấy địa vị Vương phi kiêm chủ nợ chiếm hết ưu thế, cơm đến há mồm, y phục đến... Tự mình mặc.


"Đại Ngưu, chúng ta còn cách kinh thành xa lắm không?" Cổ Tiếu Tiếu vén mành lên, cười tủm tỉm hỏi. Cứ nghĩ đến việc sắp được gặp Tĩnh Huyền Phong là nàng lại cười đến vô cùng sáng lạn.


"Hồi bẩm Vương phi, vừa rồi tiểu nhân đã hỏi thăm, có lẽ buổi trưa là tới được kinh thành Đông Thấm Quốc." Đại Ngưu tiếp tục điều khiển xe, Tiểu Ngưu nhìn bốn phía xung quanh đều là rừng chuối, nghi hoặc hỏi, "Ca, sao nơi này không có đường mòn? Có sợ đi nhầm không?"


"Đông Thấm Quốc nơi nơi là rừng rậm, rất khác với thành trấn bình thường, đa số dân chúng ở đây đều dựng nhà trên cây."


"Hú hú hú... Vượn người Thái Sơn!" Cổ Tiếu Tiếu hoa chân múa tay vui sướng ngồi xuống cạnh Đại Ngưu, mũi ngửi được mùi lá cây thơm ngát, tai nghe thấy chim hót tuyệt vời. Nàng chu miệng thở dài, "Thật muốn nhìn một chút a... Chim hót hoa thơm, ô ô ô..."


"..." Đại Ngưu, Tiểu Ngưu khó xử liếc mắt nhìn nhau, "Vương phi đừng thương tâm, không nhìn thấy chính là cái phúc!"


"Sao? Sao lại nói vậy?"


"Chim chóc nơi đây hình thù kì quái, lông xanh lông đỏ lông vàng lẫn hết vào nhau, mỏ vừa dài vừa cong, không giống chim sẻ ở chỗ chúng ta. Còn nữa, đám sâu cũng rất xấu xí, làn da trong suốt có thể nhìn thấy lục phủ ngũ tạng, nôn..." Tiểu Ngưu ôm dạ dày chui vào xe, hắn còn chưa thấy Vương phi phản ứng gì, bản thân đã bị ghê tởm trước.


Cổ Tiếu Tiếu nghe được liền nhíu mày, "Ngươi nói chắc là con vẹt đi? Động thực vật ở rừng mưa nhiệt đới quả thật không giống với chỗ chúng ta, màu sắc rực rỡ hình thù kỳ quái, nhưng cá cảnh nhiệt đới rất được a!" Nàng mò vào trong xe, lấy một lọ tinh dầu từ bọc hành lý đưa cho Tiểu Ngưu, "Ta có chuẩn bị cả rồi, bôi cái này lên người sẽ tránh được muỗi đốt."


Tiểu Ngưu thụ sủng nhược kinh tiếp nhận tinh dầu. Trước khi tùy quân đến Vân thành, hai huynh đệ bọn họ là gia đinh của phủ đại hoàng tử, đại hoàng tử thấy bọn họ có năng lực liền cố ý đưa cho Tĩnh Huyền Phong, bọn họ đã sớm quen tính tình chủ tử thất thường, nay nhìn đến Cổ Tiếu Tiếu lạc quan thích ứng trong mọi tình cảnh thì không khỏi cảm thấy nghi hoặc, "Vương phi... Vương phi đối xử với chúng tiểu nhân tốt quá!"


Cổ Tiếu Tiếu cười ha ha, "Có qua có lại thôi, một người mù như ta, trên đường ít nhiều cũng cần hai huynh đệ ngươi quan tâm chăm sóc."


"Hầu hạ Vương phi là điều tất nhiên, quả thật Vương phi rất khác với những chủ tử khác!"


