Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mạnh Vãn Đình giống như một cỗ máy không biết mệt mỏi, hằng đêm đều ở trên người y thỏa mãn phát tiết. Còn Lâm Mộ Tich mỗi ngày đều không có việc gì làm, chỉ chờ đến khi trời tối được ai đó "sủng hạnh".

Đây đã tính là gì?

Lâm Mộ Tịch cúi xuống nhìn thân thể trần truồng tái nhợt của mình...

"Bác sĩ Lâm, đến giờ thay thuốc rồi". Chu Cẩm Hoa mỉm cười cầm hộp thảo dược bước vào phòng.

Vết thương trên người lộ hẳn ra bên ngoài, tấm chăn trượt xuống phủ đến ngang hông, hai chân duỗi ra lộ trong không khí. Trước mặt Chu Cẩm Hoa y không cần che giấu quá nhiều, bởi vì người đó vẫn còn coi y như một người đàn ông.

"Chu ca". Y ngồi dậy hướng Chu Cẩm Hoa cười cười.

Anh quan tâm ngồi xuống bên giường, thuần thục giúp y đổi thuốc trên tay.

"Tay của Bác sĩ Lâm lành nhanh thật đấy". Anh hâm mộ nói: "Khó trách đại ca luôn trông chờ ngày vết thương trên tay Bác sĩ Lâm khỏi hẳn".

Hạ thân như bị nhéo xuống một phát, miệng vết thương đau đớn kịch liệt.

Chu Cẩm Hoa thấy thế vội vàng nói: "Bác sĩ Lâm, cậu đừng hiểu sai, đại ca chỉ là muốn cậu sớm ngày lành bệnh để tiếp tục mát xa trị liệu cho anh ấy mà thôi".

"Vậy sao?". Lâm Mộ Tịch hờ hững nhếch môi cười: "Anh ta hy vọng người trên giường hầu hạ mình là một bác sỹ chứ không phải kẻ như tôi bây giờ sao?".

"Không phải!". Chu Cẩm Hoa nghiêm túc chỉnh lại lời nói của y: "Anh ấy chỉ muốn giúp cậu tìm lại cảm giác của một bác sỹ". Anh ngập ngừng: "Bác sĩ Lâm, thật ra đại ca không phải là người đồng tính".

"Hả?". Lâm Mộ Tịch kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Mạnh Vãn Đình không phải là người đồng tính?

Nhìn ra sự kinh ngạc của y, Chu Cẩm Hoa tiếp lời: "Nếu thái độ của cậu tốt hơn một chút, có lẽ đại ca sẽ buông tha cho cậu".

"Thái độ? Thái độ của tôi còn chưa đủ tốt sao?". Y nhìn anh mỉm cười khổ sở. Lời anh ấy nói không phải y không hiểu, chỉ là làm không được.

Chu Cẩm Hoa nói không nên lời, chỉ đành im lặng rầu rĩ.

"Chu đại ca"

"Ừ. Có chuyện gì?"

"...... Không có gì... Từ nay anh đừng gọi tôi là Bác sỹ Lâm nữa. Tôi tên Lâm Mộ Tịch, anh cứ gọi tôi Mộ Tịch được rồi"

Chu Cẩm Hoa nhìn nhìn bàn tay trái y: "Cậu không sợ sao?".

"Không sao đâu, thường ngày anh và Mạnh Vãn Đình đâu có xuất hiện cùng nhau, anh ta sẽ không biết đâu"

Anh có hơi do dự đôi chút, nhưng rất nhanh sau đó liền nở nụ cười tươi rói: "Vậy cũng được, thế nhưng sau này cậu cũng đừng gọi tôi là Chu đại ca nữa...... Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?".

"Hai bảy"

"Tôi năm nay ba mươi ba tuổi, về sau cậu cứ gọi tôi một tiếng anh Chu là được rồi"

"Được". Y nhìn khuôn mặt đôn hậu của Chu Cẩm Hoa, khẽ mỉm cười.

