gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

kể từ góc nhìn của rika

ánh sáng xuyên qua của kính ánh nắng ấm áp tràn vào trong căn phòng tôi bước xuống giường nhìn từ cửa sổ trong phòng tôi thấy một cặp vợ chồng khá lớn tuổi đang bước xuống từ cổ xe siêu đẹp họ ăn mặt rất đẹp cậu tôi cùng một số người trong dinh thự đang chào hỏi cặp vợ chồng kia , tôi thấy khá hiếu kì cặp vờ chồng kia là ai nhưng cơn đói làm tôi không quan tâm đến họ nữa tôi vội chạy đi tìm đồ ăn sáng thì phát hiện có một cô bạn có vẻ bằng tuổi đang nằm trên giường tôi chợt kí ức tối hôm đó ùa về trong não tôi không hiểu sao từ khi chuyển sinh não cứ nhớ nhớ quên quên hai

tôi chạy lại giường gọi yoko dậy cô ấy vừa mơ vừa tỉnh nhìn xung song lại ngủ tiếp rồi bật dậy hoảng hốt hét to "đm đây là đâu" tôi bật cười cậu mau quên gê" yoko nhìn tôi rồi cười "mới ngủ dậy não tớ hơi chập mạch ý mà" một cô hầu gái gõ cửa gọi chúng tôi dậy sau khi ăn sáng song tôi muốn rủ yoko đi chơi nhưng có một cô hầu gái khác gọi chúng tôi đến phòng khách

ở đó có cậu tôi đang ở cùng với vợ chồng kia từ khi hai đứa bước vào họ đều hướng mắt vào hai đứa , tôi kẻ giọng hỏi yoko "cậu quen 2 người kia à "

"họ là bố mẹ tớ" yoko nói với giọng hơi run mặt cậu ấy khá là sợ sệt "rika giúp tớ đi mẹ biết tớ trốn đi chơi đường nào cũng bị ăn đập cho coi " , tôi cuối người chào bố mẹ của yoko ,hai ông bà vui vẻ mỉm cười "xin lỗi đã làm phiền gia đình con bé lại quậy phá còn rủ rê thêm tiểu thư đây làm tiểu thư gặp nguy hiểm thật lòng xin lỗi hầu tước mà" mẹ yoko nói với vẻ xấu hổ, yoko hét lênh "sao cái gì mẹ cũng nghĩ con gây ra hết vậy chẳng phải ở nhà quá chán suốt ngày dự mấy buổi tiệt trà chán ngắt của mẹ với mấy cô tiểu thư kia thì con đã không trốn đi chơi"

mẹ yoko khự lại vội xin lỗi "yoko con.... xin lỗi hầu tước(cậu tôi)con bé kích động quá nên vô lễ"

cậu tôi có vẻ đang cười "thưa phu nhân tôi thấy con bé rất cá tính đang ở tuổi này rất khó dậy cứ để tụi nhỏ thể hiện nó" mẹ của yoko có vẻ bất lực nói thật tôi cũng thấy cuộc sống ở đây có chút chán làm gì cũng bị kiểm sát ăn nói cũng phải thận trọng suốt ngày ở trong dinh thự hai.... yoko chán cũng đúng tôi muốn giữ yoko lại nói chơi vì lâu rồi ở dinh thự này tôi chưa nói chuyện với ai thoải mái như yoko

tôi kẽ lên tiếng "cô chú có thể cho cậu ấy ở lại đây được không ạ lâu rồi cháu chưa gặp bạn bè cùng trang lứa nên cháu muốn làm bạn với yoko" tôi tỏ vẻ mong chờ

mẹ yoko có vẻ bất ngờ "hầu tước cậu nên ngăn cản con bé yoko nhà tôi làm không hợp với con bé dễ thương này đâu cô có thể giới thiệu con với mấy cô bé bằng tuổi dễ thương hơn con cô nhiều"

cậu tôi chỉ cười "tôi thấy hai đứa nhỏ này rất hợp nhau mà để hai con bé chơi với nhau rất hợp còn khác yoko thì cá tính còn rika từ bé đã trầm tính người ta nói nam chân trái dấu hút nhau mà

bố yoko cũng vui vẻ tán thành còn mẹ của cậu ấy khá bất lực "gần tuần tới là thi đầu vào rồi cho con ở đây với bạn con đấy nhơ đừng gây chuyện là được" nói rồi bố yoko cùng vợ của ông bước lên cỗ xe ra về bỏ lại yoko ở cùng với tôi hẳn một tuần....