"..." Cổ Tiếu Tiếu chỉ cười không nói, nếu nàng lớn lên trong thâm cung đại viện đương nhiên sẽ không như bây giờ, mà dù bản thân có muốn giả vờ cao quý thanh lịch cũng không dễ dàng. Nàng bỗng nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, "Vào thành trước tiên phải vụng trộm tìm hiểu tin tức mới nhất, nếu Vương gia gặp rủi ro nhất định sẽ tạo thành náo động lớn, chúng ta không thể ngu ngốc mà chui đầu vô lưới."


"Vâng." Tiểu Ngưu trả lời xong, lại cao thấp nhìn Cổ Tiếu Tiếu một phen, "Để đảm bảo an toàn, tốt nhất Vương phi nên đóng giả nam giới vào thành."


"Ý kiến hay, lúc nào Tiểu Ngưu cũng thận trọng nhất!" Cổ Tiếu Tiếu nhếch ngón tay cái lên khen ngợi. Nàng một lòng một dạ muốn mau chóng được gặp Tĩnh Huyền Phong, càng tới gần thành trấn lại càng không kiềm chế được phấn khởi. Nàng âm thầm hạ quyết định, nếu lần này gặp nhau thuận lợi, nàng sẽ không bao giờ cách xa hắn, dù có phải chạy trốn cũng sẽ cảm thấy vô cùng kích thích.


※※※


Tường thành Đông Thấm Quốc được dựng từ hàng ngàn thân cây cao to, chim chóc tự do bay lượn làm tổ. Trên ngã tư đường, hai ba nhóm tăng lữ ngồi tụng kinh, hóa duyên, làm người ta cảm thấy như được trở về đất Phật.


Tiểu Ngưu tùy tiện đi vào một cửa hàng để tìm hiểu tin tức về Trấn Nam vương, chưởng quầy nhiệt tình chạy tới chào đón, "Tiểu ca là người Hán à? Muốn mua loại độc dược nào cứ việc mở miệng, quán tuy nhỏ nhưng cái gì cần có thì đều có hết nha!"


"..." Tiểu Ngưu không được tự nhiên cười cười, chuyện kể rằng dân chúng nơi đây mời mọc bán độc dược cũng không khác với tiểu nhị ở quán rượu là mấy.


Lúc này, Đại Ngưu buộc ngựa ở một quán trọ, Cổ Tiếu Tiếu đã đổi xong một bộ nam trang màu nâu, đầu đội nón lá rộng vành mà Tiểu Ngưu bện, đi theo Đại Ngưu tiến vào cửa hàng dược phẩm hội họp với Tiểu Ngưu.


Cổ Tiếu Tiếu trong lúc vô tình đụng tới thứ gì đó lành lạnh, vì thời tiết đang nóng bức, nàng không khỏi sờ soạng mấy lần, thuận miệng hỏi, "Vừa trơn vừa lạnh thật thoải mái, đây là cái gì?"


"Tiểu ca thật biết nhìn hàng, đây là tấm da rắn tốt nhất của quán, hôm nay vừa đưa tới còn chưa kịp xử lý gì!" Chủ quán tươi cười nhiệt tình, đưa da lên cho Cổ Tiếu Tiếu sờ, "Máu rắn còn chưa rửa sạch, hàng mới thượng đẳng a!"


"..." Cổ Tiếu Tiếu nhất thời rút tay về, cười còn khó coi hơn khóc, "Ha ha, quả thật là đồ tốt, chủ quán nên giữ lại, giữ lại đi... Ta chỉ muốn mua ít tinh dầu phòng muỗi thôi." Nàng vừa nói vừa vò đầu bứt tai tỏ vẻ ngứa ngáy, "Đông Thấm Quốc địa linh nhân kiệt điểm nào cũng tốt, chỉ có điều sâu bọ cắn người nhiều quá, có phải chúng nó chuyên môn bắt nạt người ngoại quốc chúng ta không?"


Chủ quán mang mấy lọ tinh dầu đưa cho Cổ Tiếu Tiếu, cười sang sảng, "Vị tiểu ca này da thịt mềm mại đương nhiên sẽ bị muỗi chích nhiều, dân bản xứ chúng ta hàng năm ăn thịt rắn, hiệu quả phòng côn trùng rất tốt a."


