#13.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng, không biết ai xui, ai khiến mà tôi lật đật dậy từ năm giờ sáng, hấp tấp vơ vội túi xách và đống bài chưa chấm xong. Trời mới chỉ tờ mờ, từ nhà mình, tôi rón rén bước qua nhà anh. Nhà anh vẫn còn tối thui, chắc vẫn chưa có ai thức dậy, tôi chạy vụt qua luôn.

Lúc đến trường, cổng thậm chí còn chưa mở, tôi đành đứng ở ngoài, đi qua đi lại bần thần, lo lắng. Chú bảo vệ ngáp ngắn ngáp dài vừa mở cửa gọi tôi:

- "Hôm nay cô Ngà đi dạy sớm thế?"

- "Dạ. Hôm qua con ngủ không được."

Tôi giải thích một chuyện tưởng chừng như hợp lý bằng cái lý do vừa nghe qua đã thấy hết sức vô lý, lãng xẹt như vậy. Thật chẳng đâu vào đâu cả.

Chú bảo vệ vừa mới mở cửa, tôi chạy ào vào phòng nghỉ giáo viên mà tim đập rộn ràng luôn.

Nguyên cả buổi sáng, người tôi cứ nóng ran, đến cả mấy bài giảng cũng trở nên khô khan hiếm thấy. Tôi bây giờ không biết là mình có muốn về nhà hay không nữa.

- "Ngà!"

Tôi giật mình. Chị Trúc nhìn tôi lạ lắm, một hồi chị quát:

- "Uống hết bình nước rồi! Khát hả em?"

Tôi ngồi ở đây đã lâu, uống hết ấm trà của cả phòng mà không hay không biết. Mặt tôi xị ra thấy chị Trúc ngồi xuống ngay bên, ung dung rót trà uống. Tôi thở dài, ủ rũ hỏi chị:

- "Hôm nay em về nhà chị một buổi được không?"

Chị Trúc tròn mắt ngạc nhiên nhìn tôi như kiểu không tin vào những gì tai mình vừa nghe ấy, chị hỏi lại:

- "Cậu ấy đã làm gì cho cô không vừa ý đúng không? Này, chị bảo này. Cậu ấy là quân nhân đấy, cô phải biết thông cảm cho người ta một chút..."

Tôi muốn ngắt lời chị. Gì mà phải biết thông cảm cho người ta một chút? Lẽ ra người nên được thông cảm phải là tôi mới đúng! Chị Trúc cũng biết nói anh ta là quân nhân, tôi chỉ là người thường, người thường thì có thể làm gì được quân nhân chứ?

Tôi giãy nảy lên:

- "Em sợ anh ấy còn không hết chị lại hỏi có phải đã làm gì cho em không vừa ý không, em thật sự là muốn được một lần giận anh ấy đấy."

Tôi cầm ly nước uống hết một hơi, cảm thấy dịu dịu rồi tôi mới làm mặt tội nghiệp năn nỉ chị Trúc:

- "Nhé chị?"

Chị Trúc lắc đầu bó tay trước tôi, cuối cùng phải gật đầu đồng ý.

Tôi chưa về nhà chị Trúc bao giờ, cũng giống như chị Trúc cũng chẳng bao giờ ghé thăm nhà tôi. Tết đến thì tôi về nhà mẹ, cũng chưa bao giờ ăn Tết ở đây, được ngày nghỉ lễ thì chúng tôi cũng chỉ hẹn nhau ra quán vài giờ rồi lại ai về nhà nấy. Cho nên bảo thân thì cũng chưa đúng lắm.

Căn nhà cấp bốn từ từ hiện ra phía sau lớp cây phi lao. Nhìn từ xa, nhà chị Trúc như một cõi thần tiên vậy, huyền bí sau hàng phi lao, nhưng thơ mộng cũng nhờ phi lao. Xung quanh là hoa lá, cây cảnh rực rỡ khoe sắc, ở đây như vậy cũng không phải sợ bị buồn chán.

