#2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau, tôi đi dạy với tình trạng uể oải, mũi đỏ như trái cà. Đi bộ đến trường mà thấy chẳng có tí tẹo sức sống. Tôi vừa mới hắt xì, thò tay vào túi mò cái gói khăn giấy để thay cho cái cũ đang cầm tôi mới phát hiện ra là nó đã biến đâu mất rồi. Tôi chậc lưỡi ngao ngán, vội ghé vào một cửa hàng tạp hóa. Đầu tôi choáng váng xoay vòng vòng, đến nỗi không thể nhìn rõ được khu có bày bán khăn giấy nữa, tôi vội đi đến quầy thu ngân xin nhờ:

- "Chị ơi, lấy giúp em hai gói khăn giấy."

Hai gói khăn giấy được đặt trước mặt tôi, tôi mới hỏi tiếp:

- "Tổng cộng bao nhiêu tiền ạ?"

- "Có người đã trả giúp em rồi."

Tôi rút vội tờ khăn giấy mới ra sử dụng luôn, nghe chị thu ngân nói tôi còn chưa kịp hỏi lại thì đằng sau có tiếng con gái trong trẻo lao đến:

- "Cô ơi, cô ốm ạ?"

Tự dưng tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều sau khi thấy Quỳnh, lớp trưởng lớp tôi chủ nhiệm. Phải, năm nay tôi còn kiêm luôn giáo viên chủ nhiệm của lớp 12A5.

- "Ừ, cô bị cảm. Em trả tiền khăn giấy cho cô hả? Hết bao nhiêu để cô gửi lại?"

Quỳnh có vẻ ngạc nhiên lắm, buột miệng:

- "Dạ?"

Tôi đang loay hoay vạch ví lấy tiền trả cho Quỳnh, đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi:

- "Chẳng phải em đã thanh toán giúp cô hai gói khăn giấy sao?"

Cái mặt Quỳnh trong phút chốc đã dãn ra, tươi như hoa luôn. Nó gật đầu "Dạ" liên tục, hai tay chặn tay tôi lại, đồng thời nói bằng giọng lém lỉnh:

- "Cô ơi, không cần đâu, chỉ là hai gói khăn giấy thôi mà. Hay cô...cho em biết đề kiểm tra sắp tới đi?"

Tôi lập tức cất tiền, nhét ví vào trong túi xách, cầm hai gói khăn giấy xoay người đi:

- "Được rồi, về viết bản kiểm điểm cho cô."

Nó lại to gan đến mức này cơ, việc tư việc công chẳng đâu vào đâu hết. Có lẽ tôi nên xem lại mình rồi. Quỳnh lập tức cứng họng, thấy tôi không có vẻ gì là mềm lòng, nó kêu một tiếng "Cô" thật dài cho đến lúc tôi ra khỏi tiệm tạp hóa luôn.

Cả buổi dạy hôm đó, tôi chẳng dễ chịu chút nào hết, bài giảng cứ bị ngắt quãng liên tục, cuối cùng đành đọc nội dung cho cả lớp chép trước rồi hôm sau mới giảng. Chuyện của cái Quỳnh thật ra tôi không có phạt. Nếu tính toán thì tôi thực tế chỉ có thể là chị của con bé thôi, nhưng vì tôi là giáo viên, còn Quỳnh vẫn còn là học sinh nên việc nó kính sợ tôi là chuyện hiển nhiên. Nhưng trên lớp là trên lớp, đối với học trò khi gặp ở ngoài, chúng tôi vẫn có thể xem nhau là chị em tốt. Tôi không muốn chúng phải chịu áp lực cả trong lẫn ngoài việc học, dù sao tâm hồn vẫn là quan trọng hơn cả.

Thời gian nghỉ giữa giờ, tôi có gặp chị Trúc. Chị cũng buồn buồn như vẻ mặt của Tùng hôm qua. Chị thấy tôi liền nở nụ cười. Việc thấy tôi mới cười và việc lúc nào cũng cười đương nhiên không giống nhau.

