Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Tiểu Tuyết, là anh”. Lâm Mộ Tịch cầm điện thoại trên tay.

Đầu bên kia liền truyền đến âm thanh kích động: “Ông xã!”.

“Bà xã, trưa nay có thể cùng anh ăn cơm được không?”. Khóe môi y cong lên, trong đầu đang tưởng tượng đến vẻ mặt hứng khởi của cô.

“Được, chúng ta gặp nhau lúc mấy giờ? Ở đâu?”. Giọng nói Tiểu Tuyết tràn ngập thanh âm hạnh phúc.

“Mười hai giờ trưa nay, vẫn ở chỗ cũ!”

“Em biết rồi. Giờ em vẫn còn chút việc phải làm, hẹn trưa gặp lại”

Nhớ lại, lần đầu tiên y gặp Tiểu Tuyết là trong một quán ăn nhanh gần trường đại học, tuy rằng không được tiện nghi cho lắm nhưng lại vô cùng sạch sẽ, không gian nhẹ nhàng hòa cùng giai điệu ngọt ngào du dương che giấu đi những âm thanh thỏ thẻ của các đôi tình nhân khiến họ có thể thoải mái cùng nhau trò chuyện.

Đó cũng là nơi hẹn hò lý tưởng mà mấy cô cậu sinh viên thường xuyên lui tới.

Sau khi kết hôn, điều kiện kinh tế của hai vợ chồng cũng khá giả hơn rất nhiều nhưng vào những ngày trọng đại, y và Tiểu Tuyết vẫn luôn hẹn nhau ở nơi đó.

Dù sao đây cũng là nơi chất chứa những kỷ niệm đẹp giữa hai người.

Rất may thị trấn nhỏ này cũng có một quán ăn nhanh như vậy, Lâm Mộ Tịch ngồi xe buýt đi tới, vừa đặt chân xuống đã thấy tấm biển màu vàng “Chào mừng quý khách” được trang trí các nhân vật hoạt hình vô cùng bắt mắt.

Thong dong đứng trên vỉa hè, nhìn dòng người vội vàng qua lại, bỗng dưng trong lòng lại thấy thích thú vô cùng.

Trời đã vào cuối thu, y vẫn khoác trên người bộ quần áo mỏng manh mình mặc khi bị đưa đến khu biệt thự của Mạnh Vãn Đình hôm đó, gió lạnh thổi qua không khỏi có chút rùng mình.

“Ông xã!”. Tiểu Tuyết đứng bên kia đường lớn tiếng hét lên, rất nhanh liền chạy nhào vào lòng y khiến cho những người xung quanh đều phải quay đầu nhìn lại.

“Xin lỗi, em đến hơi trễ”. Cô ngẩng đầu giương lên đôi mắt tội nghiệp: “Có phải đã để anh chờ lâu rồi không?”.

Y cười cười đáp lời: “Không có, anh cũng chỉ vừa mới đến”.

Hai người phút chốc như trở về khoảnh khắc của thời sinh viên, y nắm tay cô dắt vào nhà hàng rồi tìm một góc khuất nho nhỏ ngồi xuống.

Trong tay Tiểu Tuyết cầm một túi đồ rất lớn. Lâm Mộ Tịch hiếu kỳ hỏi: “Bà xã, em mang theo thứ gì vậy?”.

“Anh không thấy lạnh sao? Quần áo trên người anh mỏng quá”. Cô thẹn thùng cười đẩy túi đồ về phía y.

Bên trong là mấy bộ quần áo thu đông ấm áp, y cảm động không nói nên lời, chỉ có thể dùng miệng để biểu đạt cảm xúc.

“Tiểu Tuyết……”

Nháy mắt không gian trở nên ấm áp khôn cùng.

Sau khi tan làm, Lâm Mô Tịch xách túi quần áo lớn tâm tình vui vẻ trở lại biệt thự.

Mạnh Vãn Đình vẫn chưa về, chỉ có Chu Cẩm Hoa đang ngồi trong phòng khách tầng một chờ y.

