CHƯƠNG 4- TỨC GIẬN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Jessie

————-

Kể từ đêm đó, quan hệ giữa hai chúng tôi dường như trở nên có chút kì quái. Tôi không biết phải hình dung thế nào, giống như vượt qua mức bạn bè, nhưng lại giống bạn bè chân chính.

Tôi vẫn làm việc ở quán bar như trước, còn anh ấy ngồi một mình yên lặng uống rượu.

Lâu lâu sẽ có người đến bắt chuyện nhưng anh ấy hoàn toàn không để mắt tới.

Thỉnh thoảng tôi lén nhìn qua, cúi mặt làm việc nhưng trong lòng nặng trĩu.

Lý Sí lại đến, Vạn Khả gần đây không biết có chuyện gì, mấy ngày nay cứ dính lấy hắn.

Tuy nhiên, Lý Sí chỉ liếc nhìn tôi một cái sau đó hắn đi vào phòng riêng của mình.

Hửm?

Thật kỳ lạ.

Tôi ngó sang Lộ Trường Phong đang ngồi trên ghế, nhưng tại sao Lộ Trường Phong không đi tìm hắn?

Xét về mối quan hệ của bọn họ thì Lộ Trường Phong vừa về nước liền cùng tụ tập với Lý Sí, bọn họ khẳng định là bạn tốt mới đúng chứ.

Nhưng bây giờ một câu cũng chẳng thèm nói.

Chẳng lẽ... lần trước Lộ Trường Phong thấy căn phòng kia cho nên không chơi với Lý Sí nữa?

Nhất định là vậy rồi!

Tôi cảm thấy bản thân thật lợi hại, ngân nga một bài hát cười không ngớt.

Hôm nay tôi xin nghỉ phép nên tan làm sớm, vì buổi chiều tôi muốn về nhà cũ thu dọn đồ đạc. Đến bây giờ Lộ Trường Phong vẫn chưa cho tôi xem qua căn phòng mới.

Nhưng là do anh ấy chuẩn bị, tất nhiên sẽ không tồi, tôi hoàn toàn yên tâm.

Tôi ngồi xe anh ấy về nhà cũ, hôm nay bạn cùng phòng không ở đây, Lộ Trường Phong một hai đòi vào nên tôi đồng ý.

Nhưng nhìn căn phòng lộn xộn như chuồng gà, tôi thấy hơi xấu hổ.

"Cậu... Cậu ngồi trên giường đi, tôi dọn xong ngay thôi."

Một số đồ không dùng đến tôi sẽ không đem theo, mấy thứ rách nát này đặt trên xe anh ấy có chút mất mặt.

Tôi dọn rất nhanh, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, bởi vậy cũng không chú ý tới Lộ Trường Phong đang làm cái gì.

Mãi cho đến khi dọn xong, tôi thấy Lộ Trường Phong đang cầm xem một cái đĩa.

Tôi bật người tiến lên giật lại: "Cậu... Cậu làm gì vậy?"

Mặt anh ấy hiện lên nét cười: "Cậu còn xem cái này sao?"

Tôi cảm thấy xấu hổ, nhưng là người trưởng thành rồi, tôi không tin đàn ông trưởng thành sẽ không xem thứ này để thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ.

"Chỉ... chỉ xem... một lần."

Lộ Trường Phong: "Một lần?"

Được rồi, mỗi ngày đều xem.

Tôi kích động bỏ hành lý xuống, tức giận nói: "Làm sao! Cậu không xem à?"

Lộ Trường Phong vẻ mặt mờ mịt: "Không xem."

Hôm qua tôi đã chứng kiến sự lợi hại của anh ấy, tôi không tin.

"Sao có thể chứ? Cậu gạt tôi."

Lộ Trường Phong nhún vai: "Xấu chết mất, có cái gì đẹp đâu, tôi chỉ bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ với người tôi thích thôi."

Tôi sửng sốt, đêm qua sức lực quá lớn nên tôi quên mất Lộ Trường Phong có gặp khó khăn gì không.

Tôi không nói lời nào nữa, cất hành lý lên xe, đi theo Lộ Trường Phong đến nhà mới.

Đó là một căn hộ nhỏ, ở lầu hai, ba phòng riêng và một phòng khách, còn có một phòng bếp nhỏ, trông rất tinh tế.

Nơi này cách quán bar và nhà hàng không xa, tất nhiên cũng không xa với biệt thự của Lộ Trường Phong.

