Chương 66 - 70: Mỗi ngày yêu ngươi nhiều hơn một ít

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 66: Mỗi ngày yêu ngươi nhiều hơn một ít


Tĩnh Huyền Phong mang theo Cổ Tiếu Tiếu xuôi về hướng nam, đi tới Nam Điệp Quốc xa xôi nhất. Dọc đường bọn họ nói cười không ngớt, vừa đi vừa du ngoạn, đương nhiên cãi nhau là không thể tránh khỏi, mà thật ra, ầm ĩ lớn nhỏ thế nào đều do một ý nghĩ của Cổ Tiếu Tiếu quyết định hết. Nàng nghĩ đến tình cảnh không nơi nương tựa của mình lúc này, liền quyết định tạm tha cho Tĩnh Huyền Phong một con đường sống.


Hai người sớm thay y phục mộc mạc thường ngày, mặc dù Tĩnh Huyền Phong thường xuyên lơ đãng phô trương thanh thế Vương gia, nhưng một thân quần áo hiệp khách khiến hắn thiếu mất vài phần cao ngạo không ai bì nổi, hơn nữa người sai bảo được chỉ có mình Tiểu Hạt Tử, vậy nên cơ bản đều là Tĩnh Huyền Phong chăm sóc cho Cổ Tiếu Tiếu.


Bọn họ giống dân chúng bình thường, đi đến nơi nào thì ăn đồ nơi đó, cảm thấy cái gì ăn ngon nghịch vui liền mua một đống lớn, vậy nên còn chưa đi được bao xa đã chất đầy đồ đạc lên xe ngựa nhỏ. Chuyện kể rằng, người cổ đại cũng để ý đến mấy thứ đồ cổ, gặp được kiến trúc lịch sử hoặc vật điêu khắc lâu đời, Tĩnh Huyền Phong sẽ thuyết minh vài câu ít ỏi cho Cổ Tiếu Tiếu nghe, dù không chuyên nghiệp sinh động như hướng dẫn viên du lịch, nhưng Cổ Tiếu Tiếu vẫn hứng thú vô cùng.


"Nếu có thể tiếp tục sống thế này, thật tốt biết mấy." Cổ Tiếu Tiếu ôm cánh tay Tĩnh Huyền Phong, cảm xúc nhất thời bộc phát mà thở dài.


"Ngươi lúc nào cũng tham lam."


"Nữ nhân luôn tham lam a, vậy nên mỗi ngày ngươi phải yêu ta nhiều hơn một ít!"


"Haiz, không nhiều hơn được đâu."


Cổ Tiếu Tiếu ngẩn ra, rất nhanh cười tủm tỉm gật đầu, "Cũng đúng, ta đã chiếm trọn trái tim của ngươi rồi còn gì, hắc hắc!"


"..." Không rụt rè chút nào.


Tĩnh Huyền Phong phóng tầm mắt nhìn phong cảnh xa xa, núi cao suối xanh chim bói cá, xinh đẹp tựa như bức họa cuộn tròn, lại nhìn đôi mắt ảm đạm không ánh sáng của Tiểu Hạt Tử, mặc dù mỗi ngày nàng ra vẻ không sao cả hi hi ha ha, nhưng trong lòng Tĩnh Huyền Phong biết rõ ràng, nàng khát khao ánh sáng cỡ nào.


Một chiếc khăn tay nhỏ bé chạm đến trán Tĩnh Huyền Phong, dường như muốn lau mồ hôi giúp hắn. Tĩnh Huyền Phong thu hồi suy nghĩ, ánh mắt dừng trên cần cổ trắng nõn của nàng, "Mặt trời chói chang chiếu thẳng, sao ngươi phơi nắng lại không đen?"


"Oa, ngươi thật độc ác a Tĩnh Huyền Phong, ta đã mù đã lép rồi, ngươi lại còn hy vọng ta phơi nắng thành người Châu Phi?"


"Người Châu Phi, là người thế nào?"