- "Hôm qua nghe nói Ngà đã cứu thằng Tùng, con chị. Cảm ơn em."

Tôi cũng cười tự nhiên đáp lại:

- "Thật ra không phải em, mà thật ra là ai em cũng không biết nữa. Em chỉ đưa cháu về thôi. Nhưng...có phải có chuyện gì không chị?"

Chị Trúc thở dài nhưng lại nói:

- "Không có gì em ạ. Chị đi trước nhé!"

Tôi gật đầu, cảm thấy vô cùng lo lắng cho chị. Tôi đến đây dạy đã năm năm, tức quãng thời gian quen biết chị cũng là năm năm, chưa bao giờ tôi thấy chị mệt mỏi như thế này cả.

Sau khi uống cả một nồi trà gừng mà vẫn không hết sụt sịt, chiều về tôi phải đi mua thuốc Tây. Mẹ tôi lại ngân nga một câu hò: "Kiếm chồng đi, con!". Tôi thật sự không còn biết nói thêm gì hơn.

Trong tiệm thuốc, tôi đột nhiên nhớ đến Tùng, thằng bé cũng ngâm nước, không biết nó có ổn không nhưng tôi vẫn mua thêm liều thuốc cho nó.

Lại đi trên bãi cát hôm qua cũng lại thấy bầu trời Đà Nẵng đẹp tuyệt vời, tôi thấy phía trước, Tùng đang ngồi trầm ngâm một mình nhìn ra phía xa.

Tôi vội đi đến, ngồi xuống đặt tay lên vai nó, dịu dàng hỏi:

- "Sao đó, con?"

Tùng lại nhìn tôi, lại kêu lên hai tiếng:

- "Cô Ngà..."

- "Răng mà con ngồi đây? Hôm qua về có bị cảm lạnh không? Cô có mua thuốc cho con nè, người con sốt rồi đó!"

Tùng đưa hai tay nhận lấy thuốc, nó khẽ cảm ơn tôi. Tôi không chắc là gia đình Tùng xảy ra chuyện gì nhưng tôi đoán biết không ai để ý đến Tùng, hoặc là Tùng không muốn ai để ý đến nó sau hôm qua. Tôi hơi ngập ngừng, nhưng rồi cũng hỏi:

- "Ba mẹ con có phải xảy ra chuyện gì không? Cô Ngà có giúp được con không?"

Tôi biết là mình không nên xen vào, nhưng bình thường Tùng có vẻ rất thích chơi với tôi, nó không thường lảng tránh tôi như lúc này. Tôi chỉ muốn quan tâm Tùng một chút, biết đâu thằng bé lại cần. Nhưng hình như tôi lại một lần nữa sai lầm, nó đứng dậy nói với tôi rằng:

- "Con xin phép về nhà trước ạ!"

Tôi lại thấy cái dáng nhỏ xíu của nó hiu hắt đi về rừng phi lao. Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng dường như lòng ai cũng ngập nỗi buồn vậy, như đầy ắp mà cũng như trống rỗng.

Có lẽ Tùng là con trai, nên nó ngại mở lòng chia sẻ. Có lẽ vậy...

Tôi phải về, còn ngồi ở đây nữa thì có khi ngày mai tôi phải nghỉ dạy mất. Tôi chống tay đứng dậy, làm thế nào mà tà áo của tôi vướng vào gót giày, tôi nghiêng ngả một lúc rồi quyết định ngã xuống. Vấn đề là tôi ngã, nhưng không đáp đất. Có vẻ như tôi đã đáp vào người của ai đó rồi.

Ngửi mùi hương trên áo thì biết đây là một người con trai. Tôi giật bắn người, nhưng vẫn phải đứng im. Đầu dựa vào lồng ngực của anh ta, hai cánh tay tôi lại bị anh ta vịn chặt. Lúc sau khi đã lấy lại bình tĩnh, tôi mới có thể từ từ đứng thẳng dậy được. Quay đầu ra sau, tôi muốn nói một tiếng cảm ơn, nhưng nhìn bộ mặt nghiêm nghị của anh ta lại chẳng biết phải mở miệng thế nào. Đúng lúc anh ta nói bâng quơ, giọng lạnh nhạt, hờ hững đến mức tôi không muốn để ý đến chuyện trước đó nữa.

