#9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người tôi hôm đó lại ướt nhẹp, chỉ sợ hôm sau lại ốm, lại bệnh. Anh đi sau tôi lại không nói lời nào. Nói cái gì chứ, anh ta là Hải quân, sợ bệnh sao? Đến trước cổng nhà:

- "Cô giáo uống trà gừng cho ấm bụng, phòng khi lại bệnh."

- "Chuyện lúc nãy, mong anh đừng hiểu lầm. Giữa chúng ta là chuyện không thể."

Dưới ánh sáng vàng của ngọn đèn đường, ánh mắt anh dường như nhìn tôi cũng dường như không phải. Tôi muốn nhìn anh lại không dám nhìn anh. Anh cười:

- "Cô giáo nghỉ ngơi đi, tôi về."

Anh quay người đi trước, đến khi vào sân nhà cũng chẳng ngoảnh lại nhìn tôi. Tôi vào nhà, đầu óc trống rỗng, đáng lẽ nên yên lòng, nhẹ nhõm mới phải, lại tự nhiên bồn chồn khó tả.

Hôm sau, hôm sau và hôm sau nữa, tôi đi dạy, không sang nhà anh thêm lần nào nữa, cũng chẳng buồn ra biển. Đi dạy rồi về, ngủ rồi lại đi dạy. Anh cũng chẳng phiền tôi thêm nữa, cái Quỳnh cũng chẳng đá động gì tới, tôi cũng dần trở nên an phận, thiết nghĩ mưa tới rồi tạnh, nắng hong khô đất rồi cũng chẳng để lại gì.

Sau một tuần, tôi lấy lại tinh thần, tiếp tục là một giáo viên dạy Văn như tôi đã và đang làm. Bữa đó tôi thấy Quỳnh cứ thấp thỏm, mặt nhăn mày nhó, trông chẳng giống nó tí nào. Nó học văn rất khá, vậy mà hôm nay suốt hai tiết nó cứ để hồn ở đẩu đâu, tôi hỏi tới cũng chỉ trả lời qua loa. Tôi thấy con bé này hôm nay thật lạ!

Hết tiết, tôi vốn muốn gọi nó lại hỏi nhưng nào ngờ nó đã ba chân bốn cẳng níu tay tôi, nét mặt nhìn tôi hết sức thâm tình:

- "Cô ơi..."

- "Ừ, em sao thế? Hôm ni răng giống không được vui rứa?"

Nó ngập ngừng, ấp úng mãi mới nói:

- "Chú của em..."

Tôi hơi sững người một chút, cố gắng lắm mới có thể để nó nói hết câu:

- "Chú của em ốm mất rồi, đang nằm viện."

Tôi làm mặt ngạc nhiên, giọng nói cũng trở nên bình tĩnh. Dù biết đến mức "phải nằm viện" đối với anh ta không phải chuyện đùa, nhưng tôi vẫn hỏi, cảm thấy mình lúc này thật là giả tạo:

- "Chú của em bệnh thì liên quan gì đến cô?"

- "Nhưng...nhưng chú của em bảo muốn gặp cô..."

- "Gặp cô để làm cái gì?"

Tôi hỏi câu nào, câu đó như thể mọi chuyện thật không liên quan đến tôi, hay nó thực sự giống với cái kiểu không quan tâm, cái kiểu cứng đầu, ương ngạnh ấy.

Tôi về nhà, người lại cảm thấy bứt rứt, khó chịu. Nhìn mấy chậu hoa cũng chẳng vừa mắt. Tôi đưa mắt nhìn sang ban công phía bên kia, thấp thoáng nhìn thấy mấy chậu sơn trà đặt trên bậu cửa đang lú nhú nụ hoa. Tôi vào phòng, nhìn cái gì cũng không có hứng. Tôi lao mình ra khỏi nhà, vốn định đi đến một nơi nào đó cho khuây khỏa, chẳng biết từ bao giờ đã đứng trước bệnh viện thành phố. Tôi ngúc ngoắc bước nhanh thêm mấy bước nữa, rõ là đã đi khỏi rồi, thế mà mười phút sau, tôi đứng trước cửa phòng bệnh của "một vị Trung tá".

Nhập viện trong tình trạng vẫn còn mặc quân phục nghi lễ, lập tức được đặc cách, thực hiện chính sách ưu tiên, cấp cứu, xét nghiệm, chẩn đoán xong xuôi thì được đưa thẳng vào phòng loại tốt. Điện nước đầy đủ, điều hòa cũng có, yên tĩnh, thoải mái, bảo sao có một số người vào rồi nhiều khi lại còn chẳng muốn về.