Cổ Tiếu Tiếu cảm tạ chủ quán, nhân tiện nói bóng nói gió, "Trong thành chắc có rất ít người Hán, dân bản xứ các ngươi không ma cũ bắt nạt ma mới đấy chứ?"


"Không đâu, người Đông Thấm chúng ta nhiệt tình hiếu khách, quả thật rất ít gặp người Hán, nhưng mới đây có vài nam nhân tới, nhìn qua thì hình như làm quan to."


Lời vừa nói ra, Tiểu Ngưu liền vội vàng hỏi, "Bọn họ đi nơi nào?"


"Thật có lỗi, cái này ta không biết." Chủ quán hàm hồ đáp lại, sau đó bận rộn tiếp đón khách hàng khác.


Cổ Tiếu Tiếu kéo kéo cổ tay Tiểu Ngưu ý bảo rời đi, chỉ cần dân chúng Đông Thấm Quốc không nhìn người Hán với con mắt thành kiến là được rồi, điều thật sự muốn hỏi có thể hỏi lại sau.


Nhờ Cổ Tiếu Tiếu hỏi thăm một đường, mới biết Đông Thấm Quốc là quốc gia nữ chủ ngoại nam chủ nội. Các nữ nhân lên núi hái thuốc, luyện độc, quản lý chi tiêu hằng ngày. Các nam nhân ở nhà chăm con nấu cơm, thê tử về nhà là trượng phu phải đem đồ ăn nóng hầm hập lên bàn, thê tử tâm tình không tốt có thể tùy thời thượng cẳng chân hạ cẳng tay với trượng phu, mà trượng phu chỉ biết nén giận mỉm cười làm lành. Cổ Tiếu Tiếu đảo mắt vòng quanh, chẳng lẽ đây chính là quốc gia nữ tôn trong truyền thuyết sao? Tính tình nóng nảy như Tĩnh Huyền Phong có thể chịu được uất ức này không?


Ba người bọn họ ngồi trong một quán trà lạnh vểnh tai nghe dân chúng xung quanh nhàn rỗi kể việc nhà. Lúc này, hai vị binh lính tuần tra Đông Thấm Quốc đi ra, một người trong đó nói nhỏ, "Tối qua trong cung có cháy, một mồi lửa thiêu gần hết đám trùng độc nữ vương bệ hạ đào tạo bấy lâu, nữ vương bệ hạ trong lúc giận dữ liền ra lệnh hỏa thiêu hết những thị vệ thiếu trách nhiệm liên can."


Một vị binh lính khác hiển nhiên cảm thấy kinh ngạc, "Bắt được người phóng hỏa không?"


"Không rõ lắm, nhưng hình như nữ vương bệ hạ vẫn chưa tìm thủ phạm, nghe nói chỉ xử lý nghiêm khắc những thị vệ bỏ bê nhiệm vụ, thật là, hơn mười người chỉ vì thế mà toi mạng..."


Cổ Tiếu Tiếu căng thẳng lắng nghe. Từ chuyện này có thể thấy Độc Thấm Tâm là nữ nhân máu lạnh vô tình cỡ nào, chỉ vì cháy một gian phòng mà giết mười mấy người để xả giận. Nghĩ đến đây nàng nhất thời giật mình, Tĩnh Huyền Phong sẽ không bị nàng ta làm thịt rồi đấy chứ?!


"Chúng ta đi, đến thẳng vương cung Đông Thấm Quốc!" Cổ Tiếu Tiếu không yên lòng đứng dậy, chỉ mong Tĩnh Huyền Phong đừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc này nàng đã không quan tâm được phía trước có phải cạm bẫy hay không, dù có là hố lửa, nàng cũng phải nhắm mắt mà nhảy vào. Đại Ngưu, Tiểu Ngưu cũng trở nên khẩn trương, bọn họ không hẹn mà cùng lo lắng cho an nguy của Trấn Nam vương.


Cùng lúc đó, trong vương cung Đông Thấm Quốc.


