Chương 61 - 65: Châm pháp giải độc tối kiến nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 61: Châm pháp giải độc tối kiến nhất


Gian phòng nhìn như im lặng, thật ra lại tràn ngập không khí nghiêm trọng. Cổ Tiếu Tiếu cẩn thận tỉ mỉ cắm châm nhập huyệt, nhưng không khỏi hồi hộp đổ mồ hôi đầm đìa. Nàng cởi bớt y phục, buộc tóc đuôi ngựa cao cao, cuối cùng chỉ còn một chiếc yếm mỏng manh che thân.


Giờ phút này, nàng đã an toàn cắm tám mươi cây châm vào huyệt vị. Phải nói đây thật sự là một công trình lớn, dù phương pháp tương đối ngốc, bởi vì lúc trước Cổ Tiểu Tiểu giải độc giúp Hoàng Thượng cũng không biết Hoàng Thượng trúng độc gì, chỉ biết dùng phương pháp cơ bản nhất phong bế huyết mạch, ngăn cản chất độc lan tràn, sau đó rút dần máu độc ra ngoài.


Hơn nữa lúc trước Cổ Tiểu Tiểu hoàn toàn không biết người mình cứu là ngôi cửu ngũ, trong lòng tồn tại ý niệm coi Hoàng Thượng là vật thí nghiệm, tùy ý dùng châm, ai ngờ đánh bậy đánh bạ chữa bệnh khỏi hẳn. Đây là một bí mật nhỏ khác mà Cổ Tiểu Tiểu không muốn mọi người biết, Hoàng Thượng càng không được biết sinh mệnh của mình lúc ấy chỉ mong manh một đường.


"A..." Cả người Tĩnh Huyền Phong đã thấm đẫm mồ hôi, vì kinh mạch tạm thời hỗn loạn, hắn cảm thấy đầu óc chết lặng, mọi vật trước mắt mơ hồ không rõ, cánh môi trắng bệch đau run nhè nhẹ. Hắn nghiêng đầu nhìn Tiểu Hạt Tử, dù nét mặt của nàng rất nghiêm túc, nhưng ăn mặc lại vô cùng thiếu vải, "Ngươi đang giết người hay cứu người vậy?"


"Sắp xong rồi, ngoan, chịu thêm chút nữa." Cổ Tiếu Tiếu vuốt vuốt tóc mai của hắn như đang dỗ trẻ con, "Đại nam nhân phải học cách chịu đựng, sợ kim đâm chính là đồ nhát gan."


"Đứng nói tào lao, ngươi cứ bị trăm cây kim đâm vào da thịt thử xem." Tĩnh Huyền Phong hữu khí vô lực gian nan mở miệng, Cổ Tiếu Tiếu ngẫm lại cũng thấy đúng. Bình thường đến viện khám bệnh, bác sĩ đều xuống tay rất độc ác, nhưng ngoài miệng lại liên tục nói: Không đau đâu, nâng mông lên, thấp người xuống.


Chuyện kể rằng không đâm vào người mình thì chắc chắn sẽ không đau!


Cổ Tiếu Tiếu bỗng cảm thấy thăng hoa, làm một thầy thuốc có y đức nồng nàn, nàng cần lo lắng đến tâm lý bất an của người bệnh, "Thân ái, có cần ta hôn nhẹ không?"


Dù đau đớn rất nhiều nhưng Tĩnh Huyền Phong vẫn không khỏi cười thất thanh, "Miễn đi, ta cũng không muốn sung huyết mà chết!"


Cổ Tiếu Tiếu khó hiểu nhướn mi, "Ta sẽ rút máu của ngươi, tại sao lại sung huyết được?"


"..." Tĩnh Huyền Phong giật giật khóe miệng, có phải hoa cúc khuê nữ nữa đâu, còn dám hỏi loại vấn đề ngây thơ này.


Cổ Tiếu Tiếu không thấy hắn đáp lại, quyết tâm truy vấn không tha. Lúc Tĩnh Huyền Phong nói cho nàng sung huyết kiểu gì xong, Cổ Tiếu Tiếu ra vẻ khiếp sợ hai tay ôm ngực, "Chậc chậc, sắp bị đâm thành con nhím rồi mà vẫn có tâm tình đùa giỡn lưu manh ghê ha?"


