#33.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mỗi ngày tôi đều nói chuyện với anh Sa, nhưng anh ấy khiến tôi rất bực mình. Hôm nào không cần đi báo cáo thì là điểm danh, không có báo cáo điểm danh thì chắc chắn là đi trực biển. Vợ chồng dạo gần đây nói chuyện với nhau đều không quá mười câu. Cho đến một hôm tôi gọi điện thì Mộc nghe máy:

- "Sao em lại nghe máy của thầy?"

- "Dạ hôm nay thầy đi trực nhưng quên mang theo điện thoại cô ạ."

Tôi thở dài, mặc dù không được thoải mái cho lắm:

- "Vậy em nói lại với thầy khi nào về thì gọi lại cho cô, cô có chuyện cần nói."

- "Dạ."

Mộc ngắt máy, còn tôi thì cảm thấy có điều gì không đúng cho lắm.

Ngày qua ngày lại thấm thoắt như vậy cũng đã sang tháng thứ ba, bụng tôi đang dần dần nhô lên trông thấy rồi. Tôi vẫn chưa nói chuyện mình có thai cho hai mẹ biết, dù cho khẩu vị của tôi đang dần thay đổi nhưng tôi vẫn kiên quyết chờ chồng về mới nói.

Sau khi kết thúc buổi học, tôi một mình đi ra biển ngồi. Hoàng hôn Mỹ Khê vẫn luôn làm tôi nao lòng. Tôi gặp Tùng đang lững thững bước lại phía tôi, như không ngờ sẽ nhìn thấy tôi ở đây nên nó hơi ngập ngừng:

- "Con chào cô Ngà!"

- "Ừ. Lại đây ngồi với cô nè!"

Mắt nó sáng lên rồi ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh tôi. Đột nhiên nó hỏi:

- "Chú Sa vẫn chưa về ạ?"

Tôi nghe hỏi chợt chột dạ:

- "Ừ."

Tùng thoáng buồn nhưng rồi lại reo lên:

- "Tuần sau ba con được vào lại đó cô!"

Tôi như mừng cho niềm vui của thằng bé:

- "Vậy hả con? Chắc mẹ con vui lắm."

Tôi hỏi vậy thôi chứ lòng tôi cũng đang sốt rột lắm. Anh Thông cũng kể như là người có tội vậy mà đi chưa bao lâu thì được trở về nhà rồi. Còn anh nhà tôi rõ ràng là cấp trên người ta vậy mà tất cả những gì tôi nhận được cho câu hỏi bao giờ anh về là: không biết!

Những ngày này đều là tôi phải chủ động gọi cho anh trước. Đến bây giờ hầu như tôi đã chẳng còn hối anh mau quay về nữa, chỉ cần nghe giọng nói của anh thôi là tôi đã cảm thấy yên tâm rồi. Anh hỏi tôi một vài câu ngắn gọn như là "Em ăn cơm chưa? Có khỏe không?" rồi cuối cùng là "Anh lại phải đi trực rồi. Anh yêu em".

Mọi chuyện cứ lặp đi lặp lại như thế cho đến một ngày tôi buộc phải nổi nóng với Thanh Mộc:

- "Tốt nhất là cậu đừng giấu cô điều gì, nếu không sau này đừng có gọi cô nữa!"

Những ngày sau đó tôi không còn gọi cho anh nữa. Tôi vẫn chưa thông báo việc mình đang mang thai cho mọi người biết.

Chiều hôm nay tôi thấy trong người không được khỏe cho lắm, thời tiết cũng khá cực đoan nữa nên sau bữa cơm là tôi về phòng liền. Hai mẹ lên thăm, tôi cũng chỉ trả lời cho qua chuyện. Mưa bắt đầu rả rích rồi lớn dần, gió bên ngoài càng lúc càng dữ dội. Tôi chợt giật mình rồi cảm thấy bồn chồn bất an. Ba giờ sáng, nhìn vào màn hình điện thoại đột nhiên trong lòng cảm giác như đang mong đợi một cú điện thoại. Xuống dưới bếp uống một ngụm nước lại đột nhiên cảm thấy hơi khó thở. Sau đó trở về phòng vốn dĩ muốn chợp mắt một chút thì lại nằm trằn trọc đến sáng.