.

Mạnh Vãn Đình đẩy cửa đi vào, cởi áo khoác ném lên ghế sô pha. Y yên lặng đứng dậy giúp anh cởi quần áo.

Mấy ngày gần đây đều như vậy, trước khi anh trở về, y sẽ đem mình tắm rửa sạch sẽ, giúp anh cởi quần áo, sau đó ngoan ngoãn nằm trên giường chờ đợi.

Người hầu? Búp bê tình dục?

Lâm Mộ Tịch thương xót khẽ than trách cho thân phận của chính mình.

"Sao lại rầu rĩ như vậy?". Mạnh Vãn Đình cơ thể còn vương hơi nước ngồi xuống bên cạnh y, khí tức ấm áp sau khi tắm lập tức phả ra.

"Không có gì"

"Sao cứ luôn giữ cái vẻ mặt lãnh đạm đó?". Anh cầm tay trái của y nâng lên: "Nghe Chu Cẩm Hoa nói vết thương trên tay cậu đã khá hơn nhiều rồi".

"Phải, cám ơn thuốc của Mạnh tiên sinh"

Mạnh Vãn Đình đè lại tay phải của y, sau đó nâng mặt y lên.

"Mạnh...... ". Lời nói vừa thốt ra liền bị đầu lưỡi Mạnh Vãn Đình ngăn lại trong miệng. Vật thể mềm mại ướt át lướt nhẹ qua môi, cạy mở hàm răng y, tinh tế liếm láp từng thước trong khoang miệng.

Lâm Mộ Tịch nhắm mắt lại, cố gắng tưởng tượng trong đầu người đang hôn mình là Tiểu Tuyết...... Đáng tiếc không thể, bởi vì Tiểu Tuyết không có hôn ý một cách bá đạo như vậy.

"Vươn lưỡi ra!". Anh ra lệnh.

"Cái này...... "

"Không nghe thấy gì sao". Mạnh Vãn Đình môi vẫn dán tại môi y cắn nhẹ xuống một cái như muốn trừng phạt.

Lâm Mộ Tịch bất đắc dĩ, chỉ có thể nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi ra mặc cho Mạnh Vãn Đình ra sức cắn mút.

"Ưmh...... ". Khó có thể tin tiếng rên rỉ đó lại phát ra từ miệng Lâm Mộ Tịch.

Rời khỏi đôi môi sưng tấy, anh tựa trán mình vào trán y: "Động tình?".

"Mạnh tiên sinh!". Lâm Mộ Tịch đỏ bừng mặt tức giận quay đầu sang chỗ khác.

Ngày hôm nay rốt cuộc y làm sao vậy, bị Mạnh Vãn Đình cường hôn lại phát ra thanh âm vô liêm sỉ như vậy......

Không thèm để ý đến tâm tư rối bời của người kia, Mạnh Vãn Đình đè mạnh y xuống giường, nâng lên côn thịt của mình trực tiếp đi vào.

"A!". Lâm Mộ Tịch kêu lên một tiếng ngắn ngủi, lần này không hề phát ra thêm bất cứ âm thanh nào. Ngày hôm nay Mạnh Vãn Đình phá lệ vô cùng hưng phấn, trên người y điên cuồng luật động. Đã lâu rồi huyệt khẩu chưa bị chảy máu giờ đang đau đớn tiếp nhận từng dòng dịch thể nóng bỏng.

Anh hung hăng nắm lấy chân trái của y nâng lên.

"Không cần như vậy......". Y suy yếu giãy giụa dù biết rõ chẳng thể làm được gì.

Một chân gác lên vai anh khiến cho cự vật tiến vào thật sâu trước nay chưa từng có.

Hậu huyệt dần dần tê liệt, sâu trong thân thể cảm nhận được loại đau đớn bị xé rách.