"Hai khối thịt lớn của ngươi lúc ẩn lúc hiện trước mặt ta, sao trách ta được?" Tĩnh Huyền Phong đúng lý hợp tình hừ nhẹ, "Về sau cấm ngươi châm cứu cho người ngoài, động một chút liền thoát y còn ra thể thống gì!"


"Làm sao làm sao? Đầu óc ngươi sinh tà niệm còn trách người khác ăn mặc ít?" Cổ Tiếu Tiếu khinh bỉ chu môi, "Với lại ở đâu ra hai khối thịt lớn? Ta không tìm được!"


Tĩnh Huyền Phong tuy đau nhưng vẫn không nhịn được cười to, "Biểu hiện tốt lắm, có gan đối mặt chính mình."


"Ngươi đừng lắm lời được không? Ta đang đếm châm!"


"Bị kẻ lắm lời chê là lắm lời, làm sao chịu nổi?"


"Nói nữa ta sẽ dùng châm khâu miệng ngươi lại!" Cổ Tiếu Tiếu đã quên trong tay còn cầm châm, tức giận đến theo bản năng đâm vào gốc mũi Tĩnh Huyền Phong, chuẩn xác cắm trúng huyệt vị. Chỉ nghe Tĩnh Huyền Phong quát to một tiếng, nhất thời trước mắt tối đen hôn mê bất tỉnh.


"..." Cổ Tiếu Tiếu biết một châm này không nguy hiểm đến tính mạng, bèn ra vẻ trấn định nuốt nuốt nước miếng, tự an ủi chính mình, "A di đà Phật, cuối cùng tâm hồn cũng được trả về thanh tịnh."


Cổ Tiếu Tiếu thừa dịp Tĩnh Huyền Phong chết ngất liền cắm mấy cây châm cuối cùng đâu vào đấy, sau đó lấy một cây châm rỗng ruột đâm vào tĩnh mạch cổ tay. Giọt máu "Tí tách tí tách" rơi xuống chậu đồng, màu sắc tối đen như mực.


Cổ Tiếu Tiếu ngồi bệt xuống đất, như trút được gánh nặng lau khô mồ hôi. Tuy nàng không nhìn thấy máu màu gì, nhưng khẳng định đã làm đúng quy tắc, nếu ấn theo kiến thức của Cổ Tiểu Tiểu thì chỉ cần máu đen chảy non nửa chậu là đã thành công, sau đó chú ý bồi dưỡng cơ thể là ổn.


Trong khoảng thời gian chờ đợi dài dòng, nàng nhớ lại đủ chuyện về đoạn kí ức bị chôn vùi, thắc mắc vì sao ngày đó Hoàng Thượng trúng độc không tìm ngự y mà lại vào rừng một mình?


Theo trí nhớ thì vị sư phụ dạy thuật châm cứu cho Cổ Tiểu Tiểu đột nhiên biến mất, để nàng chờ đợi một mình ở nhà gỗ nhỏ trong rừng cây. Một ngày nọ, nàng vô tình cứu mạng Hoàng Thượng trong lúc đi hái thuốc. Khi đó, Cổ Tiểu Tiểu chỉ cần nghe một tiếng động nhỏ là đã có thể phán đoán chính xác vị trí chướng ngại vật. Nghĩ đến đây, Cổ Tiếu Tiếu lòng tham không đáy ngẩng đầu than thở: Nếu đã cho nàng kế thừa khả năng châm cứu của Cổ Tiểu Tiểu, vì sao không cho nốt khả năng "Nghe âm thanh đoán vị trí" đi a?


Nhưng ngẫu nhiên những lúc cảm xúc kích động hoặc nguy cơ tứ phía, nàng cũng sẽ ma xui quỷ khiến phát huy khả năng ấy một, hai lần. Có lẽ do năng lực lĩnh ngộ hơi kém chăng? Nàng phân tích như vậy.


