#16.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi muốn ở lại giúp chị dọn dẹp nhưng chị nói tôi về, chị cần yên tĩnh, còn nhờ tôi dạy thay chị ấy vài tiết. Tôi không tiện hỏi nhiều đành động viên chị mấy câu rồi về.

Một mình ngắm biển nhưng tâm trí tôi lại ở đâu đâu, tôi cứ cảm thấy khó hiểu trong lòng, có cảm giác như chuyện có liên quan đến tôi nữa cơ.

Bỗng chuông điện thoại reo, Trung tá Sa vừa đi hôm nay đã gọi về báo tin đến nơi, tôi chỉ "Ừ" mà không nói gì thêm.

- "Có chuyện gì rồi sao?"

Tôi gật gật đầu, khẽ thở dài:

- "Em đang ở nhà chị Trúc, hôm nay vợ chồng họ cãi nhau."

- "Em không làm sao chứ?"

Giọng anh bỗng trở nên gấp hơn, tôi lắc đầu:

- "Em có thể làm sao được, nhưng lúc nãy ánh mắt của anh Thông nhìn em có chút kỳ lạ. Anh là cấp trên của anh ấy, chẳng lẽ anh không biết đã có chuyện gì sao?"

Giọng anh trong phút chốc trở nên bình thản:

- "Tình hình trong đó anh không rõ lắm, để anh hỏi thăm thử xem đã có chuyện gì. Cũng tối rồi, em về nhà nghỉ ngơi đi."

Tôi bước về nhà mà lòng nặng trĩu, muốn gọi cho mẹ nhưng chưa kịp nhấn số đã thấy thằng Bảo gọi video đến, tôi nhấc máy:

- "Răng? Rứa lại có chuyện động trời gì muốn mách chị đấy?"

Nhà tôi chỉ có hai chị em từ nhỏ lớn lên cùng nhau nên vô cùng thân thiết. Tôi cảm thấy thằng Bảo hơi thiệt thòi một chút, bởi vì tôi là chị gái cho nên không thể ra mặt giúp nó mỗi khi nó bị người ta ăn hiếp, coi thường. Trước giờ chỉ toàn là nó bảo vệ tôi. Nhưng chắc nó biết người chị như tôi sẽ tủi thân nên cứ hễ có chuyện gì dù là bé như móng tay thôi nó cũng phóng đại lên mức động trời rồi hí ha hí hửng kể cho tôi nghe, sau đó sẽ làm bộ mặt tội nghiệp để mà làm nũng.

Dịp lễ Tết, Bảo luôn luôn có một câu trong lời chúc của mình: "Cảm ơn vì đã là chị của em". Tôi cảm thấy có lẽ mình mới là người cảm ơn nó, cảm thấy em trai tôi lâu như vậy vẫn chưa hề thay đổi, trải qua bao nhiêu năm nó vẫn xem tôi là người chị thân thiết vẫn chưa một lần quên tôi, chưa một lần phàn nàn tôi điều gì. Tôi thật sự rất rất muốn mãi mãi có thể cùng nó trở thành chị em.

Tiếng Bảo la oang oang:

- "Chị về mà xem ba mẹ chị này, hết thúc chị lấy chồng bây giờ còn giục em lấy vợ. Chị xem xem có phải là đã già rồi hay không, còn sợ sẽ không được ẵm cháu ấy!"

Mẹ tôi giật lấy điện thoại, kiên định bảo vệ quan điểm:

- "Mẹ bảo chị em nhà mi mau mau mà lập gia đình, ba mẹ già thật rồi đấy con ạ! Đến lúc cần vài đứa cháu nhổ tóc bạc rồi."

Cũng cả nửa năm rồi chưa về nhà, quả thật tóc mẹ bạc hơn rồi. Tôi cười hỏi Bảo:

- "Thì Bảo tìm vợ đi cho mẹ vui, làm Giám đốc không gặp được người nào tốt hử?"

- "Thế sao chị không tìm đi? Làm giáo viên là gặp cả khối người văn chương, trí thức đấy. Hay quân nhân cũng tốt đấy, rước đại một anh Lục quân, Không quân, Hải quân gì đấy đi?"

Tôi giật mình chột dạ, ba tôi đang đọc báo cũng tháo kính xuống chen vào:

- "Phải rồi đấy Ngà! Tốt nhất là quân nhân đi, lấy quân nhân về rồi sướng con ạ! Ba chịu quân nhân đấy, không phải chấm gì đâu."

