#27.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời đề nghị đó đương nhiên không trở thành hiện thực.

Sáng hôm sau lúc tôi thức dậy để trang điểm, chồng tôi đã đứng bên cạnh than thở:

- "Anh thật không nghĩ ra em có thể đối xử với anh như thế."

- "Em thế nào? Ở đây còn có nhiều người, anh đừng có mà nói bậy."

Tôi nhìn gương mặt bất mãn kia là hiểu ngay, đêm qua lúc chồng tôi vừa mới mở miệng thì tôi đã lập tức chìm vào giấc ngủ mặc cho có bao nhiêu áp lực đang đè nặng lên thân. Nghĩ cũng thật là thiệt thòi cho anh ấy, chắc cả đêm qua không ngủ rồi.

Lễ xin rước dâu diễn ra hết sức trang trọng, tôi đã nghĩ mình sẽ không khóc nhưng cứ nhìn thấy nụ cười của mẹ thì nước mắt tôi lại trào ra. Vậy là tôi đã thật sự phải sống xa gia đình, thật sự phải như thế rồi. Những điều cần dặn dò mẹ cũng đã nói rồi, những gì tôi muốn gửi gắm cho thằng Bảo cũng đã gửi xong rồi. Bây giờ tôi phải đi, vợ chồng tôi phải bay về Đà Nẵng để kịp giờ đãi tiệc buổi tối.

Thú thật tôi cảm thấy rất mệt như muốn kiệt sức vậy, mọi thứ cứ diễn ra gấp gáp như thế không một lúc nào được ngơi nghỉ. Vừa bước vào máy bay, mí mắt tôi lại sụp xuống, nhìn thấy Thanh Mộc và cái Quỳnh ngồi phía sau cũng không thể hỏi han được câu nào. Quả thật rất mệt.

- "Bà xã."

- "Hửm?"

- "Em đã mệt lắm rồi đúng không?"

Tôi nằm trong lòng anh, đầu dụi dụi vào lồng ngực anh thay cho câu trả lời. Anh hôn lên tóc tôi rồi tiện thể gác cằm lên trên đó, nói:

- "Cảm ơn em."

Tôi nhíu mày khó chịu:

- "Cảm ơn cái gì chứ?"

- "Cảm ơn em đã đồng ý gả cho anh."

Tôi im lặng một lúc lâu sau cũng không biết nên trả lời cái gì, đột nhiên lại cảm thấy mình cũng cần nói với anh một tiếng "Cảm ơn".

- "Cảm ơn vì đã chịu lấy em sao?"

Tôi nghe xong lập tức mở mắt bật dậy lườm một cái. Còn chưa kịp trút giận đã lập tức bị chặn lại:

- "Em đã không còn cơ hội hối hận rồi."

Tôi dùng dằng:

- "Ai nói là em hối hận chứ!"

Tôi lại vòng tay ôm anh, khẽ nhắm mắt nói:

- "Lần đó nếu như anh thật sự không quay lại thì bây giờ người hối hận chắc chắn sẽ là em. Cảm ơn anh vì đã kiên trì ở lại."

Tôi nghe tiếng anh cười nhẹ trên đầu:

- "Khi tình yêu đủ lớn thì dù trời có sập cũng không thể rời bỏ."

Tôi dụi đầu vào ngực anh cười đến đỏ mặt, từ khi nào đã sến như vậy.

Mọi thứ cứ đến như một lẽ tự nhiên và chớp nhoáng như một cơn mưa rào nhưng tôi hy vọng tình yêu của chúng tôi sẽ là những tia nắng mạnh mẽ luôn rọi xuống mặt đất sau mỗi cơn mưa đó. Chớp mắt một cái chúng tôi từ những ngả đường khác nhau của cuộc đời lại vô tình gặp nhau giữa biển trời mênh mông lộng lẫy của Mỹ Khê, từ hai người luôn khắc khẩu oan gia đến không thể rời bỏ.

Nghĩ lại cũng thật buồn cười, hình như chỉ có mình tôi là luôn kiếm chuyện để gây gổ với anh, còn anh hoặc là mặc xác tôi hoặc là vùi dập cảm xúc của tôi đến tơi tả. Chuyện tình với anh đến như phim và thật như đời, anh chẳng cho tôi tí lãng mạn nào nhưng thật lạ, anh cho tôi thứ cảm giác an toàn tuyệt đối, chỉ cần là nắm tay anh, chỉ cần là được nhìn thấy anh là lòng tôi luôn nhẹ nhõm. Ước chi chúng tôi sẽ luôn được đan chặt tay nhau đi đến suốt cuộc đời này.

