Chương 71 - 75: Đóng cửa phòng xong, phu thê tán gẫu những gì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 71: Đóng cửa phòng xong, phu thê tán gẫu những gì


Ánh trăng soi trên mặt đất, trong bóng đêm không thấy rõ năm ngón tay, cảm xúc kích động của dân chúng mới dần dần tán đi. Lần này Tĩnh Huyền Phong rất chịu khó, không đợi Cổ Tiếu Tiếu mở miệng đã cho trang sức vào bao, hắn một tay cầm bao, một tay ôm Cổ Tiếu Tiếu đi vào khách sạn. Cổ Tiếu Tiếu che chở bảo vệ túi tiền, lé mắt nghi ngờ nhìn về phía Tĩnh Huyền Phong, "Vô sự hiến ân cần, ngươi muốn cướp bạc phải không?"


"Đúng vậy đúng vậy, ta đang tìm một góc không người qua lại đây." Tĩnh Huyền Phong không đứng đắn trả lời, trong lòng lại vẫn canh cánh chuyện tung vòng không trúng. Hắn nghiêm túc truy vấn, "Ngươi thật sự không làm gì mấy chiếc vòng?"


"Không - hề!" Cổ Tiếu Tiếu đánh chết cũng không thừa nhận, chuyện kể rằng, trừ ba chiếc vòng lúc đầu nàng đưa cho ông cụ là bình thường, những chiếc khác đều đã dùng mánh khóe. Vòng hoa nhẹ phiêu phiêu vốn không dễ tung, nay nàng lại quấn một đầu nhẹ, một đầu nặng làm mất cân bằng.


Còn cụ ông bảy mươi tuổi kia, đừng nhìn cụ già cả mà coi thường, người ta xuất thân từ gia đình luyện võ đó nha. Trong lúc Tĩnh Huyền Phong mua bánh bao, vì Cổ Tiếu Tiếu không nhìn thấy, sốt ruột liền lung tung kêu to, cụ ông đang luyện quyền cước cạnh đó thấy nàng nóng lòng như lửa đốt liền đáp lời nói chuyện phiếm vài câu. Lúc này Cổ Tiếu Tiếu quyết định để cụ ông hỗ trợ, mà thù lao chính là một chuỗi vòng cổ phỉ thúy.


Đợi kế hoạch tà ác hoàn thành xong, cụ ông liền tới phố xá sầm uất chờ đợi trước, sau đó chính là màn kịch "Lừa dối" mà chư vị nhìn thấy. Nhưng còn lâu nàng mới nói điều này cho Trấn Nam vương "Cương trực công chính", hơn nữa mượn cơ hội lần này làm giảm nhuệ khí của hắn cũng tốt a, nếu không người đầu tiên vạch trần nàng sẽ là người trước mắt.


Tĩnh Huyền Phong vừa đi vừa cười ngây ngô. Haiz, so với Tiểu Hạt Tử khéo léo, hình như hắn chỉ biết dụng binh đánh giặc.


"Cười gì vậy? Có phải đang nghĩ cưới được ta rất may mắn hay không? Hắc hắc!"


Ánh mắt Tĩnh Huyền Phong xẹt qua một tia ảm đạm, "Bổn vương đang nghĩ, nếu có một ngày rơi vào cảnh nghèo túng thật, khẳng định bổn vương sẽ không sống tự tại được bằng ngươi."


Cổ Tiếu Tiếu ôm cổ hắn hôn mặt hắn, "Không thể nói vậy được, có người trời sinh đã mang mệnh làm đại quan, nếu ngươi sinh ra ở tầng dưới chót của xã hội thì tự nhiên sẽ có một bộ phương pháp sinh tồn. Đây không phải do ngươi làm không tốt, mà vốn ngươi đã không cần làm việc này, đổi lại, nếu để ta mang binh đánh giặc thì khác nào bảo ta ra chiến trường chịu chết."


"Đây là an ủi?"