Hôm nay là chủ nhật, bởi vì hôm qua ngủ không được cho nên sáng nay tôi muốn tự mình bổi bổ một chút. Đang trên đường túi to túi nhỏ xách về nhà thì liền thấy chiếc xe jeep mang biển số quân đội đậu trước cửa nhà. Tôi lập tức cười đến không còn thấy mặt trời nữa. Thì ra là muốn tạo bất ngờ cho tôi, về nhà mà cũng không báo trước một tiếng. Tôi cố đi thật nhanh vào nhà, muốn làm mặt dỗi cũng không thể làm chủ cho đôi môi ngừng cười. Vừa vào đến nhà đã thấy mọi người tập trung lại đông đủ hết rồi, có cả vị Đại tá trung niên tôi gặp ở sân bay hôm trước. Tôi kính cẩn cúi đầu chào sau đó liền vui vẻ nói:

- "Mọi người về sao không báo trước cho cháu một tiếng để cháu làm cơm. Thảo nào tối hôm qua cháu đã trằn trọc suốt mà không ngủ được. Mọi người về đến lâu chưa ạ?"

Ngồi bên cạnh vị Đại tá còn có hai vị sĩ quan nữa, tôi về đến tiếp trà đã lâu mà sao không thấy chồng liền kìm không được hỏi mẹ:

- "Chồng con sao không xuống tiếp khách hả mẹ?"

Liền lúc ấy tôi mới thấy bầu không khí này có chút kỳ lạ. Đặt tách trà xuống bàn, tôi hơi ngập ngừng hỏi:

- "Có phải chồng cháu còn phải làm nhiệm vụ không ạ?"

Liền ngay sau đó tôi liền bật cười tự trấn an:

- "Không sao đâu ạ, cháu hiểu mà. Nhiệm vụ quan trọng hơn. Vậy hôm nay các chú ở lại dung cơm với gia đình cháu chứ ạ?"

Vị Đại tá trầm ngâm một lúc rồi liền cùng hai vị sĩ quan hai bên đứng lên nghiêm trang hành lễ quân đội với chúng tôi. Cái cảm giác bất an như vừa mới hôm qua lập tức dâng lên đến tận cuống họng nhưng tôi vẫn chưa muốn hiểu ra vấn đề ở đây là gì. Tôi hơi cười, rồi nghe vị Đại tá chậm rãi nói:

- "Chúng tôi rất tiếc phải thông báo đến gia đình rằng, đồng chí Trung tá Võ Trường Sa trong lúc thi hành nhiệm vụ đã hy sinh rồi. Đây là những gì mà cậu ấy để lại cũng như gửi gắm cho chúng tôi."

- "Chú nói gì vậy ạ?"

Vị Đại tá đến vỗ vai tôi:

- "Chú biết điều này đối với cháu là rất khó chấp nhận, nhưng chúng ta không còn cách nào khác."

Tôi cố kìm lòng mình tỏ ra mạnh mẽ, hỏi:

- "Vậy...anh ấy đang ở đâu ạ...?"

Vị Đại tá hơi cúi đầu khó xử:

- "Đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy thi thể. Đã mấy ngày rồi, cơ hội không cao..."

Tôi nghe vùng bụng đang đau quặn lên từng cơn, trái tim cũng như vỡ nát không thể thở nổi. Tôi nhìn thấy một vùng trời tối đen như mực, những tiếng gào thét vọng lên vô cùng tang thương rồi cả tiếng chân người dập dìu chạy, tiếng người la hét trong vô vọng.

Tỉnh dậy trong tình trạng không thực, tôi thấy mẹ tôi đang nhìn tôi bằng ánh mắt đáng thương, mẹ vội lau nước mắt:

- "Con gái, mau uống một chút nước, ăn một chút cháo nhé con."

- "Mẹ ơi, chồng con đâu? Anh ấy về chưa hả mẹ?"

Mẹ nhìn tôi mà nước mắt bà chảy ra như suối, tôi bất lực, đau đớn ôm lấy vùng bụng. Tôi nghe tiếng mẹ dồn dập:

- "Ngà, con cố lên. Thằng Sa nó sẽ về sớm thôi, con phải giữ gìn sức khỏe, phải chăm sóc con của hai đứa thật tốt."

- "Mẹ chồng con thế nào rồi ạ? Con muốn về nhà xem."

- "Bây giờ con còn yếu lắm, đợi truyền xong nước biển mẹ sẽ cùng con về."

Ngôi nhà của chúng tôi bỗng chốc chìm trong bầu không khí ảm đạm, trước cổng treo cờ tang, trong nhà vắng lặng im lìm.

- "Quỳnh ơi, Quỳnh!"