"Nữ vương bệ hạ, lúc nào thì áp giải mấy tên thị vệ kia đến pháp trường?" Đại thần cung kính dò hỏi.


Độc Thấm Tâm còn chưa mở miệng, Tĩnh Huyền Phong đã tiến vào đại sảnh. Độc Thấm Tâm thấy hắn bừng bừng khí thế, giơ tay mệnh lệnh đại thần lui ra, nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh nâng đôi mắt đẹp lên, "Trấn Nam vương có gì chỉ giáo?"


Tĩnh Huyền Phong nhìn chăm chú dung nhan xinh đẹp của Độc Thấm Tâm, biết mục đích của nàng không phải giết người, mà là muốn hắn xem người khác phải chết thay cho mình thế nào, huống chi, hỏa thiêu còn tàn nhẫn hơn cả chém đầu, "Bổn vương đã không còn lời nào để nói với ngươi."


Độc Thấm Tâm chậm rãi đưa mắt sang một bên. Tĩnh Huyền Phong vẫn giữ thái độ cố chấp liều chết không theo như lúc đầu, giờ này khắc này, nàng đã không biết bản thân có còn một lòng muốn gả cho hắn hay không. Có lẽ bọn họ thật sự không thích hợp làm phu thê, nhưng việc đến nước này, nàng đã không còn đường thu tay lại.


"Trấn Nam vương, ta nói lời này tuy có chút bất kính, nhưng tình hình của ngài đã nguy cấp lắm rồi, chi bằng hãy lo cho bản thân mình trước đi."


Tĩnh Huyền Phong không khỏi cười nhạt, "Bổn vương đã quá khách khí với ngươi rồi đúng không? Bổn vương thấy ngươi là nữ nhân nên mới liên tục nhường nhịn, nhưng hình như nó lại thành cái cớ để ngươi diễu võ dương oai."


Độc Thấm Tâm kiêu ngạo hỏi ngược lại, "Ngài không muốn nhường nhịn nữa thì định làm thế nào?"


Tĩnh Huyền Phong mỉm cười đầy ẩn ý, "Quả nhiên Đông Thấm Quốc không giỏi dùng binh, ngươi có thời gian rảnh để đe dọa bổn vương, không bằng hãy tự mình đến biên cảnh quan sát một chuyến." Thật ra trước khi Tĩnh Huyền Phong rời khỏi Vân thành đã chuẩn bị tốt, một khi hắn thả khói báo động, Trấn Nam đại quân chờ ở biên cảnh sẽ tràn vào bình định Đông Thấm Quốc. Độc Thấm Tâm nói một câu rất hợp ý hắn: Thà làm ngọc vỡ. Nhưng là, hắn luôn cho Độc Thấm Tâm cơ hội, dù sao bắt nạt nữ nhân không phải tác phong của hắn, hơn nữa hắn không muốn làm to việc này, nhưng nếu nàng cứ tức giận mất khôn, khư khư cố chấp thì hắn chỉ còn cách sử dụng binh lực.


Độc Thấm Tâm nghe vậy không khỏi ngẩn người, dường như khó có thể tin, "Trấn Nam vương đã dẫn đại quân đến biên cảnh Đông Thấm Quốc?" Tĩnh Huyền Phong yên lặng kéo đại quân vào Đông Thấm Quốc, vậy mà nàng lại không phát hiện được chút động tĩnh gì?


"Độc Thấm Tâm nhà ngươi cần hiểu rõ một điều, không phải bổn vương sợ ngươi, là ngươi chọn lựa gây hấn trước, dùng tính mạng bổn vương để đe dọa. Bổn vương sớm nên ra lệnh một tiếng san bằng Đông Thấm Quốc, nhưng điều kiện ngươi đưa ra làm bổn vương dở khóc dở cười, cho rằng ngươi không phải loại người tà ác, nhưng ngươi lại không biết hối cải, liên tục chọc giận bổn vương." Nét mặt Tĩnh Huyền Phong không chút thay đổi giơ ba ngón tay lên, "Cho ngươi ba ngày, tồn vong của Đông Thấm Quốc nằm trong tay ngươi, nghĩ cho kĩ!"