"Châu Phi là một vùng đất, nơi đó đều là người da đen, làn da vừa đen vừa bóng, nhưng răng lại cực trắng, nếu buổi tối ngươi nhìn thấy người da đen, khẳng định sẽ nghĩ rằng có một loạt răng phiêu phiêu trong không khí."


Tĩnh Huyền Phong hứng thú nâng mắt lên, "Châu Phi ở phương hướng nào?"


"Ngươi hỏi cái này để làm chi?"


"Đương nhiên là dẫn binh công chiếm."


"..." Hộc máu, Tĩnh Huyền Phong còn giống phần tử buôn lậu chiến tranh hơn cả Thành Cát Tư Hãn.


"Một ngày không đánh giặc là cả người ngươi sẽ cảm thấy khó chịu đúng không?"


"Mục đích của chiến tranh là thống nhất."


"Còn lý sự nữa, ngươi làm ta thật mất hứng." Cổ Tiếu Tiếu cứ nghĩ đến việc Tĩnh Huyền Phong sớm muộn gì cũng trở về chiến trường mà lo lắng bất an. Chiến tranh nghĩa là đổ máu, là tử vong, nàng không muốn mới sống lại mấy năm đã nghe tin người nào đó chết trẻ.


Tĩnh Huyền Phong thấy nàng cúi đầu, lấy khuỷu tay chọc chọc nàng, "Đói bụng không?"


Cổ Tiếu Tiếu bĩu môi lắc đầu, tóc đuôi ngựa vô tình quét lên mặt Tĩnh Huyền Phong.


Tĩnh Huyền Phong cười ha ha, cắn đuôi tóc của nàng giật ra sau, Cổ Tiếu Tiếu nhất thời "A a a" ngã ngửa, nàng tức giận xoay người, không có hảo ý mệnh lệnh, "Audi, nhả ra!"


Tĩnh Huyền Phong nhớ rõ đây là tên con chó đực của nàng, hắn vươn tay ấn Cổ Tiếu Tiếu nằm xuống sàn xe, há miệng cắn da thịt non nớt trên khuôn mặt nàng, "Tam thiên bất đả thượng phòng yết ngõa, tử hình ngay tại chỗ!"


Cổ Tiếu Tiếu nhe răng trợn mắt ngao ngao kêu to, ra sức đẩy cằm Tĩnh Huyền Phong, "A a... Quái thú cắn mặt tái xuất giang hồ!"


Tĩnh Huyền Phong chống một tay cạnh đầu nàng, di chuyển môi, ánh mắt cười xấu xa, đột nhiên hung hăng hôn lên môi nàng. Nụ hôn sâu làm Cổ Tiếu Tiếu hít thở không thông, giãy dụa có vẻ thật phí công, nàng cảm thấy đầu lưỡi run lên từng hồi, mâu thuẫn điên cuồng đánh lưng Tĩnh Huyền Phong. Thằng nhãi này mỗi lần chọc giận nàng đều dùng hành động ái muội để qua loa xong chuyện, chuyện kể rằng, ngược tâm ngược thân quá lâu rồi, rốt cuộc đến ngày tháng năm nào nàng mới có thể làm chủ một lần a?!


"Chỗ này của ngươi to ra thì phải." Tĩnh Huyền Phong nhàn đến không có việc gì làm liền bình luận một phen.


"Thật không?" Cổ Tiếu Tiếu sờ sờ ngực mình, nhất thời gạt hết khó chịu trong lòng, vui vẻ rạo rực nói, "Đúng vậy, ta đã dậy thì xong đâu, quả nhiên vẫn còn thời gian phát triển, oa ha ha! Nói không chừng ngày nào đó sẽ biến thành ngọn núi lớn, hắc hắc!"


"Việc này khiến ngươi vui như vậy?"


"Nữ nhân thôi, ngoài giảm béo ra thì chỉ muốn ngực to, đương nhiên ta không muốn làm kiểu nữ nhân nhìn phía sau muốn phạm tội, nhìn phía trước lại muốn rút lui đâu." Cổ Tiếu Tiếu thoải mái đặt tay Tĩnh Huyền Phong lên ngực mình, "Ngươi không thấy là to ra thì cảm giác cũng thích hơn hay sao?"


