#7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- "Cô Ngà còn chưa về ạ?"

Tôi đang tranh thủ rửa bát thì tiếng của Quỳnh từ sau lưng truyền tới, tôi quay lại nhìn, ba mẹ của Quỳnh cũng về, Trung tá Sa cũng dìu mẹ xuống bếp. Là cuộc họp gia đình sao?

- "Chúng tôi còn làm phiền cô giáo thế này, thật là ngại quá!"

Chị Lan, mẹ cái Quỳnh rất khách sáo nói với tôi. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì bà nội Quỳnh lại tiếp:

- "Hôm nay cô giáo không ngại thì ở lại ăn cơm với chúng tôi đi."

- "Con rất..."

Chữ "ngại" của tôi không có cơ hội phát thành tiếng vì ánh mắt mong chờ của cái Quỳnh nhìn tôi cùng nụ cười hết sức nhiệt liệt chào mừng của ba mẹ Quỳnh nên sau đó đã biến thành:

- "Con rất...vui ạ!"

Lúc tôi ngập ngừng, Trung tá không nhìn tôi nhưng giống như anh ta nín thở vậy, tôi nói xong mới thấy vùng bụng chuyển động, yết hầu di chuyển lên xuống. Anh Sanh, chồng chị Lan bảo:

- "Sa, vô nấu cơm cho cô giáo đi."

Bà nội Quỳnh còn bồi thêm:

- "Quỳnh dìu bà ra vườn, Sa ở lại giúp cô giáo nghe, con!"

Khoan đã, tại sao không phải là Quỳnh ở lại, mà phải là Trung tá Sa cơ chứ?

Trung tá gật đầu với mẹ rồi bước đến cạnh nồi nước dùng, nói bâng quơ, nhưng ngốc mới không biết là đang nói với tôi:

- "Nồi xương hầm này sao lại nhạt thế chứ."

Tôi đứng yên như tượng, chờ anh ta nói câu tiếp theo:

- "Cô giáo có thể giúp tôi nếm thử một chút xem có phải là vị giác của tôi có vấn đề không?"

Tôi dở khóc dở cười, đưa muôi canh lên tận miệng rồi, tôi có thể không theo sao? Tôi đưa tay muốn cầm lấy muôi canh nhưng anh ta hất cầm, giật lùi tay lại. Tôi miễn cưỡng há miệng, đột nhiên bên cạnh phát ra mấy tiếng "Ôi" rõ to. Tôi còn chưa kịp thổi cho nguội, vì giật mình mà nguyên muôi canh đổ hết vào miệng, độ nóng còn cao hơn nhiều lần so với ly trà nóng hôm trước. Tôi giật nảy mình, Trung tá cũng giật mình theo tôi, trước khi tôi kịp hoảng loạn quay người vào vòi nước thì cả nhà Trung tá đã hoảng loạn giúp nốt phần tôi rồi.

Trung tá Sa cầm ly nước đến cho tôi, bảo:

- "Tôi xin lỗi, cô giáo uống nước đi."

Mặt tôi đỏ bừng, là vì nóng chứ chẳng phải thẹn đâu. Lưỡi tôi như sắp sửa phải thay da đổi thịt rồi. Tôi không khách khí, cầm ly nước nốc một hơi hết sạch trước con mắt e ngại của gia đình Trung tá.

Sau đó tôi tự động đi nhặt rau, lúc quay trở lại vòi nước, vị Trung tá kia không biết lờn mặt còn nhờ tôi thái hộ mấy cọng hành ngò. Thức ăn bày lên đã gần hết, chỉ còn mỗi món canh của Trung tá là sôi suốt từ nãy giờ vẫn chưa thể dùng. Tôi nhìn anh ta, gật đầu bảo "Được". Anh ta quay đi, tôi đứng sau lưng anh thái hành ngò, bóng lưng che cả thân người tôi cũng còn dư ra vài phân.