Độc Thấm Tâm thẫn thờ ngồi xuống, tại nàng đã suy nghĩ quá đơn giản rồi sao? Vốn tưởng rằng chuyện sẽ thuận lợi như nước chảy thành sông, ai ngờ... Mở ra trí nhớ năm xưa, mẫu hậu dã tâm lợi dụng Kim sí cửu cửu quy đe dọa hoàng đế đương triều, vọng tưởng chiếm cứ một phương. Nhưng hoàng đế không vì giữ mạng mà khuất phục trước điều kiện này, còn may mắn gặp được cao nhân cứu mạng. Mẫu hậu rơi vào cảnh mộng đẹp tan biến, không chịu nổi đả kích mà uống thuốc độc tự tử.


Năm đó Độc Thấm Tâm kế thừa vương vị khi còn nhỏ, không hề biết gì về điều này, chỉ đến năm mười tám tuổi, nàng mới bước vào mật thất phủ đầy bụi theo di chúc của mẫu hậu để tìm kiếm đáp án. Chân tướng rõ ràng khiến nàng rung động không thôi, mặc dù Hán Hướng hoàng đế khoan hồng độ lượng không làm khó Đông Thấm Quốc, nhưng chuyện này đã trở thành tâm bệnh của nàng, nàng chôn sâu nó dưới đáy lòng không để cho ai biết. Vì muốn Đông Thấm Quốc an ổn một phương, nàng lựa chọn Tĩnh Huyền Phong, thứ nhất vì hắn là hoàng tử, thứ hai vì hắn gan dạ sáng suốt hơn người. Nhưng cuối cùng lại giẫm lên vết xe đổ ngày nào, đưa Đông Thấm Quốc vào hiểm cảnh.


Nàng không thể hiểu nổi... Chẳng lẽ dòng dõi Hán Hướng hoàng tộc đều không sợ chết sao?


Độc Thấm Tâm khó xử xoa xoa huyệt Thái Dương. Giờ phút này mặc dù nàng muốn giải độc cho Tĩnh Huyền Phong, nhưng một khi nói ra phương pháp, nhất định sẽ bị hắn nghi ngờ, có khi còn cho rằng nàng là kẻ bụng dạ khó lường.


Chương 52: Lưu manh được luyện thành như thế nào


Ánh trăng dừng trên một dung nhan kiều mị, Độc Thấm Tâm ngồi ở bên hồ, chăm chú nhìn mặt hồ lăn tăn gợn sóng, thầm nghĩ, dung mạo xinh đẹp này không thể khiến Tĩnh Huyền Phong rung động, mà những hành động tác oai tác quái của nàng lại càng làm hắn khó chịu hơn. Quả thật nàng đã tính lầm, nàng đã quá tự tin vào bản thân.


Nhiễm Thiện Nhượng đứng lặng phía sau Độc Thấm Tâm, xoa xoa huyệt thái dương, sau đó ra vẻ tình cờ tiến lên, "Tiểu Thấm Tâm, sao khuya rồi mà muội còn chưa ngủ?" Hắn tự động ngồi xuống bên cạnh Độc Thấm Tâm, dịu dàng cười, "Nếu có chuyện phiền lòng, Thiện Nhượng ca sẽ tìm cách giúp muội."


Độc Thấm Tâm không có tâm tình đùa giỡn, nàng đứng dậy muốn rời đi, lại bị Nhiễm Thiện Nhượng giữ cổ tay. Độc Thấm Tâm hờn giận nhìn hắn, Nhiễm Thiện Nhượng mỉm cười lộ ra hàm răng trắng tinh, chơi xấu nói, "Ta thật tâm muốn giúp muội, muội cần gì phải lạnh lùng như thế?"