Tôi cảm giác bản thân như con diều giấy được người kéo xuống, có căn nhà bản thân thuộc về.

Sau khi sắp xếp xong hành lý, tôi đem tất cả tiền để dành chuyển cho Lộ Trường Phong.

Lộ Trường Phong không từ chối.

"Đi thôi." Anh ấy nói: "Mừng tân gia, mời cậu ăn cơm."

Tôi chớp mắt: "Tôi mời cậu, cảm ơn cậu tìm nhà cho tôi."

Lộ Trường Phong không ý kiến: "Cũng được."

Tôi không có nhiều tiền, cũng muốn cố gắng đãi anh ấy một bữa ăn ngon nhất và đắt nhất.

Chúng tôi đến một quán lẩu.

Trong tiết trời mùa thu mưa lạnh như thế này thì ăn lẩu là thích hợp nhất.

Tôi sợ anh ấy không thoải mái nên gọi không ít món anh ấy thích, hai người chúng tôi ăn một bữa vô cùng trọn vẹn.

Tôi vô cùng vui vẻ, trước đây tôi chưa bao giờ vui vẻ như vậy.

Hiển nhiên ông trời cũng không muốn tôi vui vẻ như vậy.

Ngày hôm sau, đối tượng xem mắt của anh ấy tìm đến tôi.

Cô ấy mời tôi đến một quán cà phê, tôi xin phép chủ nhà hàng nghỉ một bữa để đến.

Cô gái trước mặt một thân đồ hiệu, cài tóc ngọc trai sáng bóng trên mái tóc ngắn hơi xoăn, gương mặt trang điểm xinh đẹp, thoạt nhìn khí chất bất phàm.

Tôi do dự ngồi phía đối diện, bỗng nhiên cảm thấy hối hận khi đến đây.

Tôi đến đây để làm gì?

Là bạn của Lộ Trường Phong sao? Nếu thật sự chỉ là bạn bè bình thường, bạn gái anh ấy sẽ không gặp tôi với nét mặt như vậy. Nếu là một nét mặt khác thì... Căn bản không còn nét mặt nào khác nữa.

Tôi vẫn đang tò mò, vì cái gì bạn gái anh ấy cho rằng tôi và Lộ Trường Phong có quan hệ?

Không lẽ biểu hiện của tôi rõ ràng đến vậy?

Cô gái rõ ràng là người được giáo dục cực tốt, mỗi hành động đều toát ra vẻ đoan trang, cao quý.

Cô ấy hỏi: "Anh hẳn là biết tôi mời anh tới để làm gì phải không?"

Tôi lắc đầu, thực sự không biết.

Cô gái cau mày: "Anh là bạn của Lộ Trường Phong đúng không? Tôi là bạn gái anh ấy."

Tôi gật đầu, tỏ vẻ tôi là bạn anh ấy, cũng tỏ vẻ biết cô là bạn gái anh ấy.

Tôi hi vọng anh sau này cách xa anh ấy một chút, đương nhiên anh muốn thứ gì có thể nói với tôi."

"Tại sao?" Tôi hỏi.

Cô ấy cười khẽ, như là châm chọc vẻ không hiểu của tôi.

"Người bạn như anh, anh ấy sẽ không cần, hơn nữa tôi không muốn anh ảnh hưởng tới anh ấy. Tôi không hi vọng các người ở cùng nhau, càng không hi vọng anh ở bên cạnh anh ấy."

Thì ra là vậy.

Hóa ra không phải hiểu lầm tôi cùng Lộ Trường Phong có quan hệ thân mật.

Giống như việc tôi không muốn Lộ Trương Phong chơi cùng Lý Sí.

Nhưng việc đó không giống.

Lý Sí... Lý Sí hắn khốn nạn. Quậy phá, chơi bời, tâm địa độc ác, không học vấn, không nghề nghiệp.

Còn tôi?

Tôi chỉ là kém cỏi, nghèo khổ, hèn nhát, tôi đã làm sai cái gì?

Chẳng lẽ người như vậy không xứng có bạn bè sao?

Người như vậy... Giống với Lý Sí sao?

Tôi ý thức được, hóa ra trong mắt người khác, tôi không khác gì loại người kinh tởm mà tôi căm ghét.

Thật là thảm hại!

Rõ ràng là tôi cũng không muốn.