Tôi đanh mặt lại, thật sự không biết Bảo nó là vì nhớ tôi hay thông đồng với ba mẹ nữa:

- "Bảo. Mi nghe lời ba mẹ ép chị đấy phải không?"

Nó cười cười hề hề, ôm vai mẹ:

- "Thì thực ra là em cũng muốn có anh rể lắm rồi, với lại chị đẹp có đẹp đấy nhưng thực sự không còn trẻ trung gì đâu. Vậy nhé chị, em mà không nghe được tin tốt gì là chị cứ đợi gặp mặt em mỗi tuần đi nhé!"

Tôi còn chưa kịp mắng nó thì nó đã cúp máy rồi. Thì cũng phải đợi cho người ta nghỉ phép dài hạn đã chứ!

Tôi dạy thay chị Trúc hai ngày thì chị đi làm lại, mặt tái nhợt rõ ràng không được vui. Điều làm tôi khó chịu nhất là có vẻ chị đang cố tránh mặt tôi thì phải. Liên tiếp mấy ngày liền tôi không thể nào bắt chuyện với chị được, chị từ chối tối đa những công việc cùng với tôi, tôi hoàn toàn không hiểu mình đã làm sai chuyện gì mà khiến quan hệ giữa chúng tôi trở nên căng thẳng như thế.

- "Trung tá có thể nói cho em biết là đã xảy ra chuyện gì được không? Cứ như thế này em sẽ không chịu nổi đâu!"

Tôi nóng ruột, nói như hét vào điện thoại. Anh ấy dường như không có chút lo lắng bảo tôi:

- "Anh phải đi tuần biển, anh sẽ nói chuyện với cô giáo sau."

Được, tôi sẽ đợi vào hôm sau.

Hôm sau tôi gọi thì Thanh Mộc bắt máy:

- "Trung tá đã đi họp rồi ạ!"

Tôi không chịu nổi nữa lập tức nổi giận:

- "Hai người đang giấu tôi chuyện gì phải không? Nói với sếp của cậu mau mau nói rõ với tôi!"

Tôi cũng không hiểu nổi tại sao anh ấy lại phải giấu tôi, nhất định phải giấu tôi. Tôi có thể không hiểu về những chuyện trong đơn vị của họ nhưng ít nhất tôi nên được biết cơ bản là giữa họ có phải đã xảy ra hiểu lầm gì rồi hay không? Anh ấy chỉ cần nói với tôi như thế là đủ rồi, tôi sẽ đợi anh ấy về giải thích rõ. Tôi bây giờ như ngồi trên đống lửa không thể làm gì, trong người cực kỳ khó chịu.

Buổi tối tôi sang nhà Quỳnh chăm sơn trà cho anh Sa. Quỳnh vào phòng với tôi, đột nhiên nói:

- "Cô biết chuyện của cô Trúc chưa ạ?"

Tôi lập tức quay đầu lại, nhướng mắt:

- "Em biết?"

Quỳnh gật mạnh đầu:

- "Dạ. Chồng của cô Trúc vừa mới bị kỷ luật nghiêm trọng, sắp tới sẽ phải chuyển công tác ra đảo đấy ạ. Còn nữa nghe nói còn bị giáng cấp bậc quân hàm nữa."

Tôi sửng sốt:

- "Nghiêm trọng như vậy sao? Làm sao em biết?"

Tôi nghi hoặc hỏi Quỳnh, trong lòng đã có câu trả lời riêng. Quỳnh lúng túng không thể trả lời được là tôi đã biết mình không trả lời sai. Lòng tôi bỗng trở nên hụt hẫng, đầu óc trống rỗng. Tôi cất cái xẻng làm vườn lên kệ, giọng nhẹ bẫng:

- "Cô hy vọng em không nghe được chuyện này từ Thanh Mộc, chú của em không liên quan đến và tất cả thực sự chỉ là hiểu lầm mà thôi. Cô rất hy vọng đấy Quỳnh."

Mảnh giấy lần trước anh đưa tôi lúc ở sân bay tôi luôn mang theo bên mình, hôm nay lấy ra xem lại tôi thực sự không biết nên biện minh thế nào cho nét chữ đã nhìn thấy ở nhà chị Trúc. Cũng hy vọng đó chỉ là lá thư thăm hỏi bình thường.