Độc Thấm Tâm không muốn dây dưa với Nhiễm Thiện Nhượng, hơn nữa chuyện phóng hỏa đốt phòng hắn cũng có phần, Độc Thấm Tâm không hiểu vì sao hắn còn dám công khai thường xuyên tiếp cận mình. Nàng không khỏi rút tay ra, "Có điều này chắc Nhiễm quốc vương không biết, ta là kiểu nữ nhân thù rất dai."


Nhiễm Thiện Nhượng giả ngu cười cười, "Yêu ghét rõ ràng, ta thích!"


"Ta luôn lấy lễ nghĩa đối đãi với Nhiễm quốc vương, nhưng ngài lại liên tục dùng lời lẽ không hay để trêu ghẹo ta, có lẽ ta phải nhắc nhở Nhiễm quốc vương một lần, Đông Thấm Quốc khác với quý quốc, ở đây, nữ nhân là người làm chủ."


"Ừ, ta nhớ chứ, vậy nên ta mới phá lệ tôn trọng Tiểu Thấm Tâm!" Nhiễm Thiện Nhượng kéo Độc Thấm Tâm xuống ngồi xuống chỗ cũ, sau đó cầm lấy bầu rượu ở bên cạnh, "Để thể hiện tình cảm hữu hảo của bổn vương với Đông Thấm Quốc, hai ta hãy mở một tiệc chúc mừng nhỏ đi, muội thấy thế nào?"


Độc Thấm Tâm giật mình, ánh mắt xẹt qua một tia do dự. Nhiễm Thiện Nhượng gần đây rất thân thiết với Tĩnh Huyền Phong, quả thật nàng không muốn gây thêm thù hằn, hơn nữa tâm tình không tốt uống một chút rượu cũng không phải là không thể. Nghĩ vậy, nàng chủ động đẩy chén ra phía trước, ý bảo Nhiễm Thiện Nhượng rót rượu. Nhiễm Thiện Nhượng dừng một chút mới hiểu được ý của nàng, quốc gia nữ quyền a quốc gia nữ quyền, hắn cứ luôn xem nhẹ mất điểm này.


Lúc Độc Thấm Tâm giơ chén lên uống một hơi cạn sạch, ánh mắt Nhiễm Thiện Nhượng xẹt qua một ý cười xấu xa. Lần này hắn có chuẩn bị mà đến, trong rượu đã hạ thuốc mê! Dù cách này có hơi ti bỉ, nhưng hắn làm vậy không phải vì tình thế cấp bách của Tĩnh Huyền Phong, mà là vì hắn đã sớm có ý nghĩ chiếm hữu Độc Thấm Tâm trong đầu. So với việc đưa tiện nghi cho tên tiểu tử Tĩnh Huyền Phong kia, còn không bằng hoàn thành tâm nguyện bấy lâu của hắn, ha ha ha!


Độc Thấm Tâm uống hết chén này lại bị Nhiễm Thiện Nhượng rót đầy chén khác. Dần dần chén rượu tách ra làm hai hình ảnh mơ hồ, nàng không khỏi xoa xoa trán, có lẽ tâm tình phiền muộn làm người ta dễ mệt mỏi, dường như cảm thấy say, thân thể ẩn ẩn truyền đến cảm giác khô nóng. Nàng theo bản năng kéo cao làn váy, đặt khuỷu tay lên mặt bàn, lảo đảo giơ chén rượu, mỉm cười dịu dàng với Nhiễm Thiện Nhượng, "Thiện Nhượng ca, Thấm Tâm kính ca một chén, chúc hai nước hữu hảo qua nhiều thế hệ."


Một tiếng "Thiện Nhượng ca" này khiến Nhiễm Thiện Nhượng tê dại tận xương, hắn nhìn không chuyển mắt hai gò má ửng đỏ của Độc Thấm Tâm. Xem ra tác dụng của thuốc không tệ lắm, Tiểu Thấm Tâm đừng do dự, mau bổ nhào vào lòng ca đi!!!


Lại thêm vài chén rượu nữa, Độc Thấm Tâm cảm thấy toàn thân khô nóng vô cùng, giống như mạch máu đang căng ra, thân thể không khỏe như bị rút hết sức lực. Nàng nằm úp sấp trên mặt bàn, mơ hồ nói, "Đưa ta... Về phòng được không?"