“Anh Chu”. Y hướng anh gật đầu chào một tiếng.

Chu Cẩm Hoa cũng cười cười đáp lại: “Hôm nay đại ca không về được, chỉ có tôi và cậu ăn tối với nhau thôi”.

“Như thế nào hôm nay lại vui vẻ vậy?”

Y cầm túi đồ trong tay phấn khởi giơ lên lắc lắc trước mặt anh: “Hôm nay Tiểu Tuyết mang quần áo đến cho tôi, nói trời đang chuyển lạnh, sợ tôi không có đủ quần áo để mặc”.

“…… Mộ Tịch, cậu ăn cơm trước đi”

Không có Mạnh Vãn Đình ở đây, hai người bọn họ không cần câu nệ tiểu tiết, vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả: “Mộ Tịch, nhìn bề ngoài của cậu trông cũng rất sáng sủa nha”.

Chu Cẩm Hoa múc thêm một chén súp đưa qua cho y.

“Cám ơn anh Chu…… Hôm nay Mạnh Vãn Đình không có ở đây cảm giác thoải mái hơn rất nhiều. Hơn nữa lúc trưa còn cùng đi ăn với bà xã ~”

Nghe vậy anh liền lấy khủy tay chọc chọc sang: “Cậu cũng giỏi thật đấy, lấy được một cô vợ xinh đẹp đến vậy!”.

Lâm Mộ Tịch cười trừ đưa tay lên gãi gãi đầu.

Lúc sau, Chu Cẩm Hoa đột nhiên nghiêm túc hỏi y: “Mộ Tịch, cậu có biết đại ca gần đây đang làm gì không?”.

“Tôi chỉ biết anh ấy đang tìm người đến kiểm định lại cuộc giải phẫu của Hinh Hinh một lần nữa”

Người bên cạnh nháy mắt thất thần, y cẩn thận khẽ gọi: “Anh Chu…… Anh làm sao vậy?”.

Chu Cẩm Hoa lắc lắc đầu mình: “Tôi cứ nghĩ đại ca sẽ không nói cho cậu biết, anh ấy……”.

Lời còn chưa nói hết, anh liền thức thời im miệng lại.

Sau đó hai người không ai nói với ai câu nào nữa, im lặng cúi đầu ăn cơm, chỉ là trong lòng lại ân ẩn buồn bực.

Trở lại phòng ngủ của Mạnh Vãn Đình, y lấy đồ trong túi ra trải phẳng lên giường. Đều là những bộ quần áo mà bình thường y hay mặc, màu sắc nhu hòa, phía trên vẫn còn thoang thoảng hương bột giặt nhàn nhạt lưu lại.

“Cái đó là gì vậy?”

Lâm Mộ Tịch giật mình, cười khổ quay đầu lại: “Mạnh Vãn Đình, anh cứ lẳng lặng không một tiếng động như vậy thật khiến người khác thấy sợ”.

Anh không trả lời, lỡ đễnh đi đến bên cạnh y nói: “Hôm nay đã gặp Hạ Tuyết?”.

“…… Phải, anh biết rõ thật đấy!”. Ngay cả vợ y họ gì cũng biết, Mạnh Vãn Đình người này……

Giống như nhìn thấu tâm tư của y, anh liền thoải mái mỉm cười: “Yên tâm, tôi không có ý gì với vợ cậu đâu, dù sao cô ấy cũng là nhân viên mới của công ty nên có biết qua một chút”.

Cũng đúng, với thân phận và địa vị của Mạnh Vạn Đình thì có người đẹp nào mà chưa từng nhìn thấy……

Nghĩ đến đây, y tự cười chế giễu mình, tiện tay đem quần áo trên giường gấp gọn lại.

“Mấy thứ rách rưới này ở đâu ra vậy?”. Anh nhíu chặt chân mày lật qua lật lại mấy bộ đồ Tiểu Tuyết đưa đến cho y.