"..." Hắn cho rằng cũng giống nhau cả mà? Hoặc là nói hắn chưa từng chạm qua thân thể nữ tử khác, hắn ra vẻ nghiêm túc thở dài, "Không cảm giác, hay là thế này, đợi hôm nào ta tìm một nữ nhân rồi thử xem?"


"Ngươi dám ngươi dám?! Ngươi tìm ta thiến ngươi a!"


Tĩnh Huyền Phong mím môi cười, "Ngươi cũng thật bá đạo, nam nhân ai mà chẳng bảy phòng tám thiếp?"


Cổ Tiếu Tiếu nhất thời nắm vai Tĩnh Huyền Phong lắc qua lắc lại, "Rốt cuộc ngươi có yêu ta không, sao đầu óc lại có thể chứa loại tà niệm này?! Nếu ngươi muốn cưới tiểu thiếp thì bỏ ta trước đi, ta không có ý định chung phu quân với người khác đâu!"


Tĩnh Huyền Phong thấy Tiểu Hạt Tử nóng nảy, ôm thắt lưng của nàng đặt ngồi lên đùi mình, lại khẽ hôn trán nàng, "Giỡn ngươi đó thôi."


Cổ Tiếu Tiếu chống nạnh chất vấn, "Ngươi thành thật trả lời đi Tĩnh Huyền Phong, ngươi có thể chung thủy với ta cả đời hay không?"


"Có thể."


"Nếu ngươi thay lòng đổi dạ thì sao?!"


"Móc tim ra tặng ngươi."


"Nói cho cùng, ngươi không cần ta chút nào." Cổ Tiếu Tiếu bĩu môi khó chịu trong lòng.


Tĩnh Huyền Phong vén mấy sợi tóc của nàng ra sau tai, trịnh trọng nói, "Lúc ngươi ôm Tây Bằng Đinh Luân, ta chỉ muốn bầm thây hắn thành vạn đoạn, lúc ngươi chuyện trò vui vẻ với Nhiễm Thiện Nhượng, ta chỉ muốn vặn gãy cổ hắn, biết ngươi lẻ loi một mình đến Tử Phong thành thuyết phục phản tặc, ta chỉ cảm thấy ảo não, vì sao lại không thể ở cạnh ngươi. Từ "Quan tâm" này, khi chưa cần thiết thì không nên treo ngoài miệng."


"..." Cổ Tiếu Tiếu tiêu hóa hồi lâu, cuối cùng lửa giận tắt hẳn, thẹn thùng mím môi. Sớm nói rõ ràng thế này có phải nàng yên tâm rồi không? Che mặt, nóng quá nóng quá, ngượng ngùng quá đi thôi, hắc hắc!


Yêu phải tam hoàng tử ở cổ đại là chuyện rất bất ngờ với Cổ Tiếu Tiếu, nàng từng cho rằng người cổ đại và người hiện đại có những khác biệt không thể vượt qua, nhưng loại cảm giác gọi là "Yêu" này thật sự không tự chủ được. Dù là ngàn năm vạn thế vô hạn luân hồi, thích vẫn là thích, một khi thích sẽ hy vọng giữ lấy, giữ lấy rồi sẽ không nguyện ý chia sẻ với bất kì kẻ nào. Cái này gọi là, tình yêu chân chính bất chấp không gian và thời gian.


Cổ Tiếu Tiếu bỗng nhiên rối rắm nhướn mày, "Trong hai ta, ai thích ai trước?"


"Đương nhiên là ngươi."


"Nói bậy nói bạ, ngươi lại không thành thật rồi." Cổ Tiếu Tiếu hôn lên môi hắn, ép buộc nói, "Mau lên, mau nói sức quyến rũ của ta bắn ra bốn phía, không kẻ nào địch nổi!"


Tĩnh Huyền Phong cười mà không đáp, ra vẻ không cam tâm tình nguyện gật gật đầu.