"Đương nhiên không phải, người sống không thể nhịn tiểu mà chết, dù là ai bị bức đến bước đường cùng cũng sẽ cố tìm cách thoát ra. Tại ngươi có đường lui rộng rãi quá nên mới không biết cảm giác gấp gáp của ta thôi." Cổ Tiếu Tiếu miễn cưỡng tựa vào vai Tĩnh Huyền Phong, "Trong lòng ta ngươi là giỏi nhất, dù lúc trước ngươi nguyện ý cưới một kẻ mù như ta vì nguyên nhân gì, dù cưới xong không được yên tĩnh bình lặng, nhưng hết lần này tới lần khác để ta an nguy phí công phí sức, thật tình đối đãi tốt cũng chỉ có mình ngươi..."


Tĩnh Huyền Phong cứng đờ khóe miệng. Vì sao lời nói ngọt ngào như vậy lại thoang thoảng ẩn chứa bi thương? Cẩn thận nghĩ lại, danh hào "Trấn Nam Vương phi" chưa từng cho nàng một khắc an bình, có lẽ, Tiểu Hạt Tử đang dùng tươi cười để che giấu nội tâm phiền muộn. Hắn ôm chặt nàng vào lòng, "Bổn vương từng hứa với ngươi một chuyện, ngươi còn nhớ rõ không?"


"Gì cơ? Ngài hứa nhiều chuyện lắm, chỉ có điều không thực hiện thôi."


Tĩnh Huyền Phong nhẹ giọng cười, "Đợi về Vân thành bàn giao công việc xong, bổn vương sẽ dẫn ngươi hồi kinh định cư, không phải chuyện vạn bất đắc dĩ, nhất định bổn vương sẽ không tự mình ra trận."


Trong tư tưởng của người cổ đại, chết trên chiến trường mới coi là nam nhi đích thực, Cổ Tiếu Tiếu từng rất khó chịu vì những lời này, nhưng giờ đây, tảng đá lớn trong lòng nàng đã được buông xuống. Có lẽ không thể hoàn toàn tin tưởng lời hứa của Tĩnh Huyền Phong, dù sao trên hắn còn có Hoàng Thượng, những chuyện bất đắc dĩ là không thể tránh được, nhưng dù là con ngựa hoang thoát cương thì cũng có một ngày muốn sống an phận phải không? Nàng vụng trộm mím môi cười, thẹn thùng khát khao nói, "Đến lúc đó, một nhà ba người chúng ta sẽ rất hạnh phúc, hì hì."


Tĩnh Huyền Phong ngẩn ra, "Ba người?"


"Đúng rồi. Ngươi, ta, còn có... Con của chúng ta." Cổ Tiếu Tiếu đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn giải thích.


"Ta biết, nhưng chẳng lẽ ngươi chỉ định sinh cho ta một đứa?"


Cổ Tiếu Tiếu vân vê góc áo, ra vẻ khó khăn thỏa thuận, "Vậy thì hai..."


"Hai?!"


"..." Cổ Tiếu Tiếu chớp mắt, nét mặt xấu hổ vừa rồi nhanh chóng biến mất, nàng hầm hừ chọc chọc đầu vai Tĩnh Huyền Phong chất vấn, "Thế muốn bao nhiêu? Ta không phải heo mẹ đâu đấy! Hừ hừ!"


Tĩnh Huyền Phong ngẩng đầu nghĩ nghĩ, lúc này đánh nhịp quyết định, "Bốn đi! Chuyện tốt thành đôi."


"..." Choáng váng, thế tức là ban đầu còn muốn nhiều hơn?


Lúc hai người trò chuyện vui vẻ đi bộ về khách sạn, phần lớn khách trọ đã trở về phòng nghỉ ngơi. Vốn tiêu chuẩn ăn cơm thấp nhất của Tĩnh Huyền Phong là tám món mặn một món canh, nhưng số bạc này kiếm được không dễ, hắn chỉ gọi chút đồ ăn đủ để hai người no bụng.


"Ôi chao... Vương gia của chúng ta cũng biết tính toán chi tiêu ư?" Cổ Tiếu Tiếu gõ đũa trêu chọc.