Trở lại Đà Nẵng lần này thật khác, cảm giác vừa lạ vừa quen, cảm giác vừa vui lại xen chút buồn, có chút phấn khích lại có chút luyến tiếc. Nơi này sẽ là nơi gắn bó với tôi trong suốt phần đời còn lại, là nơi tôi xây dựng tổ ấm, là nơi tôi chờ chồng mình trở về sau những chuyến đi dài, nơi sẽ có những đứa trẻ của chúng tôi cười đùa lớn lên, là nơi tôi trở về sau những mệt mỏi, phiền muộn của cuộc sống phức tạp này. Nhưng điều tôi quan tâm hơn cả, là nơi có bóng lưng yên bình, vững chãi mà cả đời này tôi cần, chồng tôi.

Một mình tôi đứng trước cổng hoa đón khách, không biết ông chồng của tôi đã mất tích ở đâu rồi. Cái váy cưới tôi đang mặc nó lộng lẫy quá nhưng chính vì vậy mà nó nặng nề hơn tôi tưởng. Nó làm cả người tôi mỏi nhừ, tôi ngồi xuống ghế nghỉ một lát thì nhìn thấy chị Trúc đang dẫn Tùng đi đến. Tôi như người mất hồn, cảm xúc đột nhiên lẫn lộn. Nhìn chị trông như già đi vài tuổi, một chút gió bão đi qua đã bào mòn đi cái nét mặn mà hiền hậu của chị, tôi chẳng ngờ được lại phải nhìn thấy cái vẻ khắc khổ trên gương mặt ấy.

Chị cười nhẹ nhàng bảo tôi:

- "Chúc mừng Ngà, cuối cùng cũng chịu yên phận rồi. Trăm năm hạnh phúc nghe."

Tôi nhìn Tùng, đưa tay muốn xoa đầu nó một cái thì chị Trúc bảo để gặp nhau nói chuyện sau. Tôi ngoái đầu nhìn theo dáng chị, hình như khúc mắc giữa chúng tôi vẫn chưa được hóa giải. Tôi phải làm sao đây?

- "Không sao đâu, mọi chuyện ổn thôi mà."

Tôi giật mình quay người lại hướng có giọng nói phát ra thì lại đột ngột bị dọa thêm một phen đến nỗi ngả người ra phía sau, may nhờ có anh kịp thời đỡ lấy. Vừa đúng lúc cửa hội trường mở ra, ánh đèn vàng đồng loạt chiếu đến, những huy chương trên áo anh phản chiếu lại ánh sáng đó tạo thành những tia lấp lánh mạnh mẽ đập vào mắt tôi. Chói đến nhíu mày.

Tôi nhăn mặt nhìn anh đoán mò, tự nhiên sao lại mặc quân phục trong lễ cưới thế này, chẳng lẽ phải đi ngay sao? Chẳng phải là nói được nghỉ thêm năm ngày sao?

Anh nhẹ nhàng đỡ lấy tôi rồi vòng tay tôi chậm rãi bước đi trên chiếc thảm đỏ đã được trải sẵn.

- "Nhìn em kìa, có phải là rất hãnh diện không?"

Siết chặt bó hoa trong tay, tôi chỉ biết mỉm cười. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ lại có diễm phúc như thế này, từ lúc bước đi cùng anh vào hội trường lên khán đài đến lúc mời rượu cha mẹ hai bên rồi cùng uống rượu giao bôi tôi vẫn chưa tin mọi sự đang diễn ra là thật. Anh đứng trước mắt tôi uy nghi, phóng khoáng, hiên ngang, tao nhã, trong mắt tôi dường như chỉ có anh và trong mắt anh như cũng chỉ có hình ảnh của tôi. Anh mỉm cười đặt lên môi tôi một nụ hôn nhẹ trong tiếng vỗ tay của cả hội trường.

Kết thúc những nghi thức thường lệ, anh kéo giữ tay tôi ở lại rồi mượn micro của vị chủ hôn, trong tư thế nghiêm, anh nhìn tôi và nói bằng giọng trầm lắng ổn định nhất:

- "Mặc dù chúng ta đã chính thức trở thành vợ chồng nhưng anh vẫn chưa chính thức cầu hôn em."