Thời gian tôi đứng trước cửa phòng anh bằng thời gian tôi đi từ nhà đến đây. Cứ giơ tay lên định gõ cửa rồi lại hạ tay xuống, rồi lại giơ tay lên, cứ thế tôi không biết đã lặp lại hành động đó bao nhiêu lần rồi nữa. Lần thứ en-nờ tôi giơ tay lên, cánh cửa không chạm cũng tự mở, nắm tay tôi vừa hay bao trọn khuôn mặt cái Quỳnh. Nó ngơ ngác nói không ra hơi, nhưng dù không ra hơi vẫn có thể biết nó vừa mới gọi hai tiếng: "Cô Ngà..."

Tôi buông thỏng tay, chớp mắt bất cần đời một cái rồi gật đầu:

- "Ừ, cô đến để xem chú của em cần gặp cô làm cái gì."

Quỳnh đi một mình, đến mang cơm cho chú nó, ngoài ra còn gì nữa thì đương nhiên...làm sao tôi biết. Nó kinh hãi khi nhìn thấy tôi sau đó thì len lén đưa mắt vào trong phòng, đột nhiên tôi cảm thấy không khí có gì đó không rõ ràng.

- "Quỳnh?"

- "Dạ..."

- "Quỳnh!"

- "Dạ!"

Lần thứ hai tôi gọi, nó giật mình, mặt lấm lét nhìn tôi. Tôi hỏi nó sao vậy, nó lắp ba lắp bắp:

- "Em...em phải về nhà rồi, thưa cô."

Tôi thở hắt ra rồi nói với nó bằng giọng thản nhiên như không:

- "Ừ, em về đi, cô vào thăm chú em một lát."

- "Thật hả cô?"

Ơ? Con bé này, cô muốn thăm chú mày thì phải có mày mới thăm được sao?

Tôi nhìn Quỳnh, trông nó nhẹ nhõm hẳn ra, nó lễ phép nói:

- "Vậy cô ở đây nha, em xin phép về trước ạ."

Tôi gật đầu. Dường như còn chưa chắc chắn, tôi cứ đứng tẩn ngẩn tần ngần trước cửa, chẳng biết bên trong thế nào, nhưng chân phải tôi muốn bước còn chân trái như bị dán keo xuống dưới nền nhà không chịu nhúc nhích. Phải đến lúc nghe được tiếng ho khan từ bên trong, tôi mới hít thở sâu, lấy bình tĩnh đi vào.

Trung tá Sa vẫn còn ngồi đọc sách, như một kịch bản chuẩn bị sẵn, anh buông cuốn sách xuống, nhìn tôi gọi hai chữ: "Cô giáo..." theo thói quen. Gương mặt anh nếu nhìn kỹ sẽ thấy hơi nhợt nhạt một chút, nhưng chỉ là một chút thôi. Tôi thấy ánh mắt anh nhìn tôi như chờ đợi miệng tôi mở lời. Môi tôi mấp máy, cuối cùng cũng phát thành tiếng:

- "Nghe Quỳnh nói, anh muốn gặp tôi."

Anh chớp mắt, khẽ gật đầu thừa nhận không chút ngập ngừng. Tôi đứng trước mặt anh, hỏi tiếp:

- "Chi rứa?"

- "Thì...chỉ là muốn gặp thôi. Ngày nào cũng muốn gặp."

Rõ ràng không có cảm giác mà, nhưng sao nghe câu này rồi, tim tôi cứ nhảy múa lung tung hết lên, mắt còn không tự chủ được muốn nhìn anh. Chắc là anh cũng vậy, ánh mắt ôn hòa nhìn tôi, anh không cười nhưng cái khí chất trên gương mặt anh lại làm tôi cảm thấy dễ chịu. Được một lúc, thì tôi thấy ngượng liền cụp mắt xuống nhìn mũi chân.

- "Hôm nay cô giáo thế nào? Mọi thứ ổn cả chứ?"

- "Hả...Không."

Mày anh hơi nhíu lại, tôi giật thót, vội lắp bắp:

- "Những chuyện nhỏ thôi, không cần bận tâm đến."

Mặt không biến sắc, ánh mắt không dời đi một ly, giọng nói cương nhu không rõ ràng:

- "Cô giáo không nhớ tôi đã nói gì rồi sao?"