Tôi cảm thấy nơi này là một nơi rất hợp với tôi.

Chị Trúc vào nhà cất túi xách, lúc đi ra thì tiện tay cầm cây chổi quét lại nhà một lượt. Tôi nhìn chị lúc này trông dịu dàng quá.

Đi quanh nhà một vòng tôi lại không thấy Tùng đâu, hỏi chị Trúc thì chị chỉ đại ra phía biển:

- "Chắc lại ra ngoài đó chơi rồi đó."

Tôi cười, có lẽ là gặp anh ở ngoài đó rồi. Tôi chỉ nghĩ bâng quơ như vậy, cũng không biết tại sao lại nghĩ thế, nhưng nghĩ rồi, nghĩ lại lại thấy sợ. Còn sợ cái gì thì tôi không biết.

Chị Trúc nấu cơm trưa, lật đật chạy từ trong nhà ra bể nước, hết nhặt rau lại làm cá, chị nói một mình chị thì ăn gì cũng được, còn có chồng có con rồi thì cơm nước phải đàng hoàng, sức khỏe phải đảm bảo thì mới được.

Tôi nghĩ sau này có phải mình cũng vậy? Vừa nghĩ tới đã vội lắc đầu, nhiều khi việc nấu cho anh Sa một bữa cơm thôi tôi cũng không có cơ hội.

Trưa, nếu không phải có tôi thì chị Trúc đã phải ăn cơm một mình rồi. Chị Trúc kể, lấy chồng quân nhân thì sớm phải xác định là thường xuyên ăn cơm một mình, ngủ một mình, ngoài chuyện "đã lấy chồng" thì hầu như không có gì khác biệt.

Lúc chị có bầu Tùng thì vui hơn một tí, nhưng một mình nuôi con lại cực, ông bà nội ngoại đều đã già yếu rồi, anh chị không muốn làm phiền. Thằng bé lớn hơn một chút thì chị lại tủi thân, cưới chồng như này thì phải mà chẳng cưới. Chị nói, chị từng hối hận vì lấy chồng quân nhân. Người ta vì làm dâu mà nước mắt chan cơm, còn chị là phải hy sinh chồng mình cho thiên hạ trăm người, để rồi ngày nhớ đêm mong. Ngày không khóc thì tối khóc, tối không ngủ được thì sáng lại thẫn thờ.

Chị lấy ngón tay chấm nước mắt, khẽ cười trách:

- "Vậy chứ thế quái nào thằng Tùng nhà chị còn đòi lớn lên sẽ làm đồng nghiệp với ba nó!"

Tôi cười khổ:

- "Có phải chị đang cảnh báo trước cho em không?"

Chị buông đũa, xua tay:

- "Chị không có ý đó đâu, chỉ là giúp em chuẩn bị trước tâm lý thôi. Chứ tình yêu mà, nó đến mà em không nắm lấy thì đừng bảo sao không có gió nó vẫn bay đi."

- "Chị bảo này, nếu chỉ vì họ làm quân nhân mà suốt đời phải chịu cảnh cô đơn thì Tổ quốc quả là phụ ơn họ quá. Cô coi như là thay Tổ quốc mà báo đáp đi. Chị chỉ nói là đã từng hối hận chứ có phải là đang đâu!"

Tôi đỏ mặt cúi đầu xuống. Chợt phát hiện ra thứ gì đó, tôi chỉ tay lên tờ giấy trên kệ sách:

- "Tờ giấy đó là ai viết vậy chị?"

Tôi làm biếng không lại gần nhìn cho kỹ xem tờ giấy có nội dung gì, nhưng nhìn nét chữ rắn rỏi rất quen mắt. Có thể là chữ của anh thật, nhưng biết đâu không phải, chị Trúc lại thừa cơ hội trêu tôi nữa.