Tôi thật sự không muốn mặc quần áo đẹp, sống trong căn nhà lớn, lái xe riêng, làm ở công ty lớn, nhận được sự giáo dục trong thời đại này sao?

Tôi thật sự không muốn sao?

Sau một hồi trầm mặc, cô ấy lấy ra một tờ chi phiếu.

Âm thanh giống như cỗ máy lạnh lùng, lần đầu tiên tôi biết được máy móc cũng có tình cảm, bởi vì trong giọng nói kia kèm theo sự châm chọc cùng khinh thường.

"Tờ chi phiếu này có năm trăm vạn tùy ý anh sử dụng, chỉ cần anh rời khỏi Lộ Trường Phong, muốn đi đâu thì đi, chừng này tiền cũng đủ cho anh sống cả đời, làm người phải học được cách biết điều."

Nói xong cô ấy giống nữ chính trong TV, xoay người rời đi.

Chỉ còn mình tôi ngồi lại quán cà phê, thật lâu cũng không thể bình tĩnh.

Cuối cùng, tôi vứt tờ chi phiếu đi.

Vì đề phòng có người lấy nó, tôi xé đi.

***

Tin tức của Lộ Trường Phong thật sự rất nhanh, chiều hôm đó anh ấy liền biết chuyện này, chạy tới quán bar tìm tôi, lần này không như lần trước chỉ ngồi ở ghế mà anh ấy đến thẳng quầy lễ tân, kéo tôi rời đi.

Tôi sửng sốt một chút, không theo kịp tốc độ của anh ấy.

Đi đến một lối nhỏ không có người, anh ấy mới dừng lại, nhìn chằm chằm tôi nửa ngày.

"Cô ấy tìm cậu?"

Tôi gật đầu.

Tôi không rõ anh ấy có ý gì.

Nhưng nhìn vẻ mặt đau khổ của anh ấy, chắc anh ấy rất thích người bạn gái đó.

Về chuyện Lộ Trường Phong thích con gái, tôi chưa từng nghĩ quá nhiều.

Anh ấy vẫn thích con gái, không thể là đồng tính.

Cho dù như vậy, anh ấy cũng không khó chịu khi ở bên tôi.

Đáng tiếc, đáng tiếc rằng tôi không hiểu vẻ mặt đau lòng của anh ấy lúc đó, đau lòng bởi vì bản thân khiến tôi ủy khuất.

Đáng tiếc, tôi không hiểu, chờ đến khi hiểu được cũng không còn cơ hội nữa rồi.

Tôi do dự, suy nghĩ, ngón tay thu vào góc áo, chậm rãi nói: "Tôi không biết việc tôi làm sẽ ảnh hưởng tới cậu, nếu cậu cảm thấy... Tôi không sao, về sau chúng ta có thể làm người xa lạ."

Cổ họng của tôi rát quá, mẹ nó tại sao tôi lại nói ra chuyện này.

Tôi thực sự muốn khóc.

Có lẽ không ai hiểu được, không ai hiểu được cái cảm giác đẩy người mình yêu ra xa đau khổ thế nào.

Nghẹt thở giống như có tảng đá đè vào cuốn họng, đau âm ỉ như dao cắt vào tim, là một loại đau đớn vượt qua sức chịu đựng của cơ thể.

Nhưng tôi vẫn muốn nhịn xuống, chịu đựng mà tỏ ra không sao.

"Tôi có thể dọn ra khỏi nhà, tiền thuốc mà cậu giúp tôi đợi đến tháng phát lương là có thể..."

"Tôi không liên quan gì đến cô ấy." Lộ Trường Phong đá văng thùng rác bên cạnh.

Tiếng động thật lớn, bả vai tôi run lên.

"Tôi con mẹ nó chưa có bạn gái nào trước đây, cậu nghe rõ không Biệt Tranh?"

"Cậu hỏi tôi một câu thì chết sao?"

Tôi không dám nói cũng không hiểu trong lời nói của anh ấy có ý gì.
Mặc dù tôi đã đoán được một điểm, nhưng sự hèn nhát của tôi đã nhanh chóng chôn chặt điểm đó trong lòng.

Lộ Trường Phong nhìn tôi, âm thanh nhỏ lại: "Vì cái gì mà lâu như vậy tôi không có bạn gái? Bởi vì tôi có người mình thích.'

Nói xong anh ấy nhanh chóng xoay người rời đi, tôi đứng tại chỗ, cho đến khi quản lý gọi tôi vào làm việc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net