"Đối với quân nhân chúng tôi, một chút cũng có thể xem như là tính mạng, có thể khiến chúng tôi liều mạng để bảo vệ". Hôm trước anh đã nói như thế, tôi không quên. Tôi chỉ là vô ý nói ra thôi, bởi vì tôi còn không biết tại sao tôi lại trả lời "Không" nữa cơ mà, hoặc giả, là tôi cố tình.

Có cô y tá đẩy xe thuốc vào phòng, nói là đã đến giờ uống thuốc. Tôi vội đứng sang một bên quan sát, quả là quân nhân, ống kim tiêm tôi nhìn thấy là đã sởn hết da gà, anh ta lại có thể nhẹ nhàng chớp mắt một cái là thuốc đã ngấm vào người. Thuốc viên đổ ra không dưới bốn viên, vậy mà chỉ cần thả vô miệng một cái, uống một ngụm nước là có thể hít hà không để lại dấu vết.

- "Anh ấy rốt cuộc là bị làm sao thế ạ?"

Tôi nhìn một lúc, thuận miệng hỏi ra. Cô y tá trẻ quay mặt lại, gương mặt có chút không vui, nhìn tôi đăm đăm như nhìn một kẻ tội đồ:

- "Uống nhầm thuốc gây sốc phản vệ, may mà được sơ cứu kịp thời, không thì rất nguy hiểm."

Khoan đã, nhầm thuốc sao?

Cô y tá trả lời xong liền quay người cười cười nói nói với Trung tá Sa. Tôi nhất thời trở nên thơ thẩn, tự biến mình thành không khí trước những tràng cười ý tứ. Tôi không biết cô ý tá đi ra từ lúc nào, nhưng lúc tôi tỉnh ra thì thấy anh Sa lại nhìn tôi chằm chằm. Tôi hơi ngượng:

- "Anh có muốn ăn trái cây không, tôi gọt."

Anh không trả lời, tôi cũng đâu cần, cứ ngồi xuống gọt là được rồi. Ngồi gọt táo mà lòng tôi chùng xuống, chúng tôi cứ im lặng như thế cho đến khi chiếc đĩa đầy ắp miếng táo trắng phau. Tôi đặt đĩa trái cây trên đùi anh, bảo anh ăn, anh lại thản nhiên cầm nguyên một miếng thả vào miệng. Nuốt xong còn tùy tiện nói một câu:

- "Có phải nên chấm với đường không?"

Tôi lập tức ngẩng đầu, táo chấm với đường sao? Tôi nhìn không ra vẻ mặt đang chứa đầy hàm ý của anh ta, một mực muốn đi lấy đường. Anh gọi giật tôi lại:

- "Cô giáo đi đâu thế?"

- "Đi lấy đường cho anh?"

Trung tá ngoảnh mặt đi chỗ khác rồi quay lại với nụ cười rạng rỡ trên môi, hỏi tôi:

- "Sao cô giáo không thử một miếng?"

Ừ, tôi bước tới, nhẹ nhàng cầm miếng táo lên cắn thử, lòng tự nhiên sôi sùng sục. Anh ta vẫn cười, nhưng không nhìn tôi nữa:

- "Tôi đã nói vị giác tôi có vấn đề mà."

Tôi cố nhịn, bỏ nốt miếng táo ăn dở vào miệng nhai ngấu nghiến.

- "Nhưng thật sự là tôi thấy nó rất chua, hay thế này, cô giáo giúp tôi mang đến cho cô y tá lúc nãy nhé. Cô ấy đang mang thai."

Tôi đang nhai, bỗng ho khan hai tiếng. Chẳng biết ma nào xui quỷ nào khiến mà tôi thốt ra được câu này:

- "Mang thai con của anh hả?"

- "Đấy, thấy chưa. Chua như giấm luôn."

Tôi cảm nhận được khói đang bốc lên đỉnh đầu. Ý của anh ta là nói tôi đang ghen ư? Anh ta đang nằm mơ sao?

Tôi chịu không nổi liền quay người, nào ngờ có cánh tay ấm nóng, rắn rỏi nắm chặt tay tôi, không cho tôi bước thêm bước nữa. Tôi nói đây thật sự là của nợ của tôi mà.

- "Cô giáo ngồi đây một lát đã, tôi có chuyện muốn nói."

Thật ra tôi không có quyền lựa chọn đâu, tôi thậm chí còn không xoay cổ tay được, ngón tay cái của ai kia thì liên tục xoa nhẹ lên mu bàn tay tôi thì làm sao tôi có cách phản kháng chứ. Tôi...lại nhịn. Tôi hứa, đây sẽ là lần cuối cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net