Bỗng nhiên, không biết Cổ Tiếu Tiếu lại chập dây thần kinh nào, thế nhưng bắt đầu rớt nước mắt, "Ta mù như vậy, cho dù ngươi có yêu đương vụng trộm trước mặt ta, ta cũng không có khả năng bắt kẻ thông dâm ở giường, ô ô..."


Tĩnh Huyền Phong quả thật cảm thấy bất đắc dĩ, hắn muốn nói cho nàng biết, hắn không có tâm tình đi tìm ba lấy bốn, nhưng hắn hiểu tâm tình của nàng, bởi vì bị mù nên thiếu mất một phần tự tin, có lẽ thường xuyên cảm thấy thiếu an toàn. Hắn thong thả vươn ngón tay lau nước mắt cho nàng, "Tĩnh Huyền Phong kiếp này quyết không phụ Tiểu Hạt Tử, thẳng đến đầu bạc răng long, toàn tâm toàn ý."


Cổ Tiếu Tiếu gắt gao ôm hắn, cảm động rối tinh rối mù, "Ngươi đừng để ý ta, đây là ta đang lên cơn động kinh thôi."


"Từ khi cưới ngươi, tất cả những lời buồn nôn ta từng nói, đều cho một mình ngươi nghe."


Cổ Tiếu Tiếu nín khóc mỉm cười, tam hoàng tử tâm cao khí ngang, nói thế này cũng thật làm khó hắn.


Tĩnh Huyền Phong dở khóc dở cười vỗ vỗ lưng nàng, chợt thấy một con bướm nhỏ màu vàng nhạt đậu trên đỉnh đầu Cổ Tiếu Tiếu, hắn không khỏi nhìn về biển hoa rực rỡ phía trước. Ngàn vạn con bướm màu sắc thi nhau bay múa giữa biển hoa, giống như những đóa hoa nhỏ mềm mại huyền phù trên nền trời xanh thẳm, tiếng suối chảy róc rách thanh thúy, đẹp không sao tả xiết, thật giống như tiên cảnh nơi phàm trần. Hắn cong môi cười, "Chúng ta đạt được mục đích, đến Nam Điệp Quốc rồi."


Cổ Tiếu Tiếu giật mình, theo bản năng quay ra phía trước, dù không nhìn thấy gì, nhưng tâm tình của nàng cũng vô cùng phức tạp. Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, Tĩnh Huyền Phong càng ngày càng đáng yêu, nàng về sau sẽ càng dễ mất chủ kiến.


Tĩnh Huyền Phong nhảy xuống xe ngựa, kéo tay Cổ Tiếu Tiếu bước chậm giữa biển hoa. Mùi hoa thanh nhã thấm vào ruột gan, mà dường như bươm bướm không sợ người, nghỉ chân trên đầu vai bọn họ. Cổ Tiếu Tiếu bất giác vươn tay ra, một con bướm nhỏ màu tím tức khắc nhẹ nhàng đậu xuống, Cổ Tiếu Tiếu cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngứa, khóe miệng cong lên, nhất thời nắm chặt tay lại, cảm giác con bướm nhỏ giãy dụa trong tay làm nàng nhảy nhót không thôi, "Ha ha ha, bắt được rồi!"


"..." Tĩnh Huyền Phong nhìn chăm chú cánh bướm lộ qua kẽ tay, không khỏi giật giật khóe miệng, sau đó mở tay nàng phóng thích cho sinh vật bé nhỏ đang hấp hối. Chỉ thấy con bướm tím chậm rì rì vẫy đôi cánh tả tơi thoát khỏi miệng hổ, "Ta phát hiện ra ngươi rất thiếu lương thiện."


"Lỡ ta vừa bắt được Lương Sơn Bá thì sao? Hắc hắc!" Cổ Tiếu Tiếu không cảm thấy hổ thẹn chút nào, bởi vì nàng cho rằng tất cả những thứ đáng yêu đều nên do nàng nuôi dưỡng.


"Vậy Chúc Anh Đài sẽ biến thành diều hâu tìm ngươi trả thù."


Oa! Tiếng nói chung đến đây!