"Nói thừa, đây không phải bạc của ta, hơn nữa, chỉ có mười lượng."


"Của ta chính là của ngươi, nhưng mà... Của ngươi cũng chính là của ta." Cổ Tiếu Tiếu cười gian trá, mười lượng đổi được ngàn cân, hời lớn!


Tĩnh Huyền Phong không cho là đúng cười, "Ngươi nghĩ đâu ra cách tung vòng kiếm tiền này?"


Cổ Tiếu Tiếu ngửa mặt lên trời cười dài, "Ta đã nói rồi, ha ha... Sớm muộn gì cũng có một ngày cho ngươi diện kiến đầu óc thông minh tài trí của nữ thần xuyên không thế kỷ hai mươi mốt, lúc này mở mắt ra chưa?"


Tĩnh Huyền Phong khinh thường hừ một tiếng, cuộc nói chuyện nháy mắt tiến vào vòng luẩn quẩn, "Ta thấy chẳng qua là khôn vặt thôi, hơn nữa ta không biết nhiều về ảo thuật dân gian, không đủ chứng minh ngươi là người đời sau."


Cổ Tiếu Tiếu uể oải cắn cắn chiếc đũa, xem ra nàng rất khó chứng minh những việc thần kỳ mình từng trải qua, những ngẫm đi ngẫm lại, nếu Tĩnh Huyền Phong tin nàng nói thật, đó mới là rắc rối.


"Ngươi chẳng biết nể mặt gì cả, khen ta hai câu thì đã làm sao, khen đi khen đi!"


Tĩnh Huyền Phong thấy nàng ăn vạ chờ khen ngợi, nhéo nhéo má nàng, "Thê tử của ta thật giỏi, vô tiền khoáng hậu."


Cổ Tiếu Tiếu nhếch miệng cười, "Ta nhận lời nói dối thiện ý, hắc hắc."


Đợi đồ ăn nóng hổi được đặt lên bàn, hai người đã đói đến mức ngực dán vào lưng, tập trung ăn uống. Sau một hồi, Cổ Tiếu Tiếu xoa xoa cái bụng căng tròn, Tĩnh Huyền Phong nhìn chăm chú nét mặt thỏa mãn của nàng, không khỏi nhợt nhạt mỉm cười. Đây là bữa cơm rau dưa ngon nhất mà hắn từng ăn.


...


Cơm rượu no nê xong, Cổ Tiếu Tiếu về phòng nằm nghỉ, "Đúng rồi, chuyện Chí tôn lan điệp làm sao bây giờ? Theo dân bản xứ nói, nếu ai tán gẫu truyền thuyết Chí tôn lan điệp sẽ gặp họa sát thân, chút tiền lẻ ấy của chúng ta không đủ mua tin tức đâu."


Tĩnh Huyền Phong cũng đang suy nghĩ việc này, hắn nằm xuống gối trầm tư một lát, "Nếu đây là mệnh lệnh quốc vương Nam Điệp Quốc ban ra, vậy trực tiếp đến tìm ông ta nói chuyện."


"Quốc vương Nam Điệp Quốc? Bao nhiêu tuổi?"


"Một vị lão nhân, lúc trước ta chiếm lĩnh Vân thành triệu tập bốn nước hội đàm, nhưng quốc vương Nam Điệp Quốc cáo ốm không tới, phái hoàng tử của mình tới thay." Tĩnh Huyền Phong thở dài, "Nói đến việc này, hoàng tử Nam Điệp Quốc không hề có chủ kiến, chỉ biết phụ họa theo đuôi, thật đúng là không bằng nữ vương Độc Thấm Tâm khôn khéo cẩn thận."


"Ta thông minh hơn hay Độc Thấm Tâm thông minh hơn?" Cổ Tiếu Tiếu trợn to đôi mắt cá chết, đương nhiên không thể so khoản xinh đẹp với nàng ta.


Tĩnh Huyền Phong ngẩn người, thành thật đáp, "Đương nhiên là Độc Thấm Tâm thông minh hơn, nhưng cũng..." Ba chữ "Độc ác hơn" còn chưa nói xong, Cổ Tiếu Tiếu đã mất hứng quay mặt vào tường, kéo chăn trùm kín đầu.