Cùng lúc đó, Độc Thấm Tâm cùng Nhiễm Thiện Nhượng kề vai sát cánh đứng rình coi qua khe cửa, hành động lén lút khiến người ta không thể tưởng tượng nổi đây là hai vị quốc vương.


Độc Thấm Tâm nhìn chăm chú hồi lâu, ngạc nhiên phát hiện vị trí Trấn Nam Vương phi châm cứu và vị trí Thiên mệnh phong đốt để giải độc căn bản không mưu mà hợp.


Kim sí cửu cửu quy là độc dược độc nhất vô nhị của hoàng thất, muốn giải độc cần đánh vào nhiều tử huyệt trên cơ thể. Trong trí nhớ của Độc Thấm Tâm, trừ vài thế hệ đi trước dám dùng ra, quả thật chưa nghe nói có người bí quá hóa liều dùng châm pháp để giải độc. Hơn nữa Trấn Nam Vương phi còn trẻ lại bị mù, làm sao có thể dùng châm xuất thần nhập hóa như vậy? Chẳng lẽ nàng có vị cao nhân nào chỉ dạy?


Trong lúc đang trăm mối khó hiểu ngổn ngang, một bàn tay "Tội ác" lặng lặng dán vào bụng nàng. Độc Thấm Tâm theo bản năng khẽ kêu một tiếng, nhất thời ngoái đầu lại nhìn, đấm một quyền vào ngực Nhiễm Thiện Nhượng, "Ta đang suy nghĩ, đừng động tay động chân!"


Nhiễm Thiện Nhượng không đau không ngứa mím môi cười trộm, thuận thế hôn môi nàng một chút, "Muội không cho ta xem trong phòng, ta chỉ biết đùa giỡn muội thôi."


"Trấn Nam Vương phi không mặc váy áo, sao có thể xem bừa!" Độc Thấm Tâm ngượng ngùng hạ mắt. Mặc dù Nhiễm Thiện Nhượng luôn nói năng ngọt xớt, nhưng qua mấy ngày ở chung, nàng hiểu đó chỉ là thói quen ngoài miệng, hoàn toàn không phải kiểu người thích hái hoa ngắt cỏ. Hơn nữa dù trong hoàn cảnh nào, ánh mắt Nhiễm Thiện Nhượng cũng luôn đặt trên người nàng, điểm ấy khiến nàng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.


"Sao? Lõa thân trị liệu? Thật mới mẻ!" Nhiễm Thiện Nhượng nóng lòng muốn xem tiến lên phía trước, lại bị Độc Thấm Tâm túm áo kéo về chỗ cũ. Độc Thấm Tâm đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn, vừa định khen một câu toàn tâm toàn ý, hắn lại lập tức giở trò, thật đáng giận.


"Này, muội đi đâu đấy Tiểu Thấm Tâm?" Nhiễm Thiện Nhượng thấy Độc Thấm Tâm dứt khoát giận bước rời đi bèn vội vàng đuổi theo, tỉnh ngộ ra cử chỉ lỗ mãng vừa rồi đã chọc giận nàng. Hắn dỗ trái dỗ phải, lời hay nói hết, lại không hề có hiệu quả, cuối cùng còn bị Độc Thấm Tâm vô tình nhốt ngoài cửa.


Nhiễm Thiện Nhượng oan ức thở dài, hắn chỉ tò mò thôi a, hoàn toàn không có ý gì khác. Haiz, đây là hắn cam tâm tình nguyện tự tìm "Phiền toái", xem ra về sau phải cẩn thận lời nói cử chỉ một chút mới được.


...


Khi máu đen tràn đầy chậu nhỏ, Tĩnh Huyền Phong dần mơ hồ tỉnh lại. Cổ Tiếu Tiếu ăn mặc chỉnh tề, đứng ở cạnh giường băng bó vết thương cho hắn. Tĩnh Huyền Phong lắc lắc đầu óc nặng trịch, nhớ rõ Tiểu Hạt Tử dùng kim đâm trúng gốc mũi của hắn, chuyện sau đó hoàn toàn không biết, "Sao bổn vương lại ngất xỉu?"