"Chuyện tình yêu của bọn họ thật đẹp, hóa bướm a hóa bướm."


Tĩnh Huyền Phong chỉ muốn làm đôi uyên ương bình thường chứ không muốn thành thần tiên, truyền thuyết có đẹp hơn nữa cũng không thoát khỏi kết cục tử vong. Hắn khinh thường hừ nhẹ, "Kẻ thì chết, kẻ thì nằm úp sấp trên mộ khóc lóc, diêm vương không đâu lại thu thêm được một mạng người."


"..." Cổ Tiếu Tiếu nghĩ nghĩ, nếu chưa từng gặp diêm vương thì có lẽ nàng sẽ phản bác ngôn luận của Tĩnh Huyền Phong, nhưng tiểu diêm vương này... Quả thật là một tên nhóc ác ma thích phá hư chuyện người khác.


Nhớ tới diêm vương, Cổ Tiếu Tiếu không khỏi dừng suy nghĩ một chút, người cuối cùng nàng nhìn thấy trước khi mù chính là tiểu diêm vương, nàng nhớ rõ nó có mái tóc đen dài qua vai, tướng mạo yêu mị như con hồ ly, cũng khá có khí chất, nhưng khoa trương nhất là, quần áo nó mặc đều là hàng hiệu mới nhất, đoán chắc tám phần chính là thường xuyên lên nhân gian mua sắm.


Cổ Tiếu Tiếu nâng mắt miên man suy nghĩ, tưởng tượng cảnh tiểu diêm vương gọi điện thoại mua hàng: Alo, ta muốn đặt một bộ tây trang Armani, cảm ơn, địa chỉ là tầng mười tám âm tào địa phủ, đúng rồi, các ngươi có nhận tiền âm phủ không?


Ha ha ha! Nhân viên bán hàng hỗn độn trong gió miệng sùi bọt mép nha!


Trong lúc Cổ Tiếu Tiếu động kinh, Tĩnh Huyền Phong dùng ánh mắt xem quái vật chăm chú nhìn nàng, "Nghĩ chuyện gì mà cười gian trá như vậy?"


"Không có gì, ha ha!" Cổ Tiếu Tiếu ôm tay Tĩnh Huyền Phong cười nắc nẻ, "Đợi ngày nào đó chúng ta xuống mồ, ngươi nhớ nói với diêm vương là muốn xuyên đến năm 2009 tìm Cổ Tiếu Tiếu, nhất định ta sẽ nhiệt tình chiêu đãi ngươi, ha ha!"


"Nói năng điên loạn gì thế, ngươi có thể bình thường một chút được không?"


Cổ Tiếu Tiếu cố nén cười gật gật đầu, "Tĩnh Huyền Phong, ta chờ ngươi đến để nối tiếp nhân duyên."


Tĩnh Huyền Phong lạnh lẽo liếc nàng một cái, "Đi, bổn vương chắc chắn sẽ đi tìm ngươi, đến lúc đó chớ nói không nhớ rõ bổn vương là ai."


Cổ Tiếu Tiếu đương nhiên biết hắn nghĩ nàng có vấn đề thần kinh, nhưng cứ nghĩ đến khả năng Tĩnh Huyền Phong xuyên đến hiện đại, nàng lại không nhịn được cười điên cuồng. Chuyện kể rằng, đầy đường bây giờ đều là các chị em mặc váy ngắn, áo hai dây, đến lúc đó chỉ có một khả năng xuất hiện, đó là Tĩnh Huyền Phong sẽ hô to: "Còn ra thể thống gì! Còn ra thể thống gì! Lôi ra ngoài chém hết cho bổn vương!" Làm các chị em sẽ xúm đến nhìn hắn như nhìn sinh vật lạ.


Chương 67: Phu thê du hiệp tiến vào Nam Điệp


Tĩnh Huyền Phong cùng Cổ Tiếu Tiếu lấy danh nghĩa phu thê hiệp khách thuận lợi tiến vào Nam Điệp Quốc, mà trong thành Nam Điệp Quốc mùi hoa bốn phía, tùy ý có thể thấy được bươm bướm bay múa. Trên cửa chính, cửa sổ, cột trụ của mỗi hộ gia đình đều lấy họa tiết bươm bướm làm vật trang trí, quả nhiên xứng danh Điệp quốc.


