#12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh đi đến nay đã được gần một tháng. Tôi vẫn cứ như thế, cứ hàng ngày đi dạy, rồi tan làm lại đi dọc bên bờ biển. Thực ra, tôi nhớ anh. Chẳng biết làm sao mà nhớ phát hờn. Tôi từng không biết mình đã nhớ anh đến thế này, chỉ đến khi tôi phát hiện ra cứ mỗi lần ra biển là đầu tôi tràn ngập hình ảnh anh. Tôi cũng nhớ cái ôm hôm đó nữa. Tôi vấp ngã, anh ở phía sau đỡ lấy tôi, bây giờ nghĩ lại, cứ luôn cảm thấy đó không phải là một sự trùng hợp.

Hôm nay tôi hứa với Quỳnh sẽ sang nhà ăn cơm. Tôi nghĩ cũng tốt, vun đắp tình cảm, hiểu nhau từ bây giờ cũng không có gì là quá đáng. Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại mong ngóng đến vậy, kể từ khi chính thức đồng ý với anh tôi cứ chắc mẩm rồi tôi sẽ là vợ anh vào một ngày nào đó tới đây. Thậm chí, nghĩ đến không tự chủ.

Từ ngày nghe giọng anh qua điện thoại, ngày nào cũng mong ngóng anh gọi điện. Thế nhưng, chẳng thấy. Tôi lại quên mất, anh là lính. Anh là lính chứ không phải là một giáo viên rảnh rỗi như tôi, anh không phải là một doanh nhân cũng không phải là một người thường suốt ngày chỉ biết sến súa nói nhớ người yêu. Vậy mà tôi lại ích kỷ quên mất.

Về quân nhân, tôi thường cảm thấy mình không xứng. Vì anh là quân nhân, về trách nhiệm, về vị trí đều cao trọng hơn một người giáo viên. Thậm chí người ta vẫn thường nói giáo viên là một nghề cao quý nhất đi chăng nữa, thì với một quân nhân chân chính là anh, tôi thấy thẹn. Lý do tôi đồng ý với anh, là bởi vì tôi không biết phải từ chối thế nào, cũng không thể từ chối. Mà nếu hôm đó tôi từ chối thật, tôi cũng không biết một tháng này tôi sẽ sống thế nào nữa.

Tôi ngẩn ngơ nhìn đám hoa cỏ trước nhà, mặc dù tôi thích hoa sơn trà, nhưng tôi lại không trồng nó, vậy mà anh biết tôi thích nó, lại còn cố tình trồng nó trước mặt tôi. À không, là tôi tự mình trồng đấy chứ, cũng tự mình nói ra là tôi thích nó. Ngó sang ban công phòng anh, mấy gốc sơn trà vẫn trổ hoa đấy, nhưng yếu ớt, cô đơn. Chợt điện thoại rung chuông, tôi cứ tưởng là anh, nhưng hóa ra là tôi tưởng bở.

- "Mẹ, con nghe."

- "Sắp xếp vài hôm về nhà nghe..."

Lòng tôi chấn động, không kiềm được mà ca thán:

- "Mẹ..."

- "Mi thương ba mẹ đi con. Lấy chồng đi, già đầu rồi!"

- "Đối tượng lần này là ai, con sẽ suy nghĩ lại."

Tôi quá quen với cái kiểu nhắn tôi về nhà như thế này, không còn chuyện gì khác ngoài việc xem mắt. Đã bao nhiêu lần rồi, lần nào cũng bị tôi chối thẳng qua điện thoại. Hè năm ngoái có về một lần, mẹ tôi không nói đã mời người ta về nhà, vì vậy mà xảy ra rất nhiều chuyện dở khóc dở cười. Bắt đầu từ lúc đó, tôi đề phòng hơn nhưng mẹ tôi cũng đã trở nên thẳng thắn hơn rồi. Mà tôi lần này cũng khác, không hề từ chối, còn hỏi đối tượng, mẹ tôi rõ ràng là hết sức kinh ngạc nhưng vì không muốn để lỡ chuyện tốt, nhất định không hỏi nguyên do mà nhiệt tình miêu tả:

- "Là Giám đốc con ạ, con trai bạn làm ăn của ba mi. Thằng Bảo cũng biết đấy! Rất đẹp, rất tốt, mọi thứ đều tốt, ba mẹ rất ưng."

