Phiên ngoại: Hôn lễ (18/1/2014 - 27/5/2015)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại: Hôn lễ


Mười lăm ngày sau.


Khi Cổ Tiếu Tiếu và Tĩnh Huyền Phong bước vào lãnh thổ Bắc Duyên Quốc lần nữa, liền cảm nhận được bầu không khí vui mừng dào dạt. Quốc vương đại hôn, toàn quốc chúc mừng.


Bọn họ ngồi trên xe ngựa ngự dụng xa hoa của hoàng gia tiến vào thành, dân chúng Bắc Duyên Quốc cực kì nhiệt tình, phàm là nơi bọn họ đi ngang qua, ai nấy đều cầm hoa tươi, hoan hô nhảy nhót hai bên đường hẻm. Cổ Tiếu Tiếu mặc trang phục hoàng tộc hoa lệ, nhìn có vẻ đoan trang thanh lịch, nhưng thực chất lại nhấp nhổm không yên như mọc cỏ dưới mông. Bởi vì là, nàng có điểm quá phấn khởi.


"Ngồi thẳng, xoay qua xoay lại còn ra thể thống gì?" Tĩnh Huyền Phong lườm nàng một cái.


Cổ Tiếu Tiếu nhếch miệng cười, "Không khí náo nhiệt quá, chúng ta tổ chức hôn lễ lần nữa đi!"


Tĩnh Huyền Phong bất đắc dĩ cười cười, "Nhớ rõ ngày chúng ta thành thân, nếu không phải tại nét mặt ngươi nhăn nhó cầu xin, thật ra cũng rất vui."


"..." Cổ Tiếu Tiếu nâng mí mắt nghĩ nghĩ, nói thế này không vô nghĩa sao? Lúc ấy sinh tử chưa biết, bạn hữu này nói câu nào đều ngược nàng câu ấy, ai mà cười cho được.


Đợi hai người thuận lợi tiến vào vương cung Bắc Duyên Quốc, nghênh đón bọn họ là hai đội kiếm kỵ binh. Những người này mặc áo giáp sáng bóng, cưỡi ngựa trắng an ổn đứng lặng hai bên đường, đội hình nhịp nhàng cực kì đồ sộ, đồng thanh hô khẩu hiệu: Cung nghênh Trấn Nam vương, Trấn Nam Vương phi đại giá quang lâm.


Băng qua hoa viên ở cửa chính hoàng cung mới đến chính điện, vì muốn thể hiện lòng chúc mừng thành ý, Tĩnh Huyền Phong cùng Cổ Tiếu Tiếu hạ kiệu đi bộ tiến vào.


Nhưng giai đoạn này tương đối dài, thừa dịp đi qua một con đường đá...


"Đúng rồi, ta nghĩ tới một chuyện!" Cổ Tiếu Tiếu chớp mắt chu môi, "Ngươi từng nói thầm mến ta từ lần đầu gặp mặt, sao trên đường còn ngược đãi ta?"


Tĩnh Huyền Phong nhíu mày giả ngu, "Có sao? Ta không nhớ rõ."


Cổ Tiếu Tiếu bày ra tư thế diễn thuyết, "Hừ, xem ta liệt kê tội của ngươi đây, khụ khụ, nghe kĩ, thứ nhất..." Còn chưa nói hết câu, Cổ Tiếu Tiếu đã bị một "Phong cảnh mĩ miều" hút đi ánh mắt.


Một nam tử mặc trang phục quý tộc đứng lặng dưới tàng cây, vươn tay đùa nghịch một đóa hoa màu đỏ nhạt. Nam tử có dáng người cao gầy, thân thể u nhã, khí chất dịu dàng mà chói mắt lạ thường.


Ôi ôi ôi! Chú ý, xin hãy chú ý, phía trước một trăm thước có vị đại soái ca!


Tĩnh Huyền Phong thấy nàng đột nhiên im lặng, bèn nhìn theo ánh mắt của nàng, nhất thời nổi trận lôi đình. Hắn hơi cúi người xuống, nhẹ giọng cảnh cáo, "Xem ra ngươi còn muốn làm người mù!"


"..." Cổ Tiếu Tiếu thu hồi nước miếng lấy lại tinh thần, sau đó chột dạ cười ngây ngô, "Ai chẳng thích cái đẹp, nhìn không thôi thì có mất gì, ha ha, ngài thấy đúng không? Đẹp trai nhất vẫn là Vương gia đại thần!"