Tĩnh Huyền Phong tìm một quán trọ rộng rãi ở tạm, hắn chuẩn bị lấy thân phận dân chúng bình thường đi tìm hiểu Chí tôn lan điệp trước, nếu không có kết quả, lúc đó tìm lão quốc vương Nam Điệp Quốc kiến thức rộng rãi nghĩ biện pháp cũng không muộn.


Trong lúc Tĩnh Huyền Phong suy nghĩ vấn đề chỗ ở, Cổ Tiếu Tiếu ngồi hàn huyên với tiểu nhị chốc lát. Chuyện kể rằng, địa vị cao thấp ở Nam Điệp Quốc có liên hệ mật thiết với bươm bướm, liền ngay cả mũ quan mũ miện cũng dùng bươm bướm để thể hiện thân phận. Địa vị càng cao, họa tiết hoa văn thêu bướm càng rườm rà, càng rực rỡ, còn dân chúng bình thường chỉ được dùng hình bướm đơn sắc. Đen, đỏ, vàng, lục là những màu thông dụng.


Vấn đề chính yếu đến đây, con bướm màu lam... Gần như không có ai dùng bướm màu lam để phối hợp vật liệu may mặc hay đồ trang sức, vì màu lam ở Nam Điệp Quốc là màu của âm phủ. Danh như ý nghĩa, chỉ đường ngang ngõ tắt, tinh linh cổ quái, đạo sĩ vu bà mới có thể dùng bướm màu này để phối hợp, nói chung có chút hàm súc vô cùng ẩn ý kì diệu.


"Nếu ta cài trâm có bướm màu lam lên đầu thì sẽ xuất hiện hiệu quả gì?" Cổ Tiếu Tiếu ghé lại gần tiểu nhị, nhẹ giọng hỏi.


Tiểu nhị thấy nàng có vẻ căng thẳng, bèn tốt bụng giải thích, "Sẽ không ai đánh cô nương hết, chỉ đứng xa xa nhìn mà thôi, hơn nữa cô nương là người ngoại quốc, không hiểu quy củ là điều không thể tránh được."


Cổ Tiếu Tiếu cảm thấy tính tình tiểu nhị hiền hòa dễ gần, được một tấc lại muốn tiến một thước truy hỏi, "Vậy nếu... Ta cài Chí tôn lan điệp?"


Tiểu nhị giật mình, không nghĩ người Hán lại biết truyền thuyết xa xưa của bổn quốc, "Ha ha ha, cô nương không có cơ hội cài Chí tôn lan điệp đâu, Chí tôn lan điệp chỉ là truyền thuyết lâu đời thôi."


Cổ Tiếu Tiếu không nghĩ vừa vào thành đã gặp người biết về Chí tôn lan điệp, nàng giữ chặt tiểu nhị không buông tay, "Truyền thuyết thế nào? Ta thích nghe truyền thuyết, nói nhanh lên!"


Tiểu nhị khó xử nhức đầu, tại hắn chủ quan Cổ Tiếu Tiếu bị mù mà nhất thời lỡ miệng, hắn lo lắng sợ sệt nói, "Việc này không thể truyền bá lung tung, sẽ bị chém đầu, cô nương chớ có hỏi khắp nơi."


Không chờ Cổ Tiếu Tiếu truy vấn, tiểu nhị đã sợ hãi kêu "A" một tiếng, sau đó âm thanh càng lúc càng xa, "Rầm" một tiếng té ngã xuống đất. Chuyện kể rằng, Tĩnh Huyền Phong vừa quay người lại liền phát hiện ra tiểu nhị đang ghé sát vào tai Tiểu Hạt Tử khe khẽ nói nhỏ, hắn không thèm phân trần liền ném tiểu nhị ra xa ba trượng, nhìn chăm chú ánh mắt hoảng sợ của tiểu nhị, bình tĩnh chất vấn, "Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi không hiểu?"