Mẹ với anh chị Trung tá cùng cái Quỳnh đã ngồi vào bàn, tôi còn đang bận thái hành ngò. Mẹ Trung tá vui vẻ nói:

- "Thức ăn cô giáo làm nhìn rất hấp dẫn. Vừa hiền, vừa đảm, nếu sau này tôi có thêm một đứa con dâu như cô giáo đây thì thật tốt!"

- "A!"

Tôi cắt trúng tay liền kêu lên một tiếng. Máu lập tức chảy tràn ra ngoài, nhanh đến mức tôi đau cũng chưa định hình được.

- "Cô giáo!"

Tôi vốn định cười bảo với mọi người là tôi không sao, tôi vừa mới cười thì ngón tay tôi đã nằm trong miệng ai đó rồi. Cái thứ mềm mềm dùng lực mút lấy đầu ngón tay tôi làm tôi vô cùng kinh sợ, dứt cũng dứt không ra. Ánh mắt tôi thảng thốt nhìn Trung tá Sa:

- "Anh làm chi rứa?!"

Anh thả ngón tay tôi ra nhìn rồi hạ tông giọng:

- "Vết đứt khá sâu, tôi giúp cô giáo băng lại."

Anh ta còn không cho tôi cơ hội mở miệng, lập tức kéo vào phòng, đóng sầm cửa lại. Tôi thấy quả là không thỏa đáng, đứt tay thôi, không phải là chuyện gì to tát, đóng cửa lại làm cái gì? Nét mặt cũng giống như tôi đã làm gì tổn hại đến anh ta không bằng.

Đang không ngừng liếc hái "ông chú", tôi đột nhiên theo phản xạ dùng tay kia đánh vào bả vai của anh một cái "bốp":

- "A, Xót!"

Nhìn xuống thấy anh ta đang rửa tay tôi bằng cồn chín mươi độ sủi bọt trắng bóc, nhìn lên thì thấy ánh mắt anh kiên định đặt vào mặt tôi.

- "Lúc nãy tôi còn để cô giáo phản kháng thì chắc đã sớm nhiễm trùng rồi."

Tôi lại nhìn xuống, vết đứt rất sâu, tôi cũng không biết làm sao mà sâu được đến thế. Tôi là người thuận tay trái, vết đứt nằm ở ngón trỏ tay mặt, tôi tự hỏi, có phải cái số làm giáo viên của tôi đã tận rồi không? Liên tiếp mấy ngày đều bị cản trở.

- "Anh không cần lo. Tôi tự làm được."

"Ông chú" vẫn ghì chặt tay tôi, cúi đầu nói:

- "Sắp xong rồi."

Lúc sau dẫu có xót tôi cũng cố gắng chịu đựng, mặc anh ta. Nhìn căn phòng của anh thì biết không thể phủ nhận bản chất quân nhân của người này. Ngăn nắp, gọn gàng, sạch sẽ với tông màu lạnh, bố trí đơn giản mà tinh tế, là người cũng rất thích không gian xanh. Bằng chứng là ở trên bàn hay trên kệ, trên vách tường đều có những chậu bon-sai nhỏ, phía ngoài cửa sổ cũng có bồn hoa, ban công của anh làm tôi liên tưởng đến ban công nhà tôi. Tôi không khỏi đưa mắt nhìn anh một cái:

- "Mấy cây này là anh trồng hả?"

- "Phải."

Trung tá Sa vừa quấn băng cho tôi, vừa trả lời, trả lời xong thì chống tay lên đầu gối, mắt ngước nhìn tôi. Tôi ngồi trên giường, anh ta ngồi xổm dưới đất mà vẫn có thể cao gần bằng tôi. Tôi lại hỏi:

- "Anh thường xuyên về nhà lắm sao?"

- "Không. Lần trước cách lần này hai năm, lần đó chỉ về có hai ngày rồi lại đi ngay."