Tĩnh Huyền Phong như cười như không nghiêng đầu qua một bên, "Đừng khua môi múa mép với bổn vương, ngươi xem ngươi từ đầu tới cuối nào có điểm giống người sắp làm mẫu thân?"


"Hơ, vậy để ta sám hối." Cổ Tiếu Tiếu hạ mắt, theo bản năng vuốt ve bụng. Cục cưng mau nhìn xem! Phía trước một trăm thước có vị đại soái ca! Tuy ba con rất đẹp, nhưng con đừng học tập tính tình nóng nảy của hắn nha.


Lúc này, Tây Bằng Đinh Luân đã chú ý tới bọn họ, chủ động gật đầu chào hỏi Tĩnh Huyền Phong, sau đó không khỏi dừng mắt trên bóng hình kiều nhỏ của Cổ Tiếu Tiếu. Hôm nay Trấn Nam Vương phi ăn mặc y phục hoàng gia, trong đoan trang lại có vài phần quyến rũ. Có lẽ hắn nhìn nhầm, nhưng đôi mắt bình thường vô thần của nàng, dường như hôm nay lại mang theo vài phần thần thái, đáng yêu khiến hắn không thể không ngắm nhìn.


Cổ Tiếu Tiếu tưởng soái ca đã phát hiện ra hành vi lén lút rình coi của mình, xấu hổ phiêu mắt sang chỗ khác, vội vàng thúc giục, "Đi thôi, Nhiễm Thiện Nhượng đang chờ chúng ta, ta rất muốn nhìn bộ mặt lưu manh của hắn." Chuyện kể rằng, trong lòng Cổ Tiếu Tiếu đã sớm gắn liền cái tên Nhiễm Thiện Nhượng với hai chữ lưu manh.


Tĩnh Huyền Phong cười mà không nói, ậm ừ đáp lời tiếp tục bước đi.


...


Nhiễm Thiện Nhượng mặc trang phục tân lang truyền thống của bổn quốc, đứng lặng ngoài cung điện nghênh đón Trấn Nam vương. Cổ Tiếu Tiếu từ rất xa đã nhìn thấy tân lang đỏ au. Vì muốn đùa nghịch, nàng cố ý bất động con mắt giả làm người mù, nhưng trong lòng lại làm ầm ĩ: Ôi ôi ôi! Xin hãy chú ý! Phía trước có một tên lưu manh ngoại quốc đẹp trai phong tình khờ khạo! Chuyện kể rằng, tiểu tử này cũng được lắm, khuôn mặt phong lưu anh tuấn tô đậm lên bản chất lưu manh.


"Chân thành cảm tạ Trấn Nam vương đích thân tới Bắc Duyên Quốc." Nhiễm Thiện Nhượng giả mù sa mưa gật đầu hành lễ, đồng thời liếc mắt nhìn Cổ Tiếu Tiếu một cái, kỳ quái nói, "Chậc chậc, trông Trấn Nam Vương phi hôm nay đẹp lắm."


Cổ Tiếu Tiếu "Tự cao tự đại" gật gật đầu, cố làm ra vẻ đáp lại, "Đa tạ Nhiễm quốc vương tán thưởng, bản phi có đẹp hơn nữa cũng không bằng tân nương tử hôm nay, chúc mừng chúc mừng."


Nhiễm Thiện Nhượng cười sáng lạn, ra lệnh cho thị vệ đưa Trấn Nam vương tới ghế trên ở yến tiệc. Cổ Tiếu Tiếu còn nhiệm vụ tặng quà thay sư phụ, vậy nên đi cùng Nhiễm Thiện Nhượng tới tẩm cung tân nương.


Hai người đi chung chưa được một khắc, Nhiễm Thiện Nhượng lấy tay khuỷu tay chọc chọc nàng, "Rất giỏi a Trấn Nam Vương phi, bây giờ không cần người dìu cũng có thể đi thẳng tắp?"


"..." Cổ Tiếu Tiếu thế này mới nhớ ra mình còn đang giả mù, nàng chuyển mắt nhìn Nhiễm Thiện Nhượng, "Không lẽ Nhiễm quốc vương đang chờ bản phi đưa tay ra?"