Tiểu nhị ấm ức xoa mông, rõ ràng là nương tử của đại hiệp kéo ta không cho đi, nhưng nhìn Tĩnh Huyền Phong tức giận tất nhiên không dám phản bác, hắn cúi đầu khom lưng giải thích hành lễ.


Cổ Tiếu Tiếu trợn trắng mắt không nói gì nhìn trời, lời này giống như ám chỉ nàng và tiểu nhị phát sinh gian tình trước mặt hắn không bằng. Nhưng nếu nàng nói mình mới là người chủ động tán gẫu, kẻ bị ném nhất định sẽ là nàng. Vậy nên thật xin lỗi, tiểu nhị ca!


Nàng giữ chặt cổ tay Tĩnh Huyền Phong kéo ra sau, vươn tay xoa ngực thuận khí giúp hắn, sau đó nịnh nọt trấn an, "Chúng ta không nên nóng nảy, cố gắng bình tĩnh, bình tĩnh a. Nhìn ngươi cao lớn anh tuấn dũng mãnh như vậy, ai dám sàm sỡ nương tử nhà ngươi chứ?"


"Bất luận dân chúng hay quan to quyền quý, cấp bậc lễ nghĩa đều không thể rối loạn. Những kẻ không tuân thủ nữ tắc, tìm ba lấy bốn, nhúng chàm thê tử người khác đều lôi đi chém!" Tĩnh Huyền Phong tức giận hừ lạnh, hắn biết tiểu nhị có điểm oan uổng, nhưng tiết mục giết gà dọa khỉ làm được thì phải làm, ai bảo Tiểu Hạt Tử gặp ai cũng thân thiết như vậy a.


Cổ Tiếu Tiếu xoay mặt, người này, rõ ràng là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe!


Tĩnh Huyền Phong thấy tiểu nhị đã bưng rượu và thức ăn lên bàn, ngồi xuống trước tiên, "Ăn cơm đi, ngày mai vừa đi vừa hỏi thăm."


Cổ Tiếu Tiếu tò mò tiến lên, co chân ngồi cạnh hắn, "Sao ngươi lại tin giấc mơ kia là thật? Sao không nghĩ đó là ta nói linh tinh?"


Tĩnh Huyền Phong cười mà không đáp, đương nhiên hắn không tin hoàn toàn, nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến ánh mắt Tiểu Hạt Tử, chỉ cần có chút hy vọng thì hắn sẽ không buông tha.


Hắn cầm một chiếc bánh bao nhét vào miệng nàng, "Nói nhiều vậy? Khi ăn không được nói, tư thế ngồi đoan chính vào!"


Cổ Tiếu Tiếu cắn bánh bao tiện thể cắn luôn tay hắn, sau đó bỏ hai chân xuống dưới ghế, "Ngài có thể đừng yêu cầu hà khắc với một người mù như ta được không?"


Tĩnh Huyền Phong không cho là đúng cười, "Chẳng lẽ ngươi hy vọng ta thương hại ngươi?"


"Không không không, cứ như vậy tốt lắm, nghiêm khắc với ta đi!" Cổ Tiếu Tiếu không cần nghĩ ngợi liền lắc đầu, ấm ức cắn mấy miếng bánh bao. Tiểu tử này xấu tính quá, nắm được tâm tình của nàng rồi hung hăng chà đạp.


Nàng lấm la lấm lét báo cáo, "Theo tin tức vỉa hè, phía sau Chí tôn lan điệp có một chuyện xưa không thể cho ai biết."


Tĩnh Huyền Phong có chút suy nghĩ trả lời, "Ừm, lúc ta thuận miệng tìm hiểu, chưởng quầy cũng che che giấu giấu, hàm hồ cho xong chuyện, dường như Nam Điệp Quốc cấm truyền bá tin tức về Chí tôn lan điệp. Xem ra, trên thế gian thực sự có loại bướm này."


Cổ Tiếu Tiếu vò đầu bứt tai, "Nhưng tiểu nhị nói đó là một truyền

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net