Nhiễm Thiện Nhượng chờ lời này thật lâu, hắn hưng phấn đứng lên, lúc ngón tay chạm vào cánh tay Độc Thấm Tâm, nàng mẫn cảm rụt người lại như bị điện giật, không biết vì sao vậy, tựa hồ ma xui quỷ khiến nói nàng cần có người ôm ấp.


Nhiễm Thiện Nhượng ra vẻ nghi hoặc ngồi xổm xuống, thân thiết hỏi, "Tiểu Thấm Tâm uống nhiều quá rồi đúng không? Nếu không ngại, để Thiện Nhượng ca ôm muội về phòng được chứ?"


"Ừ..." Độc Thấm Tâm đã mất đi khống chế, tự nhiên khoác tay lên cổ Nhiễm Thiện Nhượng. Lúc đầu ngón tay chạm đến da thịt kiên cố nam tính của hắn, đột nhiên nàng lại cảm thấy khó thở.


Nhiễm Thiện Nhượng ôm ngang nàng lên, lòng bàn tay dán ở cặp đùi nhu nhược nóng cháy, da thịt mê người như ẩn như hiện dưới lớp lụa mỏng... Độc Thấm Tâm không tự chủ được ma sát cánh môi mềm mại lên cổ Nhiễm Thiện Nhượng, khiến bản tính "Sắc ma" trong hắn nháy mắt tỉnh lại. Hắn không khỏi dời ánh mắt đi, hít sâu mấy hơi, chỉ sợ bản thân trong lúc không đủ bình tĩnh sẽ quyết định "Tác chiến dã ngoại".


Nhân lúc tẩm cung của Độc Thấm Tâm còn chưa tu sửa xong, Nhiễm Thiện Nhượng nghênh ngang ôm nàng đến phòng ngủ của mình, một cước đá cửa làm nó đóng sập lại, ngăn cách hai người với thế giới bên ngoài.


Nhiễm Thiện Nhượng đặt Độc Thấm Tâm lên giường, sau đó đến ngồi cạnh bàn trà, không nhanh không chậm rót một chén trà vừa uống vừa đợi Độc Thấm Tâm "Mời gọi". Tuy hắn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhưng cũng nên có chút phong độ gọi là "Có qua có lại", hắn không hy vọng ngày mai Độc Thấm Tâm tỉnh dậy sẽ một đao đâm chết mình, hơn nữa "Bá Vương ngạnh thượng cung" cũng không phải phong cách của hắn.


Giờ phút này, Độc Thấm Tâm như bị lửa đốt quay cuồng trên giường, tuy chỉ mặc một bộ y phục lụa mỏng, nhưng lại giống như đang đắp chăn bông trên người. Nàng biết Nhiễm Thiện Nhượng còn ở trong phòng, nhưng không thể khống chế được bản thân kéo cao quần lên. Dáng người nổi bật của nàng giống như một con rắn nước thong thả vặn vẹo, đôi chân thon dài lúc cong lúc thẳng, nhìn vào giống như một bức họa cuộn tròn tuyệt vời.


Nàng chớp chớp lông mi, trong đầu không ngừng hiện ra những từ ngữ xấu hổ, máu nóng trong người cuồn cuộn chảy xuôi, nàng gian nan vươn tay về phía Nhiễm Thiện Nhượng, rốt cuộc tầm mắt mơ hồ cũng nhìn thấy một nguồn sáng cứu vớt, không khỏi phát ra tiếng kêu mềm yếu ngọt ngào, "Thiện Nhượng ca... Cứu muội..."


"A? Ta đến đây!" Trong quá trình ẩn nhẫn xem xét, thân thể Nhiễm Thiện Nhượng đã xảy ra biến hóa. Nữ nhân xinh đẹp sẽ chi phối tư tưởng cùng dục vọng của nam nhân, ít nhất hắn nghĩ mình là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net