không hiểu sao chỉ với 2 ngày ở chung tôi và yoko đã thân nhau như 2 chị em tôi không biết chúng tôi thân như vậy từ bao giờ nữa nhưng ở cùng với yoko luôn đem lại cảm giác quen thuộc và còn tin tưởng nữa

sáng hôm nay có hứa cùng cậu ấy đi dạo quanh vường trái cây siêu bự của cái dinh thự này tôi vội chuẩn bị giỏ đựng hoa quả, dao ,nước.... rồi chạy tới rủ yoko cùng đi ,tới nơi đã thấy cậu ấy đã đợi ở đó cùng với cậu của tôi ,à sau khoản thời gian ngắn ở đây tôi đã dần quen với mọi thứ ở đây thật ra cậu của tôi cũng chẳng phải khó gần như mạch truyện gốc cậu rất dễ gần vui vẻ là đằng khoác ."rika đáng yêu của tớ nhanh lênh nào hôm nay tớ với cậu phải hái thật nhiều trái cây ở khu vườn phía tây đấy"cậu đấy vừa nói lớn vừa chạy đến cầm hộ tôi giỏ đựng trái cây rồi bĩu môi "cái giỏ này hơi nhỏ á nhe" cậu tôi phì cười "hai đứa bọn con định hái hết trái cây dinh thự này thật à, đi nhanh thôi hai cô không thì tí trời nắng lắm" ,chúng tôi phải đi thuyền mới tới được khu phía tây từ khi vào dinh thự tôi thật sự không nghĩ đây là nhà nó to khủng kiếp nhưng cái dinh thự càng lớn lại kiến tôi càng thấy cô đơn tôi nhớ thế giới cũ kinh khủng mỗi khi rảnh ở đấy tôi có thể rủ đám bạn cùng đi chơi dạo phố hay cùng mẹ đi mua sắm rồi những ngày tháng tấu hài cùng lũ bạn cùng lớp rồi bị giáo viên gi sổ đầu bài toàn kỉ niệm đẹp tôi còn chưa trải nghiệm hết thời học sinh thì xuyên vào đây ,tuy rằng ở đây cuộc sống của tôi không quá tệ để không nói là quá sung túc nhưng ở đây rộng mà vắng người chỉ có cậu ,yoko ,quảng gia là tôi trò chuyện được nhưng cậu thì thường xuyên bận yoko cũng ở đây không được lâu còn quảng gia thì khỏi nói anh ấy siêu kiệm lời hai.... nghĩ tới làm tôi buồn ngang ,đưa mắt nhình những gợn sóng trên hồ mà ngẫn ngơ ,"A tới bờ rồi" yoko hét lênh có vẻ rất thích thú "vậy hai đứa ở đây chơi đừng đi lung tung đấy cậu có việt về trước " ừ thì cậu tôi lúc nào cũng bận vì sông hồ nguy hiểm nên đi đi cùng chúng tôi một đoạn.

yoko cậu ấy vội kéo tôi đi sâu vào khu vường, tôi có vẻ hơi bất ngờ khu vườn ở đây đẹp kinh khủng xung quanh còn có nhiều trái cây nữa chứ kiểu này chắt khỏi ăn cơm quá , yoko vui vẻ hỏi tôi"rika của tớ muốn ăn trái gì để tới hái cho "tôi vui vẻ trả lời " xoài đi mấy trái chứa chính ý chấm muối ăn bao ngon luôn " yoko gật gật đầu "ùm hái thêm cốc, ổi, mận, dưa lưới, táo...nữa " tôi vui vẻ gật đầu yoko luôn như vậy luôn quan tâm như một người bạn của tôi ở thế giới cũ không biết tôi không còn ở bên cậu ấy có ăn sáng đầy đủ không ,tôi đi xung quanh cùng yoko đi hái từng quả một tới khi tới khu xoài thì cây xoài nó khá cao nên tôi định đi gọi thị nữ thì cậu ấy cản lại "cần gì phiền vậy để tới hái là được " nói rồi cậu ấy trèo đã được nữa cây tôi nói vọng lênh" trời ạ có ai mặc váy mà trèo cây như cậu không à nói vậy thôi chứ cậu hái nhiều tí nha "

cậu ấy cũng nghe vậy thì phì cười "rika đón lấy" từng quả từng quả được tôi bắt trọn trong tay kinh nghiệm lúp bé hái trộm xoài mà có cả đấy ,mới đó mà giỏ đã đầy "yoko ơi đủ rồi á giỏi rồi tớ cầm không nổi nữa chừ" nghe vậy cậu ấy vui vẻ trả lời " kệ đi tí tới cầm cho khỏi lo nhé"nói rồi cậu ấy tiếp tục cố hái thêm nữa ,chợt tôi nghe thấy tiếng nhánh câu bị gãy rồi

*RẦM*

cậu ấy ngã từ trên cây mà tay vẫn cầm trái xoài ,thiệt may là cây này cũng không cao lắm nên không bị sao rồi hai đứa nhìn nhau mà cười không ngớt .





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net