Tôi thầm cười trong lòng, cũng chẳng biết có quen hay không mà đã khen người ta như vậy. Xem ra lần này tôi có không muốn về cũng không được. Tiếc là, lần này về phải làm một trận cho căng, lần sau không thể để chuyện này tiếp thêm được nữa.

- "Mà...mi nói mi sắp chuyển công tác về đây, là răng? Gặp mặt nhau cho quen, mai này tiện cả đôi đường con ạ!"

Tôi cười hề hề.

- "Dạ. Năm sau con chuyển về. Nhưng mà bây giờ còn nhiều việc lắm, không thể sắp xếp ngay được. Mẹ nói với người ta, đến Tết con về, nha! Con đi ăn cơm đã."

Tôi thở dài, tắm rửa sạch sẽ rồi sang nhà Quỳnh chuẩn bị cơm nước. Tôi không nhắc về anh với mẹ, chuyện chưa chắc chắn, tôi biết nói thế nào. Mà, nếu đã nói ra tôi nhất định phải cưới. Nhưng, chuyện đám cưới đâu phải một mình tôi là có thể quyết định. Thậm chí bây giờ tôi vẫn còn đang mơ hồ lắm chuyện này. Tôi và anh có thể đến đâu chỉ có thể cầu mong mỗi ngày trôi qua đều bình yên thôi.

Tôi sang nhà anh, ngại lắm nhưng vẫn vờ như rất ổn. Ai nấy đều cười rất kỳ lạ, cười rất tươi nhưng chẳng có chủ đích. Hôm nay chị Lan về sớm nên xuống bếp làm đồ ăn. Tay nghề chị rất chuyên nghiệp, thật đúng là người phụ nữ giỏi việc nước, đảm việc nhà.

Tôi cũng chỉ biết đứng một bên xem thôi, xong xuôi thì sắp lên bàn. Tôi yên lặng sắp cơm cho mọi người, như là trách nhiệm của riêng tôi. Chợt nhớ đến tình cảnh của ngày hôm đó, anh không chần chừ, cầm máu cho tôi, vết thương đã lành hẳn, nhưng...tôi lại nhớ đến anh nữa rồi. Thật không còn hiểu nổi tôi nữa.

- "Cô giáo."

- "Dạ?"

Mẹ anh gọi tôi, trong lúc tôi lại ngơ ngẩn.

- "Ăn cơm đi con, đừng ngơ ngẩn nữa."

- "Dạ."

Chuông điện thoại ở đâu vang lên, Quỳnh nhanh chóng buông đũa chạy đi, lúc chạy ra đã hô hào lên:

- "Nội ơi, chú gọi về!"

Làm sao lại đúng lúc thế này cơ chứ? Tôi cứ cúi đầu, cứ ăn cơm, làm như là đang ổn lắm. Tim tôi đập mạnh đến nỗi nếu ai đứng đối diện, nhìn vào còn tưởng nó muốn nhảy ra ngoài luôn ấy chứ.

- "Sa hả con?"

- "Mọi người đều khỏe, đang ăn cơm đây này. Có cả cô giáo nữa."

Tôi thất kinh, gương mặt hốt hoảng không thể tự chủ mà nhìn lên.

- "Rồi. Mẹ đã nói rồi, nhưng cô giáo có chịu hay không thì là chuyện của con đấy nhé! Mẹ không muốn mất người con dâu này..."

Đến lúc này thì lòng tôi đứng ngồi không yên luôn. Vợ chồng anh Sanh với cái Quỳnh liên tục cúi gằm mặt, điệu bộ giống như đang nhịn cười vậy. Tôi càng thấy có gì đó không ổn.

Cuộc nói chuyện giữa mẹ con họ kết thúc ở đó, với cái dấu chấm lửng to đùng không có kết thúc. Lạ ghê, tôi từ kinh ngạc tự dưng run run.

Vốn dĩ ban đầu tôi định ăn cơm xong sẽ lên chăm mấy cây hoa cho anh, tự nhiên lại có cuộc nói chuyện không rõ ràng kia nên tôi tranh thủ dọn dẹp rồi ra về. Gia đình họ rất tự nhiên, không níu kéo gì cả.

Tôi về, từ bên đó về bên đây chỉ có mấy bước thôi mà tôi thậm chí còn rủa ghét anh tới bốn lần. Vậy mà lại không gọi cho tôi? Thật sự là không gọi cho tôi? Được rồi, tôi không cần.