Nhiễm Thiện Nhượng chà xát một thân da gà, ra vẻ kinh ngạc đáp, "Việc này cũng bị Vương phi phát hiện? Lợi hại lợi hại."


Cổ Tiếu Tiếu nhìn nét mặt hắn hoàn toàn không ăn khớp với lời nói, không khỏi giật giật khóe miệng, tên ngốc này...


Nàng chơi trò "Giữ thẳng mắt" một lát liền thấy mệt, lúc tiến vào phòng đợi gả của tân nương, Cổ Tiếu Tiếu lần đầu tiên nhìn thấy Độc Thấm Tâm "Yêu diễm" thế nào. Ngực to, eo nhỏ, mắt phượng hẹp dài, phát huy từ "Quyến rũ" vô cùng nhuần nhuyễn.


Độc Thấm Tâm nhấc làn váy hồng đứng dậy đón chào, nét mặt tràn đầy hạnh phúc, "Cung nghênh Trấn Nam Vương phi."


Cổ Tiếu Tiếu vừa "Ừ" vừa gật đầu, sau đó đi quanh nàng một vòng. Độc Thấm Tâm không rõ nên nhìn về phía Nhiễm Thiện Nhượng, Nhiễm Thiện Nhượng nhún vai ý bảo cũng không rõ.


Cổ Tiếu Tiếu thấy hai người tán gẫu bằng ngôn ngữ cơ thể rất vui, liền vươn một ngón tay bất đắc dĩ nói, "Đừng hoảng sợ, xin chính thức tuyên bố, ta đã hồi phục thị lực."


Đương nhiên, nàng biết hai người sẽ lập tức xông lên hỏi rõ ngọn ngành, vậy nên phải áp chế trước khoát khoát tay, "Chờ tiệc cưới chấm dứt sẽ có thời gian nói chuyện, hiện tại..." Nàng chỉ vào Nhiễm Thiện Nhượng, "Xin tân lang ra ngoài trước, ta có món quà bí mật muốn tặng cho thê tử của ngươi."


Nhiễm Thiện Nhượng khinh thường hừ một tiếng, "Tiểu Thấm Tâm chú ý an toàn, ta hoài nghi Trấn Nam Vương phi cố ý tung hỏa mù. Mở ra sẽ thấy... A!" Lời còn chưa dứt, Cổ Tiếu Tiếu đã nhấc váy đá Nhiễm Thiện Nhượng ra khỏi cửa.


Cổ Tiếu Tiếu đưa hộp gấm cho Độc Thấm Tâm, thâm ý nói, "Đây là quà tân hôn của quốc vương Nam Điệp Quốc, lão nhân gia có việc nên không thể tham dự hôn lễ, tiếc nuối vô cùng."


Độc Thấm Tâm nhận hộp gấm bằng hai tay, sau đó đặt lên bàn, ôn nhu đáp lễ, "Làm phiền Trấn Nam Vương phi rồi, ta sẽ tự mình đi Nam Điệp Quốc cảm tạ."


Cổ Tiếu Tiếu thấy nàng không có ý mở ra, chà xát chà xát lòng bàn tay khuyên bảo, "Ngươi không muốn xem là quà gì sao?"


Độc Thấm Tâm hơi chu môi, ánh mắt xẹt qua một tia cảm động, "Quà gì không quan trọng, ta nhận phần tâm ý này, dù Điệp vương không thể giáp mặt chúc phúc, nhưng ta cũng cảm thấy mỹ mãn."


"..." Cổ Tiếu Tiếu đảo mắt vòng vòng, nhìn nét mặt thì hình như nàng ta đã biết được chuyện gì. Hay là hay là... Sao? Không thể nào!


"Chỉ cần ngươi hạnh phúc, những người quan tâm đến ngươi ắt sẽ cảm nhận được hạnh phúc này, chúc ngươi cùng Nhiễm Thiện Nhượng bạch đầu giai lão, trăm năm hảo hợp!" Cổ Tiếu Tiếu thật tâm chúc phúc, bởi vì chính nàng cũng sớm được nếm vị ngọt tình yêu.


Độc Thấm Tâm lại đứng dậy hành lễ, từng giọt lệ nóng lăn trên hai gò má, "Độc Thấm Tâm từng làm việc xấu xa với Trấn Nam vương, vậy mà Trấn Nam vương và Trấn Nam Vương phi không hề ghi hận, hơn nữa còn tặng ý đẹp lời hay, ta thấy thật hổ thẹn..."