Chị Trúc nuốt miếng cơm xuống họng, theo thói quen liếm môi trả lời tôi:

- "Nghe nói là thư của cấp trên, chị cũng không rõ."

Tôi chột dạ, có vẻ như chị Trúc không biết cấp trên của chồng mình là ai (?) Tôi lại hỏi:

- "Cấp trên của anh Thông có hay ghé thăm nhà của cấp dưới không chị nhỉ?"

Chị Trúc khẽ lắc đầu, lúc này mắt chị hơi buồn:

- "Chị cũng chẳng biết ngài Trung tá này là người tốt xấu thế nào, cũng không biết ông ấy đối với những người khác ra sao nhưng riêng chị thì chưa gặp mặt lần nào. Mấy hôm trước giữa họ có xảy ra hiểu lầm gì đó mà nhà chị lục đục, thằng Tùng không vui mất mấy ngày. Chị có hỏi nhưng anh ấy không trả lời, anh ấy xin lỗi chị, gia đình êm ấm rồi chị cũng không muốn nhắc lại làm gì."

Lòng tôi tự dưng cảm thấy sốt ruột, cớ gì lại trùng hợp đến thế, đã là cấp trên lại còn phong hàm Trung tá? Tôi gấp gáp muốn hỏi thêm một chuyện nữa nhưng chị đã cười cướp lời tôi:

- "Này, Ngà đừng bảo với chị là Ngà đang nghĩ tới cậu ấy nhé?"

Tôi ngớ ra, chị Trúc lại cầm bát đũa lên lùa cơm:

- "Cậu ấy nhỏ tuổi hơn nhà chị, cho dù có thể là cấp trên thì với tính cách của cậu ấy cũng sẽ không thể xảy ra chuyện gì được đâu. Cô khéo nghĩ nhiều!"

Chắc thế...

Tôi giúp chị Trúc dọn dẹp, cùng với chị chăm mấy bồn hoa thì trời cũng chiều. Tôi xin phép chị đi về, cảm ơn chị vì hôm nay đã cho tôi đến nhà, chị vỗ vai tôi bảo sẽ tiễn tôi về sẵn tiện đi tìm Tùng luôn. Đã chiều muộn rồi mà vẫn không chịu về nhà làm chị sốt ruột. Tôi đương nhiên không thể từ chối cùng chị đi ra đến hàng phi lao thì nghe tiếng Tùng gọi:

- "Mẹ!"

Tôi với chị Trúc đồng loạt cùng ngẩng đầu lên, chị Trúc thì cười tươi còn tôi thì như bị đóng băng. Anh Sa cũng cùng về với Tùng. Tùng chạy lại chỗ mẹ nó, hăm hở khoe:

- "Đây nè mẹ, là chú này này, hôm trước đã cứu con đấy! Chú ấy là Hải quân, bơi, lặn đều rất giỏi. Giỏi như ba đấy mẹ ạ!"

Tôi vẫn cứ đứng yên đấy nhìn anh cúi đầu chào chị Trúc. Chị xoa đầu Tùng rồi hỏi anh Sa:

- "Cảm ơn cậu đã đưa thằng bé về, cậu vào nhà uống nước chăng?"

Anh hơi lắc đầu, điềm tĩnh từ chối:

- "Tôi đến đón cô giáo Ngà về. Không phiền chị nữa. Chào chị."

Tôi tròn mắt không biết giải thích sao với chị Trúc cho đỡ thẹn, vừa ấp úng được mấy chữ thì chị đã đẩy tôi về phía anh Sa, trêu:

- "Về đi cô ơi, trốn chi mà trốn cho lắm."

Bỗng dưng mắt Tùng sáng lên, rồi nó reo:

- "A!"

Tôi giật mình hoảng lên, không tự chủ được mà nói năng lộn xộn:

- "Cô về đã. Em về nhé chị!"

Tôi hai tay che mặt lủi đi như một cơn gió.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net