Anh đột nhiên quỳ gối xuống trước mặt tôi:

- "Anh không dám hứa có thể cho em cả một đời sung túc, nhưng trong bộ quân phục này, anh dám hứa dành trọn cuộc đời cho em, sẽ dùng cả đời để cho em những điều tốt nhất mà anh có thể. Đây là lời hứa bằng cả danh dự quân nhân của anh. Ngà, em chắc chắn đồng ý làm vợ anh dù có trong hoàn cảnh nào, dù thịnh vượng hay nghèo túng, dù khỏe mạnh hay ốm đau cũng sẽ luôn đi cùng anh chứ?"

Tôi cười trong vô thức, nước mắt lăn dài lúc nào cũng chẳng hay. Tôi lúc nào cũng nghĩ anh là người khô khan chỉ biết cắt đứt những cảm xúc tốt đẹp của tôi thôi, nào ngờ người làm tôi cười là anh, khiến tôi khóc cũng là anh. Tôi chìa bàn tay ra cho anh nắm lấy, trong lòng không ngừng rủa anh là đồ ngốc, anh chính là quân nhân ngốc nhất, dị nhất mà tôi từng thấy.

Anh kéo tôi vào lòng mà siết chặt lấy tôi, cánh hoa hồng từ đâu rơi xuống rất nhiều, rất rất nhiều, bong bóng lại tứ phía mà bay lên, khung cảnh này càng làm tôi hạnh phúc ôm chặt lấy anh. Anh đương nhiên là đắc ý:

- "Hạnh phúc đến không nói nên lời rồi chứ gì. Có phải đang không tưởng tượng ra anh lại có thể nghĩ được những trò này?"

Tôi dỗi đánh vào lưng anh một cái:

- "Em nói cho anh biết, em đang rất hạnh phúc. Anh đừng có mà giở trò."

Anh cười, cả khán phòng lại rộ lên tiếng vỗ tay chúc mừng.

Tối hôm đó cũng lại là anh bồng tôi về nhà. Lần này tôi không bị anh lợi dụng nữa bởi vì tôi đã mở mắt trước khi chúng tôi vào nhà. Đứng trước cổng, tôi ngước mắt nhìn anh không hiểu, đây chẳng phải là căn nhà nhỏ của tôi hay sao? Tôi muốn hỏi anh nhưng anh ra hiệu cho tôi im lặng rồi dắt tay tôi vào trong.

Anh cho tôi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, mọi thứ dường như của tôi cũng dường như không phải. Anh giữ nguyên mọi vị trí như lúc ban đầu nhưng mọi thứ đều mới, anh trang hoàng mọi nơi theo cách của riêng anh và tôi thấy đồ đạc của anh đều ở đây cả.

- "Ý anh là sao?"

Anh nhướng mày.

- "Chúng ta không về nhà sao?"

Anh cười:

- "Đây chính là nhà của chúng ta."

Tôi hơi hoảng:

- "Vậy còn...?"

Anh ôm tôi từ phía sau, chậm rãi nói:

- "Anh biết em không nỡ xa nơi này, về bên đó em cũng cảm thấy không quen. Vả lại, anh thường xuyên vắng nhà nên việc thay đổi một nơi ở mới cũng không phải là quá khó khăn. Anh hy vọng em có thể sống một cách thoải mái nhất. Chỉ hai chúng ta ở đây không tốt sao?"

Tôi xúc động nhìn anh rồi nghẹn ngào:

- "Cảm ơn anh."

Anh lắc đầu bất cần rồi bày vẻ ranh con ra trước mặt tôi:

- "Có phải còn nợ anh đêm tân hôn không?"

Tôi nhanh chóng nhìn thấy rõ ý đồ trên gương mặt kia liền vội vàng kháng cự:

- "Không được, không được. Em còn chưa tắm, vả lại anh không mệt răng?"

Anh một tay khóa tay tôi, tay kia nhanh nhẹn kéo khóa áo của tôi xuống còn không biết xấu hổ nói khẽ bên tai tôi:

- "Mệt. Nhưng anh còn muốn mệt cùng em cơ."

Tôi cố chống:

- "Không được, em phải đi tắm đã. Cả ngày nay người em bẩn lắm đấy!"

Người ta không nói nhiều, bế hẳn tôi đặt nằm im trên giường luôn:

- "Muốn tắm thì ngày mai anh cùng em tắm."

Người chồng này của tôi, từ bao giờ đã ngang ngược, không nói lý lẽ như thế?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net