Tĩnh Huyền Phong khó hiểu kéo kéo góc chăn, Cổ Tiếu Tiếu giận dỗi nhất thời đạp hắn một cước. Khen nữ nhân khác trước mặt thê tử cũng cố nhịn, nhưng ít nhất cũng phải ra vẻ do dự một chút chứ.


Tĩnh Huyền Phong nghiêng người nhẹ nhàng thổi khí vào tai nàng, "Mệt à?"


Cổ Tiếu Tiếu không thèm quay đầu lại, đẩy mặt hắn ra, "Đúng vậy, xin hãy giữ yên lặng."


Tĩnh Huyền Phong nghĩ nàng vất vả thu xếp cả ngày, mệt nhọc là chuyện đương nhiên, vậy nên im ắng thổi đèn tắt dầu, sau đó nhẹ chân nhẹ tay nằm xuống gối. Hắn nhắm hai mí mắt nặng trịch, cơn mệt mỏi liền đánh úp lại.


Cổ Tiếu Tiếu tức giận đến rớt nước mắt, đáng ghét! Cũng không hỏi xem vì sao nàng giận, không thèm dỗ dành nàng, đã vậy còn mượn cơ hội đi ngủ, cái đồ cầm thú cũng không bằng!


"Ô ô..." Cổ Tiếu Tiếu giả vờ khóc hai tiếng, ý đồ khiến tên lợn chết nào đó chú ý.


"Khò..." Tiếng ngáy đáp lại rất rõ ràng.


"..." Thật không thể sống nổi, Cổ Tiếu Tiếu giương nanh múa vuốt ngồi dậy, lúc này ra quyết định, nàng muốn trốn khỏi khách sạn, muốn mang hết tiền đi, mặc kệ tên vô lại Tĩnh Huyền Phong này đói chết! Nghĩ là vậy, nhưng cuối cùng nàng vẫn hậm hực nằm xuống. Dù sao xem trâu cũng không ai đánh thuế.


Tĩnh Huyền Phong tập mãi thành thói quen ôm Cổ Tiếu Tiếu vào lòng, miệng phả hơi nóng vào gáy nàng, một bàn tay chui vào vạt áo nàng sờ loạn. Cổ Tiếu Tiếu ấm ức chu miệng, "Ô ô... Sàm sỡ ta còn khen nữ nhân khác thông minh, thật không có nhân tính!"


Rốt cuộc Tĩnh Huyền Phong cũng hiểu vì sao nàng lại đột nhiên trở mặt, hắn cười xấu xa, hơi hơi hé mắt nhìn nàng tự biên tự diễn.


Cổ Tiếu Tiếu chọn xong một tư thế thoải mái, liền nằm im trên giường như cương thi không hề nhúc nhích. Nàng lại nghĩ ra chiêu này rất hay, chờ sáng mai Tĩnh Huyền Phong tỉnh lại, nàng sẽ giả làm người thực vật hù dọa hắn, hắc hắc!


Tĩnh Huyền Phong thấy nàng làm ầm ĩ đủ, gập tay kéo nàng lại gần hơn, nâng cằm nàng tới gần môi mình. Cổ Tiếu Tiếu để tay lên má hắn dùng sức đẩy về phía sau, mộng dâm trắng trợn, chống cự đến cùng!


Nàng cảm thấy một bàn tay to đỡ dưới gáy mình, lấy tư thế "Yêu thương nhung nhớ" đụng vào môi Tĩnh Huyền Phong. Tĩnh Huyền Phong dùng đầu lưỡi liếm liếm môi nàng, lòng bàn tay không an phận chạy loạn trên bộ ngực nhỏ. Cổ Tiếu Tiếu cảm thấy một dòng điện chạy thẳng qua óc, xong rồi xong rồi, bị quyến rũ mất rồi! Làm sao bây giờ? Nàng cũng muốn thực hiện gian tình một chút.