Cổ Tiếu Tiếu khó chống đỡ nhất là khi người khác rơi nước mắt, nàng hít hít mũi, "Ngày mừng mà khóc gì vậy? Chỉ cần bốn nước hòa thuận ở chung với Trấn Nam vương, tất cả mọi người đều sẽ vui vẻ, ha ha."


Độc Thấm Tâm ngầm hiểu chậm rãi gật đầu, "Giờ phút này ta đã hiểu vì sao Trấn Nam vương lại quyết không phụ Trấn Nam Vương phi rồi, bởi vì Trấn Nam Vương phi là nữ tử lương thiện nhất, thấu tình đạt lý nhất trên thế gian."


Cổ Tiếu Tiếu thẹn thùng vuốt vuốt tay áo, "Ta không tốt như vậy đâu, nếu ngươi hại nam nhân của ta thật, có lẽ ta sẽ trở thành sát thủ biến thái nhất trên đời, hắc hắc!"


Độc Thấm Tâm ngẩn ra, sau đó hiểu ý cười yếu ớt, cả hai không nói mà cùng thấu hiểu.


※※※


Cổ Tiếu Tiếu đi ra tẩm cung của Độc Thấm Tâm, không khỏi thở hắt một hơi. Có lẽ thế gian không có kẻ ác thực sự, chỉ cần một tấm lòng bao dung rộng lượng thấu hiểu, tha thứ cho người khác, nàng nghĩ, giữa người với người sẽ bớt đi rất nhiều thù hận không cần thiết.


Nàng đi trên đường đá, tất cả mọi người đều bận rộn cho tiệc cưới buổi chiều, ngược lại trong hoa viên phá lệ thanh tịnh. Nàng bỗng nổi lên ý vui đùa, coi đường đá là "Ô nhảy", nhảy trong chốc lát, liền cảm thấy trước mặt có một bóng đen chặn đường. Nàng nhìn chăm chú bóng người thon dài, xong đời! Hình tượng Trấn Nam Vương phi đoan trang lại bị chính mình phá hủy, ô ô.


"Thật xin lỗi, xin hãy nhường đường, ta muốn đi qua." Cổ Tiếu Tiếu sợ bị nhận ra, cúi đầu bước nhỏ về phía trước, nhưng người này rất xấu, rắp tâm bất lương chắn từng bước đi của nàng.


"Nàng, nhìn được rồi?"


"..." Cổ Tiếu Tiếu nhận ra giọng nói quen thuộc này, nàng không được tự nhiên chậm rãi ngẩng đầu. Ôi ôi ôi! Là hắn là hắn! Đại soái ca ở phía trước trăm thước chính là Tây Bằng Đinh Luân?!


Cổ Tiếu Tiếu cùng Tây Bằng Đinh Luân nhìn nhau một phút đồng hồ, Tây Bằng Đinh Luân liên tục tươi cười ôn nhu, Cổ Tiếu Tiếu ngốc nghếch vươn tay, ý muốn áp dụng kiểu chào hỏi không lưu hành ở cổ đại, "Xin, xin chào, đã lâu không gặp..."


Tây Bằng Đinh Luân nhìn chăm chú tay nàng không rõ ý gì, tuy có chút khó khống chế cảm xúc, nhưng hắn cảnh cáo chính mình không được quá thân cận Trấn Nam Vương phi. Tây Bằng Đinh Luân khoanh tay trước ngực khẽ gật đầu, khóe miệng hơi hơi mỉm cười, "Thấy nàng hồi phục thị lực, ta rất mừng."


"Cảm, cảm ơn." Cổ Tiếu Tiếu phiêu mắt đi lung tung, nàng hy vọng có thể dùng thái độ bình thường đối mặt Tây Bằng Đinh Luân, nhưng trong lòng lại có chút sợ hãi, "À, Vương gia đang đợi ta, ta, ta đi trước..."


Tây Bằng Đinh Luân hiểu nàng nghĩ gì, không thể thản nhiên đối mặt không phải lỗi của nàng, là tại hắn luôn vô tình đem phiền phức tới cho nàng. Hắn không khỏi uể oải hạ mắt, chẳng lẽ mình che dấu chưa đủ tốt?