Cái Quỳnh ngồi thừ ra giữa bếp, nghe tôi gọi liền quệt nhanh nước mắt chạy lại dìu tôi.

- "Giúp thím gọi cho Thanh Mộc."

- "Thím..."

- "Nhanh nào. Chú của cháu lại đang chọc thím giận đấy. Gọi nói với chú của cháu là thím bị động thai rồi, chú hãy mau về!"

Vừa nghe thấy tiếng Thanh Mộc nhấc máy tôi liền giằng lấy điện thoại:

- "Mau gọi thầy của em ra nghe điện thoại. Cô đang rất mệt mỏi, không muốn chơi nữa. Em bé đã gần bốn tháng rồi, cô mệt lắm. Em mau gọi thầy Sa ra nói chuyện với cô ngay!"

- "Cô Ngà..."

Tiếng Thanh Mộc vọng lại rất gần, tôi vội nhìn ra phía cửa, thấy bóng dáng Thanh Mộc gầy nhom, gương mặt ảm đạm tiến lại phía tôi. Tôi bật cười:

- "Sao thầy trò các người thích chơi trò này quá vậy. Đủ rồi."

- "Ông xã, em biết anh về rồi, anh mau ra đây đi. Em mệt lắm, em không còn sức để đùa với anh nữa đâu. Chúng ta có con rồi, anh mau ra đây đi. Ông xã!"

- "Cô Ngà..."

Thanh Mộc níu lấy tay tôi gọi, song nó cũng nghẹn ngào không nói nên lời.

- "Em khóc cái gì, thầy em đâu?"

- "Trong đợt cứu trợ ngư dân tránh bão, thuyền của thầy gặp sóng dữ đã bị lật, không tìm thấy thi thể."

- "Anh ấy bơi giỏi như vậy, chắc đã được người ta cứu rồi. Đã tìm kỹ chưa? Nhất định phải tìm cho kỹ..."

- "Giữa biển khơi lại đang sóng dữ như vậy... Cô Ngà, thầy đã hy sinh hơn một tuần rồi."

Chát. Tôi vung tay tát Thanh Mộc một cái, hét lên:

- "Cô đã nói là không muốn giỡn nữa. Hôm trước thầy còn nghe điện của cô cơ mà!"

Thanh Mộc lấy từ trong ba lô ra chiếc máy ghi âm nhỏ xíu rồi bấm nút.

"Alo, anh nghe đây."

"Ở đây mọi việc vẫn ổn, bà xã, em đừng lo."

"Anh cũng nhớ em nhiều lắm."

"Anh phải đi báo cáo rồi. Gặp em ở nhà. Yêu em."

"Hôm nay anh phải trực biển. Bà xã, anh yêu em. Em nhớ giữ gìn sức khỏe nhé."

Tôi như đứng không vững nữa, đầu óc choáng váng không thể nghe thêm được nữa.

- "Những ngày bão lớn thầy luôn không có mặt ở doanh trại, luôn phải đi khắp nơi để chỉ đạo cứu trợ. Thầy đã ghi âm lại những câu này và dặn em phải luôn nghe điện thoại của cô cho thật tốt. Những ngày qua đều là em dùng máy ghi âm để trả lời cô..."

- "Mẹ ơi, dìu con lên phòng đi ạ."

Tôi nằm xuống giường, tay ôm chiếc máy ghi âm rồi áp lên tai, từng câu ngắt quãng cứ lần lượt vang lên.

- "Như thế này là lo cho em chịu không được nỗi đau này hay sao?"

- "Anh đã hứa gì với em chứ? Nếu như Tổ quốc có bảo anh chết thì anh cũng sẽ cãi lại cơ mà."

- "Trung tá, em mệt lắm rồi. Con cũng nhớ anh lắm rồi. Em chưa nói với anh đúng không, chúng ta có con rồi. Chúng ta thật sự có con rồi!"

- "Yeahhhhhhh, anh đã nói rồi mà. Anh có con rồi, chúng ta có con rồi. Em yên tâm, anh sẽ xong việc sớm thôi! Anh sẽ về với mẹ con em nhanh thôi. Bà xã, anh yêu em!"

Câu cuối cùng chắc anh đã phải luyện tập thật nhiều để sao cho giống nhỉ. Nếu anh được nghe trực tiếp tin này thì có phải đã ngất đi luôn vì vui mừng không? Ông xã, em có thai rồi. Anh có giỏi thì la hét nhảy múa trước mặt em đi, anh dám không? Ông xã...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net