Tôi cầm điện thoại muốn nói cho anh biết anh còn một cơ hội nữa để giải thích rõ với tôi. Nhưng tôi đã kịp nhớ ra, anh là quân nhân. Chuyện gì đã giấu thì sẽ giấu đến cùng, bản lĩnh của anh chính là đã làm việc gì thì sẽ làm cho đến cùng nhất định sẽ không vì bị đả kích hay vì bất cứ lý do gì mà từ bỏ. Dòng tin nhắn viết xong lại xóa đi, lồng ngực uất nghẹn, tôi vẫn cố ép bản thân mình rằng tôi đã quá đa nghi rồi.

Hôm sau tôi không báo trước mà đến nhà chị Trúc, từ bên ngoài đã nghe họ lớn tiếng với nhau, tôi thật sốt ruột cho Tùng.

- "Anh đừng làm con sợ! Tùng, đi chơi đi con."

Tiếng Tùng hét lên:

- "Con không tin! Chú Sa là người tốt, chú ấy đã cứu con!"

- "Con nít thì biết cái gì! Người tốt mà lại hại ba mày bị hạ bậc quân hàm, người tốt mà lại ép ba mày phải bỏ nhà ra đảo, phải bị kỷ luật nghiêm trọng hả?"

Chị Trúc ôm Tùng gào lên:

- "Anh việc gì phải lớn tiếng như thế! Chuyện công việc của anh tại sao lại đem về nhà đổ lên đầu vợ con?"

Anh Thông "À" lên như hiểu ra:

- "Vậy là cô muốn tôi đi chứ gì? Đi càng xa càng tốt để cô ở nhà tự tung tự tác có phải không?"

Giọng chị Trúc trở nên bất lực:

- "Anh Thông, chúng ta là vợ chồng bao nhiêu năm nay sao anh lại có thể nói em như thế? Chẳng qua là chuyện gì cũng có thể từ từ giải quyết, từ bao giờ anh lại trở nên cộc cằn, nóng nảy thế này? Anh gặp chuyện, em là vợ anh mà anh không nói với em một câu nào cứ đi đi về về như vậy, bây giờ anh không xem đây là nhà của anh nữa rồi phải không?"

Tôi lững thững bước vào, chị Trúc hoảng hốt nhìn tôi:

- "Ngà, em về đi. Về ngay đi!"

- "Em muốn biết chuyện anh ấy nói là như thế nào."

- "Chị không tin Trung tá Sa là người như thế."

Tôi mệt mỏi nói với chị:

- "Chị à, tin hay không thì chuyện cũng đã như thế, chị nghĩ em lại muốn tin sao?"

Anh Thông cười khẩy:

- "Thì ra là cặp đôi đang yêu nhau. Tôi nói cho cô nghe, người đàn ông đó rất gian manh, hắn hại tôi lần này đến lần khác. Là Trung tá rồi lại sợ một Trung úy như tôi, sợ đến mức phải tính kế đạp đổ tôi xuống!"

Nước mắt tôi từng giọt lã chã rơi xuống, tại sao người yêu tôi từ miệng người khác lại cay độc đến vậy? Người tôi yêu nhất định không phải như thế. Chỉ là tôi cố sức tìm lý do, người ta lại có dư thừa chứng cứ.

- "Đây là chữ viết của cậu ta, có mộc của cậu ta, có thể là giả sao?"

Chính là tở giấy hôm trước tôi nhìn thấy được, không sai, nét chữ rắn rỏi, rõ ràng, mộc đỏ Trung tá Lữ đoàn Hải quân Võ Trường Sa.

- "Phải, là thư, nhưng là thư khiển trách. Là đơn kiến nghị kỷ luật tôi trước Hội đồng. Cô xem tôi bao nhiêu năm công tác tại Học viện Hải quân Đà Nẵng có bao giờ làm sai chức trách của mình đâu, vậy mà từ đâu ra một Trung tá từ biển khơi xa xôi, đùng một cái vừa về đất liền đã kiếm chuyện gây sự với tôi. Được lắm, bây giờ thì hay rồi, tôi bị hạ một cấp, còn phải chuyển công tác ra tận Trường Sa."

Tôi vẫn chưa thể chấp nhận được chuyện này, nhưng giấy trắng mực đen nằm ở trên tay rồi, tôi còn có thể viện lý do nào khác? Thì ra hôm trước họ gặp nhau anh đã không thoải mái, thì ra vì vậy mà cứ nhắc đến anh Thông là anh Sa lại tìm cách lảng đi; thì ra anh về nhà không hoàn toàn là nghỉ phép, anh về để tham dự Hội đồng kỷ luật. Thì ra là như thế...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net