Cổ Tiếu Tiếu đi vài bước, lại cảm thấy bản thân rất máu lạnh, nàng do dự nửa ngày lại xoay người, nhìn rõ cô đơn nơi đáy mắt Tây Bằng Đinh Luân, mà Tây Bằng Đinh Luân không ngờ nàng quay đầu, nâng mắt lên, nhanh chóng thay khuôn mặt tươi cười, "Nàng cứ đi đi, ta không sao."


Cổ Tiếu Tiếu khó khăn nhấc bước quay về chỗ cũ, hơi mím môi, sau đó thở nặng nề, "Ngươi, ngươi đến bây giờ còn, còn tình cảm với ta không?"


Tây Bằng Đinh Luân trầm mặc trong chớp mắt... Khẽ gật đầu, "Còn."


"À, vậy thì thôi..." Cổ Tiếu Tiếu khổ sở xoay người, trong lòng ê ẩm, nàng đã hy vọng đáp án là không, nếu không nàng sẽ không thể trả "Trái tim vĩnh hằng" cho Tây Bằng Đinh Luân. Hắn không cầm lại tín vật tình yêu, tình cảm này biết hóa giải thế nào bây giờ?


Tây Bằng Đinh Luân nhìn chăm chú bóng dáng ủ rũ của nàng. Làm sao hắn đành lòng để nàng khó xử như vậy, "Đợi đã Trấn Nam Vương phi."


Cổ Tiếu Tiếu nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, vội vàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt. Tây Bằng Đinh Luân thấy nàng không chịu xoay người, ra vẻ lơ đễnh nghiêng đầu nhìn, "Ta đâu có ăn nàng."


"..." Cổ Tiếu Tiếu thở sâu, miễn cưỡng tươi cười, "Ta đang đói bụng, muốn ăn cơm, ha ha..."


Tây Bằng Đinh Luân nhẹ giọng hỏi, "Trái tim vĩnh hằng, nàng có mang theo không?"


Cổ Tiếu Tiếu ngẩn ra, tức khắc gật đầu, "Có! Ta đặt trong hộp trang sức."


Tây Bằng Đinh Luân nhìn thấu cảm xúc khẩn trương hồi hộp trong mắt nàng, dường như nàng chưa từng học được cách che dấu tâm tình, một khi đã như vậy, hắn cần gì phải để nàng khó xử thêm? Chi bằng, hoàn toàn buông tay đi.


"Trả lại ta được không?"


Cổ Tiếu Tiếu hít một ngụm khí lạnh, "Được! Bây giờ ta đi lấy." Nói xong, nàng vừa đi vừa quay đầu dặn dò, "Nhất định phải chờ ta nha, ta trở lại nhanh lắm, lâu nhất là một khắc!"


Tây Bằng Đinh Luân cười yếu ớt đáp lại, ánh mắt nâu từ từ kéo dài theo bóng dáng của nàng. Cổ Tiếu Tiếu như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thoải mái, tươi cười đáng yêu động lòng người, chính như hắn muốn nhìn thấy...


Tây Bằng Đinh Luân cũng nhẹ nhàng thở ra, tình yêu không thể miễn cưỡng, không bằng chôn sâu tình cảm này nơi đáy lòng, buông tha Cổ Tiểu Tiểu, buông tha chính mình, có lẽ cho mình một cơ hội khác, chúc phúc người nên chúc phúc, tưởng niệm người nên tưởng niệm. Rốt cuộc khó khăn cỡ nào, hắn không rõ ràng lắm, cũng không phải chuyện hắn có thể quyết định, những cứ thử trước đã, tất cả rồi tính sau.


...


Cổ Tiếu Tiếu đầu đầy mồ hôi quay trở lại, bị hòn đá dưới chân làm cho lảo đảo ngã về phía trước. Tây Bằng Đinh Luân chạy lên đỡ vai nàng, ánh mắt xẹt qua một tia bất an, "Vẫn bất cẩn như vậy."


Cổ Tiếu Tiếu cười ha ha đưa vòng cổ cho hắn, "Cũng may không vỡ, nếu không đem bán ta cũng không bồi thường nổi, hắc hắc!"


Tây Bằng Đinh Luân cười mà không đáp, tiếp nhận Trái tim vĩnh hằng tượng trưng cho tình yêu đến chết cũng không thay đổi. Bảo thạch xanh biếc trong suốt lấp lánh dưới ánh mặt trời, một vầng sáng tím nhạt vây quanh, giống như tình yêu dịu dàng bao bọc.