Bên tai truyền đến tiếng thì thào ẩn nhẫn của Tiểu Hạt Tử, Tĩnh Huyền Phong cong môi cười, nghiêng người đè nặng nàng, cúi đầu ngậm lấy môi của nàng. Cổ Tiếu Tiếu say mê đón ý nói hùa, lúc tay nàng không tự chủ được chui vào vạt áo Tĩnh Huyền Phong, nàng mới vội vàng kéo về tia rụt rè cuối cùng, "Đừng dùng mỹ nam kế với ta, đáng ghét đáng ghét!"


Tĩnh Huyền Phong cười thất thanh, luồn tay vào mái tóc dài đen thùi của nàng, "Ngươi là thê tử của ta, dù có tiên nữ hạ phàm ta cũng không liếc mắt một cái."


"..." Cổ Tiếu Tiếu thẹn thùng cắn cắn môi, sớm nói thế này thì có phải xong việc rồi không, che mặt, cũng biết nói ngọt ngào gớm.


"Ta đẹp không?" Cổ Tiếu Tiếu đắc ý vênh váo thảo luận.


"Đẹp lắm."


"Đẹp thế nào?"


"Chưa đốt đèn, không nhìn rõ."


"..."


Cổ Tiếu Tiếu ba đánh hai đạp đá văng Tĩnh Huyền Phong khỏi giường, mà lúc này, dù Tĩnh Huyền Phong có dỗ dành thế nào nàng cũng không quan tâm nữa.


Chương 72: Phu xướng phụ tùy


Sáng sớm hôm sau, bởi vì Tĩnh Huyền Phong cùng Cổ Tiếu Tiếu đùa giỡn đến nửa đêm, mây mưa thất thường đến nửa đêm, giờ phút này mỗi người đeo một đôi mắt gấu mèo rời khỏi giường. Lịch trình hôm nay của bọn họ là đến hoàng cung Nam Điệp Quốc, thẳng hướng Chí tôn lan điệp mà đi.


Cổ Tiếu Tiếu ngồi trên xe ngựa nhỏ lười biếng đánh cái ngáp, tựa vào đầu vai Tĩnh Huyền Phong mơ mơ màng màng. Đột nhiên nàng nhớ ra Tĩnh Huyền Phong đang mặc thường phục, "Đúng rồi, ngươi ăn mặc như vậy người ta có cho ngươi tiến cung không? Ngươi làm gì có chứng minh thư?"


Tĩnh Huyền Phong cúi đầu đánh giá bộ y phục hiệp khách, sau đó chui vào xe ngựa lục lọi đống đồ lộn xộn của Cổ Tiếu Tiếu, tìm được một cái hộp gấm bọc lụa vàng, tùy tay lấy ra đặt lên đùi nàng, "Ôm cẩn thận, chúng ta cần nhờ thứ này để tiến cung."


Cổ Tiếu Tiếu ôm chặt hộp vào lòng, thử sờ sờ, cảm thấy nhỏ hơn hũ tro cốt một ít, trọng lượng cũng không nhẹ, đã vậy còn có tơ lụa bọc ngoài. Trong lòng nàng nhiều hơn một phần nặng nề, "A di đà Phật, vị tổ tiên này là...?"


Tĩnh Huyền Phong liếc nhìn chiếc hộp một cái, nhắm mắt không thể nhịn được nữa, "Dù nói ngươi là người mù thì nên rộng lượng tha thứ, nhưng loại chuyện này cũng có thể đem ra đùa được sao? Giữ thăng bằng!"


"..." Cổ Tiếu Tiếu chu miệng tiếp tục dựa vào vai hắn, Tĩnh Huyền Phong cố ý vung roi thật cao để đẩy đầu nàng ra, nhưng Cổ Tiếu Tiếu vẫn mềm nhũn kề cận như kẹo đường. Xí, giữ thăng bằng? Hay bị dựa lâu quá nên mỏi vai?