"Đau, ta có thể khẳng định, chắc chắn vì quá đau đớn nên mới như vậy!" Cổ Tiếu Tiếu quả quyết trả lời, giọng nói kiên định thể hiện ra phong phạm cảm thông của thầy thuốc.


"..." Tĩnh Huyền Phong bán tín bán nghi ngồi dậy, lắc lắc cổ tay bị băng kĩ, cảm thấy thân thể giờ phút suy yếu vô lực, hắn liếm liếm bờ môi khô nẻ, "Thế này là khỏi rồi?"


"Đúng vậy, ta đã nhờ người nấu canh táo đỏ bổ huyết cho ngươi." Cổ Tiếu Tiếu đắc ý nâng cằm, "Mắc bệnh vặt vãnh không cần hoảng, mọi sự có Cổ ngự y lo!"


Tĩnh Huyền Phong mệt mỏi mỉm cười, kéo nàng vào lòng, "Bổn vương đã coi thường ngươi."


"Ngươi còn nhớ mình từng nói chuyện gì không?"


Tĩnh Huyền Phong không rõ nhướn mày, "Chuyện gì?"


Cổ Tiếu Tiếu chắp hai tay, làm ra thần thái hiền lành bảo vệ nụ hoa nhỏ, "Ngươi nói nếu giải độc thành công, về sau ngươi sẽ không bắt nạt ta, cũng không lải nhải lẩm bẩm thuyết giáo ta, sẽ ngoan ngoãn phục tùng, dịu dàng che chở, nâng niu ta trong lòng bàn tay."


Tĩnh Huyền Phong đúng lý hợp tình hỏi lại, "Bổn vương đối xử với ngươi còn chưa được như vậy?"


Cổ Tiếu Tiếu nhận ra hắn đang giở thói xấu, có ý chối bỏ trách nhiệm. Nàng tức giận hai tay chống nạnh chất vấn, "Tin tưởng ngươi chính là tàn nhẫn với bản thân mình, sớm biết như vậy phải bắt ngươi lập quân lệnh! Ngươi..."


Tĩnh Huyền Phong kéo tay Cổ Tiếu Tiếu xuống, có chút hờn giận thuyết giáo, "Xuôi tay ra, thân là Trấn Nam Vương phi hô to gọi nhỏ, nói lời thô tục còn ra thể thống gì?"


Cổ Tiếu Tiếu xấu hổ mở lớn miệng, vừa muốn phản bác lại bị Tĩnh Huyền Phong ôm cổ, cúi người hôn lên môi nàng. Cổ Tiếu Tiếu không thể biểu đạt cảm xúc phẫn nộ, cũng đành đắm chìm vào nụ hôn của hắn.


"..." Cổ Tiếu Tiếu than thở trong lòng, dễ dàng bị dịu dàng đánh bại, nàng làm người thật không có nguyên tắc.


Ánh mắt Tĩnh Huyền Phong hàm chứa ý cười, tâm tình khi được sống lại một lần chỉ hắn mới hiểu, mà sinh mệnh này là nhờ Tiểu Hạt Tử cứu về, cảm động thấm trong tim gan không lời nào tả xiết. Về sau hắn sẽ đối xử với Tiểu Hạt Tử tốt hơn nữa, dùng phương thức của chính mình, che chở nàng cả đời.


Ba ngày sau...


Thân thể Tĩnh Huyền Phong vốn cường tráng, chỉ điều trị đơn giản một chút đã hoàn toàn bình phục, mà mấy ngày này Độc Thấm Tâm đều đến hỏi han ân cần, chăm sóc đầy đủ. Tĩnh Huyền Phong thấy nàng thành khẩn sửa đổi, lại là vị nữ tử, vậy nên quyết định không truy cứu trách nhiệm, chuẩn bị tức khắc khởi hành đưa Cổ Tiếu Tiếu rời khỏi Đông Thấm Quốc về quê cũ.


Đêm cuối, Độc Thấm Tâm mở thịnh yến long trọng coi như tạm biệt hai người.


Nhưng ngay lúc tiệc tối chuẩn bị khai màn, ngoài thành lại cấp tốc truyền báo: Hoàng đế Duệ Đức giá lâm.