- "Để cô ngã ngay trước mặt tôi thì không hay chút nào. Không sao thì tốt rồi."

Có phải tôi nên xét đây là trường hợp hành hiệp trượng nghĩa không cần báo đáp không? Hay có thể xem hắn là Lục Vân Tiên không? Tôi lắc đầu. Tôi không thể là Kiều Nguyệt Nga được. Mặc dù cụ Đồ Chiểu vẫn cho họ có cái kết đẹp, nhưng dù sao tôi vẫn cảm thấy mình không thể là Kiều Nguyệt Nga.

Tôi cúi đầu vuốt lại mái tóc, lúc ngước lên còn kèm theo một nụ cười:

- "Cảm ơn anh."

Nghe như tôi vừa nghiến răng và ba chữ "Cảm ơn anh" vừa lọt qua kẽ răng vậy. Tôi vừa nói xong thì hắt xì liên tiếp hai lần. Có thể hơi mất mặt và không được lịch sự lắm nhưng tôi mừng quýnh:

- "Xin lỗi, tôi xin phép về trước."

Tôi nhanh chóng chuồn lẹ, đi được một quãng, tôi vô thức quay lại nhìn. Rồi chợt "À" lên trong đầu một tiếng, người này chính là người hôm qua đã cứu Tùng, cũng chính là người nói hai câu khiến tôi phải chịu oan ức. Người gì mà tốt không ra tốt, xấu không ra xấu, cái kiểu lại khó ưa, khó chịu như vậy... Tôi lắc đầu, quay người đi thẳng. Cho rằng tất cả chỉ là tình cờ, là tình cờ mà thôi.

Năm nay tôi làm chủ nhiệm, cuối tuần này lại có buổi họp phụ huynh, mục đích là để thu các khoản tiền, trao đổi về một số vấn đề của lớp ở học kỳ Hai. Cơ bản là đã đi vào nề nếp và lớp tôi chủ nhiệm rất may mắn là không có quá nhiều vấn đề.

Trong mấy ngày trước ngày họp tôi đã cố gắng uống thuốc, bồi bổ, giữ ấm rồi nhưng giọng nói vẫn chưa thể quay trở lại bình thường được, rốt cuộc đành phải mở đầu cuộc họp bằng câu xin lỗi phụ huynh vì...giọng nghẹt mũi rất khó nghe.

Tôi nhìn quét qua một lượt, đột nhiên thấy ngờ ngợ:

- "Quỳnh, phụ huynh của em không đi họp?"

- "Dạ có mà cô?"

- "Chỗ của em còn trống kia kìa."

Tôi hất mặt xuống vị trí của Quỳnh trên lớp. Nó dường như cũng không nghĩ ra được là lại có chuyện thế này. Đột nhiên, trước cửa lớp vang lên giọng nam trung, chậm rãi, rành rọt, quan trọng là không kém phần quen thuộc:

- "Xin lỗi, tôi đến trễ."

Tôi chưa kịp định thần thì Quỳnh đã hớn hở chạy ra, mặt thì rõ là vui nhưng giọng thì lại như trách móc:

- "Chú, răng mà trễ rứa?"

- "Chú đưa bà nội đi chợ về trễ..."

Đến lúc này, tôi không thể không lên tiếng:

- "Quỳnh, mời phụ huynh của em vào chỗ cho cô họp."

Chú của Quỳnh cúi đầu với tôi, nền nã bước vào chỗ ngồi. Chỗ của Quỳnh đối diện bàn giáo viên, tức là cũng đối diện tôi lúc này. Tôi nhìn anh ta thôi cũng đã lạnh gáy, bệnh cảm của tôi giống như lại nặng thêm một phần nữa vậy. Thật sự không biết phải biểu hiện ra sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net