"Cảm ơn."


Cổ Tiếu Tiếu thở hồng hộc lắc đầu, "Nên cảm ơn là ta. Ta rất thích ngươi, đây là lời thật lòng, vậy nên không thể nhìn ngươi thương tâm khổ sở, ta tin tưởng nhất định ngươi sẽ hiểu ý của ta."


Tây Bằng Đinh Luân trầm mặc thật lâu, hơi mím môi, nét mặt hắn có thể cho nàng lúc này, chỉ có như vậy.


※※


Ở thế kỷ hai mươi mốt.


Trong bảo tàng tình yêu, lúc này đang triển lãm một loạt bảo vật hoàng thất mới khai quật được.


Sau lần thất bại thứ một trăm ba mươi lăm, anh chàng tẩy chì rốt cuộc thành công hẹn Cổ Tiểu Tiểu đi chơi.


Cổ Tiểu Tiểu bước đi vô mục đích trong bảo tàng, chỉ vì nơi này, có những thứ thuộc về niên đại của nàng.


Trong mắt anh chàng tẩy chì, trừ Cổ Tiểu Tiểu ra, thứ gì cũng không nhìn thấy, một đường ngây ngô mỉm cười, một đường đi theo.


Lúc này, bỗng nhiên một đám đông tách nàng và anh chàng tẩy chì ra.


Nhân viên bảo tàng cầm một que chỉ dài, đứng lặng trước khung phòng hộ thủy tinh, thuyết trình một cổ vật cho các học sinh nghe.


"Các em nhìn bức họa này đi, các chuyên gia khảo cổ đã chứng thực, đây là bức họa do chính tay quốc vương Tây Bằng Đinh Luân của Tây Long Quốc hạ bút, các em thấy nữ tử trong họa có đặc điểm gì không?" Nhân viên bảo tàng hòa ái mỉm cười, cố ra vẻ huyền bí, chờ các học sinh phát hiện nữ tử trong họa là người Hán, anh sẽ từ việc này, giới thiệu lịch sử xâm lược các nước láng giềng của người Hán cổ đại.


Các học sinh tập trung tinh thần nhìn chăm chú bức họa hồi lâu, lại không thấy có điểm gì đặc biệt.


"Ơ? Tư thế này..." Một nữ sinh "Tinh mắt" nhất thời nhấc tay báo cáo: "Tư thế này bắt chước Kate Winslet trong phim Titanic! Ngay cả vòng cổ cũng gần giống, đúng không đúng không? Phát hiện này quá đáng giá, phải nói là vô giá a."


Lời vừa nói ra, những học sinh khác vừa thổn thức, vừa hứng thú cẩn thận nghiên cứu.


"Đúng rồi, chính là tư thế kinh điển trong phim Titanic, phải đưa tin này lên mạng ngay!"


Trong lúc mọi người đang thảo luận sôi nổi, một nữ sinh tựa vào góc tường đột nhiên quay đầu lại, sau đó kinh hãi thét chói tai, "Cô cô cô gái cổ đại trong họa đang đứng ở đây!"


Nhân viên bảo tàng dường như cũng bị hoảng sợ, không ngừng so sánh người trong họa với Cổ Tiểu Tiểu, càng xem càng thấy quỷ dị. Anh ta nuốt nuốt nước miếng, "Các em học sinh bình tĩnh, bức họa này đã có lịch sử sáu trăm năm, bình tĩnh, bình tĩnh!"


Khi mọi người đều dừng mắt trên Cổ Tiểu Tiểu, Cổ Tiểu Tiểu nghi hoặc nhìn về bức họa. Quả thật nữ tử trong họa và chủ nhân của thân thể này giống nhau đến tám phần.


Nữ tử đeo một chuỗi vòng cổ bảo thạch tuyệt mỹ, hơn nữa nàng còn có một đôi mắt to xinh đẹp trong suốt. Cổ Tiểu Tiểu không khỏi vịn tay lên kính thủy tinh, nhìn thật kỹ.


Trên bức họa cuộn tròn ố vàng, có một dòng chữ Hán thanh tú viết rằng: Tình cảm chân thành vĩnh hằng, Cổ Tiểu Tiểu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net