"Phụ hoàng đến làm gì?" Tĩnh Huyền Phong nghi hoặc đứng lên.


Cổ Tiếu Tiếu theo sát đứng dậy, "Sao Hoàng Thượng biết chúng ta ở đây?"


Tĩnh Huyền Phong im lặng không ra tiếng, rất nhanh, một hàng thị vệ cung nghênh thánh giá xuất hiện. Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Độc Thấm Tâm là Duệ Đức đế đến để khởi binh vấn tội, nàng lo lắng bất an nhìn về phía Nhiễm Thiện Nhượng. Nhiễm Thiện Nhượng nhìn thấu suy nghĩ của nàng, nắm vai nàng thật chặt, nhẹ giọng nói, "Ta sẽ bảo vệ muội, nếu đánh không lại thì mang muội bỏ trốn, được không?"


Mà Cổ Tiếu Tiếu vừa đi vừa cân nhắc một chuyện quan trọng lửa sém lông mày, nàng nên gọi Hoàng Thượng là gì đây? Xưng chính mình là gì? Đại từ nhân xưng giữa cha chồng và nàng dâu thời cổ đại, trong trí nhớ của nàng, thật sự không có!


Chương 62: Hoàng Thượng giá lâm


Duệ Đức đế ngồi trên vương tọa, quần áo thường phục cắt may bằng tơ lụa thượng đẳng, thắt lưng treo ngọc phỉ thúy khắc hình rồng, giản lược mà không mất đẹp đẽ quý giá. Lần này hắn muốn vi hành du ngoạn, chỉ mang theo một tỳ nữ, bốn thị vệ đại nội, mà Tĩnh Huyền Phong, Cổ Tiếu Tiếu, Độc Thấm Tâm, Nhiễm Thiện Nhượng đứng lặng hai bên chờ hoàng thượng hạ chỉ.


Dường như Duệ Đức đế không nóng lòng mở miệng, hắn nhìn xung quanh hoàng cung Đông Thấm Quốc, cách bài trí không hề thay đổi, làm trí nhớ như bức họa cuộn tròn phủ đầy bụi dần dần mở ra...


Lúc Duệ Đức đế tiến vào Vân thành không thấy Tĩnh Huyền Phong đã dự cảm có việc chẳng lành, quả nhiên, bất hạnh hắn lại đoán trúng. Nữ nhi của Độc Xảo Mạn - Độc Thấm Tâm, ra tay với Tĩnh Huyền Phong. Không phải năm đó hắn nhân từ thả hổ về rừng, mà bởi vì có chút nguyên nhân sâu xa không tiện để lộ.


Nhưng may mắn là, có Cổ Tiểu Tiểu ở bên chăm sóc cho Tĩnh Huyền Phong, hóa nguy hiểm thành bình an, đúng theo dự tính của hắn.


Độc Thấm Tâm cẩn thận nâng mắt nhìn chăm chú Duệ Đức đế. Duệ Đức đế tuy đã gần năm mươi tuổi, nhưng anh khí bức người, thần thái sáng láng, quý khí vương giả luôn luôn hiển lộ. Vậy mới thấy, Tĩnh Huyền Phong cực kì giống phụ hoàng hắn từ ánh mắt, khí chất, đến cử chỉ giơ tay nhấc chân. Nếu nói khác biệt, có chăng chỉ là Duệ Đức đế được năm tháng lắng đọng thêm vài phần trầm ổn cùng bình tĩnh.


"Tiểu Tiểu, con biết rõ Huyền nhi quan trọng với trẫm thế nào, giống như cứu trẫm hai lần, vất vả cho con rồi." Duệ Đức đế hòa ái mỉm cười, Cổ Tiếu Tiếu hồi hộp tiến lên hành đại lễ, khó được một lần nề nếp mở miệng, "Hoàng Thượng, đây là chuyện thần phải làm."


"Ha ha, còn gọi trẫm là Hoàng Thượng?" Duệ Đức đế khoát tay cười sang sảng, "Huyền nhi có nghe lời trẫm, đối xử tử tế với con không?"