Lâm Mộ Tịch thống khổ nắm chặt lấy ga giường. Tiếng rên rỉ vỡ vụn hòa lẫn với tiếng thở dốc ồ ồ phả vào không khí.

.

Thật khó hiểu, tại sao người có xuất thân xa xỉ như Mạnh Vãn Đình lại mang trong mình khí tức đáng sợ đến vậy, trên người và cánh tay tràn đầy những vết thương lớn?

Gian nan quay đầu lại nhìn người đang nằm đè phía trên khiến y không sao thở nổi, Mạnh Vãn Đình lập tức tỉnh lại.

Y đỏ mặt quay đầu sang hướng khác, lập tức bị anh giữ lại.

"Sao không nhìn tiếp?". Giọng nói đầy vẻ trêu chọc.

"Tôi chỉ muốn nhìn xem anh đã ngủ chưa, tôi thở không được nữa rồi......"

Anh xoay người trượt xuống, tò mò nhìn y.

Lâm Mộ Tịch bỗng nhiên phát hiện Mạnh Vãn Đình thật ra có rất nhiều mặt tính cách, anh lúc này so với cái kẻ thường ngày vẫn tra tấn y quả thực là hai con người khác biệt...... Y bắt đầu hoài nghi có phải Mạnh Vãn Đình còn có một đứa em sinh đôi giống anh y như đúc hay không.

"Lâm Mộ Tịch, hình như cậu gầy đi rất nhiều". Mạnh Vãn Đình đột nhiên lên tiếng.

Y gật đầu: "Có lẽ vậy, gần đây đều chỉ nằm một chỗ".

Bàn tay trên hông bắt đầu không yên vị, trượt xuống đôi mông căng tròn thuần thục nắn bóp.

Lâm Mộ Tịch vẫn nằm yên bất động, hờ hững nhìn anh.

Anh liền kéo y vào lòng mình nói: "Cậu vẫn luôn lãnh đạm như vậy, mấy tên lang băm đều như thế cả sao?".

Lang băm......

"Mạnh tiên sinh, anh trả thù còn chưa đủ sao?"

Mạnh Vãn Đình nhìn thẳng vào mắt y, đột nhiên nói: "Tôi cho phép cậu đi làm trở lại".

Y kinh ngạc nhìn anh, Mạnh Vãn Đình cũng nghiêm túc nhìn lại.

"Mạnh tiên sinh, anh thật sự muốn thả tôi đi......". Lâm Mộ Tịch cố gắng giữ cho thanh âm của mình bình thản nhất, thế nhưng trái tim thì lại kịch liệt nhảy lên không sao khống chế được.

"Nhưng buổi tối cậu vẫn phải về đây mát xa cho tôi"

Y gật đầu: "Tôi hiểu, Mạnh tiên sinh"

Mạnh Vãn Đình nổi giận, Mạnh Vãn Đình điên cuồng, Mạnh Vãn Đình tàn nhẫn, lạnh lùng y đã từng thấy qua rất nhiều lần. Còn Mạnh Vãn Đình khác thường, tốt đẹp như vậy là lần đầu tiên y nhìn thấy.

Trong ấn tượng của y, anh là một con người có tính cách rất bất ổn mà mỗi lần đối mặt đều phải vô cùng thận trọng. Vậy mà cũng con người này ở trong mắt Chu Cẩm Hoa bọn họ lại là một đại ca có trách nhiệm và trần đầy khí thế.

Dường như có thật nhiều con người với những tính cách khác nhau được che giấu dưới cái tên Mạnh Vãn Đình. Với những người khác nhau, những chuyện khác nhau sẽ bày ra nhưng tư thái, tính cách khác biệt.

Lâm Mộ Tịch quả thực không biết đâu mới thật sự là Mạnh Vãn Đình, đối với người đó, trong thâm tâm y chỉ có sợ hãi cùng vô vàn áy náy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net