Xe ngựa chạy nhanh, Cổ Tiếu Tiếu nhàn đến không có việc gì làm, tà tâm nổi lên liền vụng trộm mở nút thắt vải lụa, tay nhỏ bé luồn vào trong sờ sờ gõ gõ. Thì ra là một khối sắt trơn bóng, Tĩnh Huyền Phong sẽ không đem thứ này làm quà gặp mặt tặng cho quốc vương Nam Điệp Quốc đấy chứ? Thật không biết chọn quà gì cả.


Nói đến quà, nàng lại nghĩ đến sinh nhật, sinh nhật có bánh ngọt, có quà xinh. Nhớ rõ lần đầu tiên được bạn khác giới tặng quà là vào năm lớp sáu tiểu học, chuyện kể rằng, đó là người bạn ngồi cùng bàn, người ấy tặng nàng một cục tẩy chì hình Doreamon, nàng nói cảm ơn xong liền tùy tay vứt vào hộp bút.


Chuông tan học vừa vang, một nam sinh quậy phá ngồi bàn cuối đột nhiên vo giấy ném nàng, nàng nhanh như chớp lôi dao rọc giấy ra, chém cục tẩy thành tám khối rồi ném trở lại. Lúc nàng tươi cười đắc thắng xoay người, bỗng cảm thấy một ánh mắt ấm ức phẫn nộ len lén nhìn mình. Như sét đánh giữa trời quang mây tạnh, nàng phát hiện ra một điều, mối tình đầu cứ như vậy chết non dưới từng nhát dao rọc giấy.


"Trước khi cưới ta ngươi có thích nữ nhân nào không?" Cổ Tiếu Tiếu không đầu không đuôi dò hỏi.


Tĩnh Huyền Phong ngẩn ra, "Nếu thích nữ nhân khác sao còn cưới ngươi?"


"Ý của ta là, cảm giác rung động như con nai con chạy loạn trong lòng ấy, cần gì phải trả lời nghiêm túc thế?"


Tĩnh Huyền Phong ngẩng đầu nghĩ nghĩ, từ khi hắn hiểu được sự khác biệt giữa nam và nữ, những nữ tử gặp qua không có quan hệ huyết thống đều là nô tỳ, sau đó trưởng thành liền ra chiến trường.


"Trong lòng ta không nuôi nai con."


"..." Thật đơn thuần a Tĩnh Huyền Phong, Cổ Tiếu Tiếu áy náy gục đầu xuống, chẳng bù cho nàng, đi dạo phố thấy ai đẹp trai đều ngó nhìn một cái, theo đuôi một lúc, thật sự là rất không thuần khiết.


Tĩnh Huyền Phong nghi ngờ nhướn mày, "Hay trước khi gả cho ta ngươi đã thích ai rồi?"


Trước khi xuyên không, nàng là một cây cải củ háo sắc "Vết bẩn loang lổ" chính hiệu.


"Chuyện cũ nghĩ lại mà giật mình, tuổi trẻ ai mà không như thế."


"Sao?!" Tĩnh Huyền Phong kìm nhanh cương ngựa, khiến đầu ngựa nâng lên cao cao. Hắn chất vấn nàng, "Chẳng phải mười ba, mười bốn tuổi ngươi đã tiến cung rồi sao? Hay ngươi coi trọng vị hoàng tử nào? Thành thật trả lời!"


Cổ Tiếu Tiếu ý thức được mình vừa lỡ lời, nàng cợt nhả lắc đầu, "Không phải không phải, lúc trước một lòng muốn gả cho tam hoàng tử, về sau chịu ngược đi theo ngài khắp nơi, trở thành mối tình thiên cổ hận."


Tĩnh Huyền Phong khinh thường hừ một tiếng, tiếp tục rong ngựa, "Đó là tự ngươi tìm phiền toái."


"Đúng rồi, nếu lúc trước ta không tranh cãi với ngươi trước mặt hoàng thượng, liệu ngươi có cưới ta nữa không?"


"Có lẽ."


"Có lẽ? Lời này theo nghiên cứu của ta thì nghĩa là..." Cổ Tiếu Tiếu che miệng cười cười mừng thầm, "Ngươi nhất kiến chung tình với ta?"