Giờ này khắc này, Cổ Tiếu Tiếu mong muốn đâm bị thóc chọc bị gạo cỡ nào, kể hết ra những hành động làm người khác giận sôi của Tĩnh Huyền Phong! Nhưng nàng cảm thấy một ánh mắt lạnh lùng như muốn giết người đang phóng tới sau gáy, vậy nên...


"Tam hoàng tử đối xử với thần tốt lắm!"


Tĩnh Huyền Phong vừa lòng cong môi cười, Tiểu Hạt Tử coi như biết điều, nếu dám làm khó dễ hắn, hừ hừ... Thật đúng là không có cách.


Ánh mắt hiền hòa của Duệ Đức đế dừng trên người Độc Thấm Tâm, bắt đầu sinh ra một loại cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, "Ngươi là nữ nhi của Độc Xảo Mạn, Độc Thấm Tâm?"


"Độc Thấm Tâm tham kiến Duệ Đức đế." Độc Thấm Tâm hạ thấp người hành lễ, cử chỉ tự nhiên thoải mái.


Duệ Đức đế lại chú ý tới nam tử trẻ tuổi anh tuấn tiêu sái đứng cạnh nàng, "Ngươi là..."


"Tham kiến Duệ Đức đế, thần là quốc vương Bắc Duyên Quốc, Nhiễm Thiện Nhượng." Nhiễm Thiện Nhượng có thể nhận ra ánh mắt Duệ Đức đế nhìn Độc Thấm Tâm mang theo một loại tình cảm khác biệt, không khỏi cả gan nói thẳng, "Thần đến đây là để cưới Độc Thấm Tâm."


Duệ Đức đế nao nao, cẩn thận đánh giá lại nam tử trước mặt, sau đó chậm rãi gật đầu, "Như thế nghĩa là, trẫm lại có thêm một việc vui? Ha ha..."


Độc Thấm Tâm xấu hổ hạ thấp đôi mắt đẹp, nàng còn chưa đáp ứng gả cho Nhiễm Thiện Nhượng, người này đã tự chủ trương bức nàng đi vào khuôn khổ.


Tĩnh Huyền Phong từ đầu tới cuối đều im lặng, một lời cũng không nói. Nhìn thái độ của phụ hoàng với Độc Thấm Tâm, dường như người không hề có ý muốn trách tội. Lại nhớ tới chuyện Kim sí cửu cửu quy, hay là phụ hoàng có quan hệ sâu xa gì với Đông Thấm Quốc?


Đợi hội nghị lớn kết thúc, Duệ Đức đế mời Độc Thấm Tâm, Nhiễm Thiện Nhượng lui ra trước, sau đó tiến vào hội nghị nhỏ gia đình.


Vì đi đường có chút mệt mỏi, Duệ Đức đế chậm rãi đứng lên, vỗ vỗ bả vai Cổ Tiếu Tiếu như trưởng bối sủng nịch con nhỏ, "Tiểu Tiểu, quả nhiên không phụ sự kì vọng của trẫm, giải quyết chuyện Tử Phong thành thỏa đáng lắm."


Cổ Tiếu Tiếu cảm thấy bầu không khí không còn áp lực khẩn trương, cười ha ha ngây ngô, thẹn thùng dùng mũi chân vẽ vòng tròn, "Đương nhiên đương nhiên, là Hoàng Thượng có mắt nhìn xa trông rộng." Nàng da mặt dày tự khen mình hai câu, sau đó bỗng nhớ tới một người, "Hoàng Thượng, Cố Trường Minh hắn..."


"Lúc trẫm đến Tử Phong thành thì vừa vặn gặp việc này, cũng biết sơ qua chân tướng, trẫm sẽ xử lý theo lẽ công bằng." Hoàng Thượng cười nhợt nhạt, "Trẫm nghe tỳ nữ của con kể rồi, cũng mệt con nghĩ ra cách như vậy, ha ha!"


"Hì hì, lúc ấy Vương gia ở Đông Thấm Quốc, thần không hiểu dụng binh, bất đắc dĩ mới bí quá hóa liều ra hạ sách này." Cổ Tiếu Tiếu lâng lâng bay vào đám mây, được Hoàng Thượng ngợi khen, hắc hắc hắc hắc...