Tôi "À" lên một tiếng. Anh Sa lại nói:

- "Những thứ này chỉ mới đem về mấy hôm nay thôi. Tôi đột nhiên thích chơi cây cỏ, hoa lá. Cô giáo cũng là người yêu thích thiên nhiên đúng không?"

Tôi không thể trả lời là "không", cũng không muốn trả lời là "đúng". Tôi cười:

- "Chúng ta ra ngoài thôi, người nhà anh đang đợi."

Họ chẳng có tí gì khó chịu sau khi phải chờ đợi một khoảng thời gian như vậy. Thậm chí còn cười tủm tỉm trong khi tôi chẳng hiểu ngoài này đã xảy ra chuyện gì. Tôi ngồi vào bàn, cố chỉ tập trung vào việc ăn mà thôi, tuyệt đối không ngước lên, và cũng không buồn động đến món canh của Trung tá. Tôi sợ sẽ gây thêm hiểu lầm.

- "Cô ơi, cô không dùng canh ạ?"

Quỳnh hỏi tôi.

- "Cô...sẽ dùng sau."

Và rồi, tôi múc đầy một chén canh, là xương hầm đu đủ. Trong lúc ăn canh, chị Lan đột nhiên hỏi:

- "Không biết cô giáo đã có người thương chưa?"

Tôi suýt chút nữa thì sặc. Đặt chén canh xuống, uống tạm ngụm nước, chậm rãi trả lời:

- "Công việc còn chưa ổn định, tạm thời chưa nghĩ tới."

Sau câu đó thì không còn ai nói gì thêm nữa.

Lúc tôi về, bà nội Quỳnh nói muốn đi nghỉ ngơi, ba mẹ Quỳnh nói còn chuyện phải làm, cả cái Quỳnh cũng nói phải đi làm bài tập. Rốt cuộc lại chỉ còn mình anh quân nhân. Tôi nhìn anh tỏ vẻ cảm thông, chẳng ngờ anh lại chặn họng tôi:

- "Tôi rất rảnh. Để tôi tiễn cô giáo."

Tôi ngậm ngùi, yên lặng đi về nhà để "chú của Quỳnh" đi phía sau. Tôi bảo là người hay ma, chỉ cần gặp anh ta đều có thể tránh xa mười bước. Nếu là người thì sợ cái khí chất cao ngút trời của Trung tá, còn nếu là ma, có nhây cũng không nhây bằng anh ta, có lỳ cũng phải nhường anh ta một bước. Tôi bước vào nhà, anh ta thản nhiên đi về.

Sau tôi mới phát hiện mình để quên xấp bài kiểm tra bên đó, không thể không chịu khó đi qua lại bên đó.

Điều tôi không ngờ, là anh Trung tá vẫn đứng ngoài cổng, tay chắp phía sau, mắt ngước lên trời dù hôm nay chẳng có một vì sao nào cho cam. Tôi chai mặt bước đến, anh ta nhất quyết không cho tôi vô mặc dù không mở miệng nói một lời. Tôi đã từng nghĩ sẽ lại bỏ về, hôm sau sẽ qua lấy, nhưng dù sao vẫn là không chịu được, tôi nói:

- "Tôi để quên..."

Tôi sững sờ khi nhìn thấy anh giơ xấp bài kiểm tra ra trước mặt tôi, chứng tỏ anh ta vốn đã biết tôi để quên, thảo nào hôm nay lại không lằng nhằng trước mặt tôi, nói về là về. Thì ra vốn biết tôi sẽ lại sang mà.

Đến nước này, tôi biết đã không thể anh trả - tôi lấy, mà phải là một đổi một. Tôi nghiến răng, mắt nhìn lên bầu trời đêm Đà Nẵng không sao để từng chữ, từng chữ lọt qua kẽ răng ra ngoài:

- "Không-một-sáu-chín-hai-bảy-bảy..."

Tôi về nhà, lập tức tắt nguồn điện thoại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net