Trong đầu Tĩnh Huyền Phong hiện lên hình ảnh lúc hai người mới gặp, khóe miệng hơi hơi cong lên, vung roi thúc ngựa chạy nhanh hơn.


Cổ Tiếu Tiếu thấy hắn "Xấu hổ không dám trả lời", hất mũi vênh mặt nói, "Đừng mê luyến muội, muội chỉ là truyền thuyết xinh đẹp thôi."


Tĩnh Huyền Phong nhất thời ho khù khụ, "Chớ chọc giận ca, ca thật sự là hóa thân của bạo lực."


"..." Thật tài tình.


Thật ra Cổ Tiếu Tiếu đã phát hiện Tĩnh Huyền Phong không kiên quyết nói một là một, hai là hai giống lúc ban đầu, hơn nữa trình độ ba hoa còn gần bằng nàng. Cổ Tiếu Tiếu siết chặt nắm đấm, vì cam đoan ngày sau không bị thua đấu khẩu, nàng cần phải cố gắng!


Sau khi đi đường hai canh giờ, Tĩnh Huyền Phong đã nhìn thấy nóc vương cung Nam Điệp Quốc, chỉ thấy trên nóc sừng sững một con bướm bằng đá vô cùng khổng lồ. Người dân Nam Điệp yêu bướm giống như người Hán sùng bái thần long, tuy ít vài phần khí phách, nhưng lại nhiều hơn vài phần mĩ miều.


"Hoa thơm bướm đẹp thật khó gặp, nước chảy bình an dưới chân thành." Tĩnh Huyền Phong thuận miệng đọc hai câu thơ cổ miêu tả con bướm.


"Ôi chao, còn tức cảnh sinh tình nữa cơ đấy, nghiền ngẫm từng chữ của ta đây này." Cổ Tiếu Tiếu cười nhạt, không chịu thua kém đọc hai câu, "Yêu ma quỷ quái ngày ngày làm bạn, tâm cao khí ngang cãi mấy câu!"


Tĩnh Huyền Phong chưa bao giờ nghe qua bài thơ vớ vẩn râu ông nọ cắm cằm bà kia như thế, nhưng hiển nhiên biết nàng đang ngấm ngầm hại người chỉ trích hắn, "Trong đầu bổn vương thật sự có ý nghĩ muốn ném ngươi ra khỏi xe."


Cổ Tiếu Tiếu nhất thời ôm lấy thành xe không buông tay, "Chậc chậc, dù không làm được bài thơ tuyệt thế giống ta thì cũng không được giết người diệt khẩu chứ."


Tĩnh Huyền Phong cười mà không đáp, nhìn cửa cung Nam Điệp Quốc cách xa khoảng trăm thước, thúc xe ngựa chạy nhanh hơn tới gần. Hắn tức khắc thu hồi ý vui đùa dặn dò nàng, "Quốc vương Nam Điệp Quốc là vị trưởng bối, chúng ta mặc y phục thường ngày vào cung đã là rất thất lễ, ngươi đừng mồm miệng nhanh nhảu nói năng linh tinh."


"Ừ, ta sẽ đứng bên cạnh chờ nghe chuyện xưa." Cổ Tiếu Tiếu bày ra nét mặt cực cưng ngoan ngoãn mềm mại, làm Tĩnh Huyền Phong không rét mà run.


Đợi xe ngựa đứng ở cửa cung, thị vệ Nam Điệp Quốc tức khắc cảnh giác ngăn lại, "Đây là địa phận hoàng cung, mời hai vị đi đường vòng."


Tĩnh Huyền Phong thấy thái độ của thị vệ tương đối hòa nhã khách khí, không thèm so đo nâng tay huých huých bả vai Cổ Tiếu Tiếu, ý bảo nàng đưa kim ấn Trấn Nam vương ra. Cổ Tiếu Tiếu không hiểu gì cả dò hỏi, "Ngươi muốn cái gì?"


"..." Tĩnh Huyền Phong không kiên nhẫn đưa mắt nhìn, chỉ thấy Cổ Tiếu Tiếu nền nã đặt hai tay trước bụng, hắn nhất thời

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net