Tĩnh Huyền Phong vốn lười nhác tựa vào lưng ghế, vừa nghe chuyện này liền ngồi thẳng dậy, "Tử Phong thành có chuyện gì? Sao bổn vương hoàn toàn không biết? Cố Trường Minh là ai? Tiểu Hạt... Xin Vương phi nói rõ."


Hắn vừa dùng từ "Xin"? Cổ Tiếu Tiếu khiếp sợ lui về sau ba bước. Cái đồ hai mặt, bằng mặt nhưng không bằng lòng, nham hiểm, dối trá, rõ đầu rõ đuôi dối trá!


Đương nhiên Tĩnh Huyền Phong hiểu nàng kinh ngạc chuyện gì, khinh thường hừ một tiếng, "Mời Vương phi chỉ giáo."


Cổ Tiếu Tiếu bĩu môi, kỳ quái đáp, "Ôi chao? Vương gia khách khí rồi, thần thiếp nào có tư cách chỉ giáo ngài? Thần thiếp làm sao bằng ngài được?"


"Thật không? Vì sao trước mặt phụ hoàng, ngô phi lại trở nên khiêm tốn dịu dàng như vậy? Làm ta suýt nữa không nhận ra vị nữ tử đoan trang hiền thục trước mắt là người phương nào."


Cổ Tiếu Tiếu tức giận đến ngứa hàm răng, "Đúng vậy! À, không phải vậy! Vương gia so với thần thiếp chỉ có hơn chứ không có kém."


"..." Từ đầu tới cuối Hoàng Thượng không chen vào được câu nào, thấy hai người nói qua nói lại tăng tiến tình cảm, không khỏi mỉm cười vui mừng sâu sắc. Huyền nhi cùng Tiểu Tiểu có thể nói là lương duyên vàng ngọc, ông trời tác hợp, ha ha ha.


Hoàng Thượng nhéo nhéo cánh tay rắn chắc của Tĩnh Huyền Phong, thâm ý bất đắc dĩ nói, "Huyền nhi, kịch độc của con đã giải, trẫm hy vọng con đừng khó xử Độc Thấm Tâm, nữ tử chấp chính không hề dễ, giúp được thì nên giúp một tay."


Tĩnh Huyền Phong có chút suy nghĩ ậm ừ đáp lại, theo hiểu biết của hắn về phụ hoàng, ngài sẽ không xử lí qua loa như thế, hắn thẳng thắn hỏi, "Phụ hoàng, nghe nói trước đây ngài từng bị Kim sí cửu cửu quy hại, nhi thần không hiểu, vì sao ngài lại khoan dung với Đông Thấm Quốc như thế?"


 Ý cười chợt tắt trên khóe môi Duệ Đức đế, hắn đường hoàng nói, "Lời ấy sai rồi, lấy đức trị vì thiên hạ mới là vương đạo."


Lời vừa nói ra, Cổ Tiếu Tiếu vụng trộm cười, đột nhiên nhớ tới nhân vật Lôi Lão Hổ trong bộ phim điện ảnh "Phương Thế Ngọc". Vì Phương Thế Ngọc chiến thắng cuộc thi luận võ kén rể, bị Lôi Lão Hổ bám riết không tha, bắt ép bằng được phải cưới con gái mình, nhưng ngoài miệng phú ông này lại liên tục nói năm chữ: Lấy đức thu phục người.


Tĩnh Huyền Phong nghe thấy tiếng cười quỷ dị, trong lòng còn nhớ chuyện Tử Phong thành, không khỏi đứng dậy giữ chặt tay Cổ Tiếu Tiếu, cáo lui với Hoàng thượng, "Phụ hoàng nghỉ ngơi trước đi, ngày mai nhi thần sẽ đến nói chuyện với ngài."


"..." Tim gan Cổ Tiếu Tiếu nhất thời run lên, xong rồi xong rồi, đại hội phán xét vô thời hạn lại sắp bắt đầu rồi! Ô ô...


※※※


Trong căn phòng ở chỗ rẽ hành lang gấp khúc, thường xuyên truyền ra tiếng đập

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net