Tôi đẩy cổng vào nhà, cầm ly nước trên bàn dốc một hơi hết trơn, mặt đỏ rần. Mà quái lạ, tôi có bao giờ uống dở nước rồi để trên bàn đâu? Chẳng phải lúc nào ra ngoài tôi cũng khóa cổng sao? Có tên ăn trộm nào tốt đến mức rót nước hạ hỏa sẵn cho tôi ư? Tôi nắm chặt cái ly không trong tay, ghì lên bàn, tim tôi thậm chí còn đập mạnh hơn lúc ở bên nhà anh nữa.

Đến nước này rồi...thì cùng lắm là chết thôi.

Tôi từ từ xoay người lại, không thể tin được là trước mắt mình hiện là một dáng đứng nghiêm trang trong bộ quân phục màu trắng. Anh nhìn tôi như chưa bao giờ được nhìn vậy. Gương mặt tiêu biểu quen thuộc khiến tôi cũng sững sờ không biết phải làm gì nữa rồi.

- "Răng mà vào nhà em? Nhà anh đang ăn cơm..."

Tự dưng anh cười, có phải là ý tứ bảo tôi ngốc không?

- "Anh cười cái gì? Trêu em như vậy thì vui lắm hả?"

Chân phải tôi bước lên một bước, đánh anh một cái rồi lại lùi về một bước. Thấy anh giật mình, tôi lập tức không nhịn được cười. Giả bộ giống lắm.

Chạm vào anh một cái thôi mà nó đã thôi thúc tôi làm lần nữa rồi. Tôi thật sự rất muốn khóc, im lặng tiến đến, cúi mặt mà vòng tay ôm anh.

- "Em nhớ anh."

Đây là lời tự nhiên mà nói, không hề có ý định từ trước, cũng không hề có ý muốn nói.

Âm thanh từ miệng phát ra, vì bị vùi trong lồng ngực anh mà phát ra tiếng rè rè, có thể sẽ nghe không rõ. Nhưng chắc anh đang cười, một tay đặt trên lưng tôi, một tay vỗ nhè nhẹ vào tóc tôi, giọng không lớn không nhỏ nói:

- "Anh cũng nhớ cô giáo."

Tôi nghe được lời này, trong lòng vừa ấm áp, vừa vui nhưng lại run, không biết lúc ngẩng mặt lên phải đối diện với anh làm sao. Cứ ở trong lòng anh thế này mà nghe anh nói thì tốt biết mấy.

Tôi phải siết chặt anh thêm một phút nữa mới buông ra, mặt quả thật là muốn cắm xuống đất luôn. Tôi thừa biết là anh buồn cười muốn xỉu rồi. Tôi nói:

- "Xong rồi, anh đi về đi."

- "Em sao vậy? Khó khăn lắm mới vào được nhà em, anh đi tham quan một chút."

Tôi hoảng hốt, đưa tay vội cản anh lại. Con người này rốt cuộc là thế nào đây. Tôi gần như hét lên (vì hoảng quá thôi):

- "Không được, không được. Anh tùy ý vào nhà em, em còn chưa nói gì, tham quan cái chi mô?"

Anh quân nhân bỗng nhiên đứng im, tay giữ lấy vai tôi, mắt nhướng lên, môi hé ra để lộ cái răng khểnh trắng muốt:

- "Kể cả nhớ anh thì anh vẫn không được ở lại sao?"

Tôi lúng túng, nhớ thì nhớ thật, nhưng thế này có chút không quen.

- "Ngày mai mình còn gặp nhau mà. Anh về đi."

Mặt tôi sắp trở thành thịt tái rồi, chắc anh thấy được nên đành nhượng bộ:

- "Vậy anh về. Ngày mai gặp. Ngủ ngon."

Chụt. Trước khi quay người đi còn to gan đàn áp má tôi như thế. Cho dù mặt không chín thì cả người cũng trở thành bánh mì nhúng nước rồi. Tôi ghét!

Đã thế, tối đó còn nhắn tin cho tôi: "Ngủ ngon". Vị Trung tá này là đang được nước lấn tới đây mà. Nhưng lạ, tôi thậm chí còn không có một chút giận vì sự tùy tiện của anh nữa cơ. Bao nhiêu trách móc đều biến thành yêu thương không lời mất rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net