“Đây là quần áo thu đông của tôi, thời tiết ngày càng trở lạnh, tôi còn không biết mình phải ở lại chỗ này bao lâu nữa”. Y hời hợt trả lời.

Mạnh Vãn Đình lập tức bật cười: “Quần áo? Hai ngày nay có hơi bận rộn đôi chút, để cuối tuần tôi đưa cậu đi mua đồ không được sao, mấy bộ đồ rẻ tiền này từ nay đừng có mặc nữa”.

“Không cần, nếu kết quả kiểm định chứng minh tôi vô tội, những việc anh đã làm với tôi trước đây tôi cũng sẽ không để trong lòng, có lẽ đó chính là báo ứng mà tôi gặp phải, chỉ cần sau này anh để yên cho tôi là được…… Kính mắt anh đã mua cho tôi rồi, sao có thể tiếp tục dùng tiền của anh được”

Lâm Mộ Tịch không thèm nhìn đến sắc mặt anh mà thẳng thừng cự tuyệt.

Thân thể đã bị vấy bẩn…… cũng không sao cả, là y thiếu nợ Mạnh gia, cho dù có trả cũng……

Chỉ để lại bộ quần áo dùng cho ngày mai, y cẩn thận cất những đồ còn lại vào túi lớn đem đặt ở góc phòng.

“Tôi để ở chỗ này được chứ?”

“Được”. Thanh âm kia vẫn giữ nguyên bình thản nhưng y cũng không còn để ý đến nữa.

Dù sao chỉ muốn lập tức rời khỏi nơi này!

Cảm nhận được nhiệt độ thân thể ấm áp đột nhiên tiến sát đến, bên tai là âm thanh quen thuộc: “Đêm nay có hứng chứ?”.

“Mạnh tiên sinh……”

“Tôi đã nói rồi, cứ gọi tên tôi là được”. Thanh âm mị hoặc mang theo khí tức nguy hiểm len lỏi vào màng nhĩ.

“Mạnh Vãn Đình, tôi và anh đều không phải người đồng tính”

Anh liền thấp giọng cười cười: “Vậy thì sao chứ, chỉ là “làm” thôi mà”.

Y nhẹ nhàng đẩy người kia ra: “Mạnh Vãn Đình, nếu đã không còn coi tôi là tội nhân nữa, mong anh có thể tôn trọng ý nguyện của tôi, được chứ?”.

Trầm ngâm nửa ngày y mới tiếp tục: “Chuyện của Hinh Hinh là tôi thiếu nợ anh, nhưng anh cũng đã làm quá nhiều việc với tôi rồi”.

Dục vọng trong trong mắt Mạnh Vãn Đình dần lắng xuống, anh áy náy cười: “Xin lỗi, chúng ta nên chờ kết quả của cuộc kiểm định trước đã”.

Nội tâm y xiết lại, sau đó gật gật đầu.

Mạnh Vãn Đình xuống giường, đi đến tủ lạnh lấy ra một chai rượu vang đỏ: “Mộ Tịch, cậu giúp tôi mang hai chiếc ly đến đây”.

Hai chữ “Mộ Tịch” kia khiến y cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên nhưng trong lòng vốn luôn sợ hãi người này nên chỉ có thể làm theo lời anh nói.

Đưa tay ưu nhã rót xuống hai ly rượu, Mạnh Vãn Đình tự mình cầm lấy một ly nhỏ giọng lầm bầm: “Hai ngày nay thật sự quá mệt mỏi……”.

“Cho dù là đàn ông cũng sẽ có lúc phải mệt mỏi”. Y bình thản cười, nâng lên chiếc ly còn lại.

Anh ngửa đầu uống cạn: “Thương trường tranh đấu khốc liệt như thế nào không phải ai cũng có thể tưởng tượng được……”.

“Lấy được càng nhiều cũng sẽ mất đi càng nhiều”

Mạnh Vãn Đình cười cười buông ly rượu trong tay xuống: “Hôm nay sao cậu lại lý tính như vậy chứ?”.

Y cũng mỉm cười đáp lại: “Tôi có khi nào không như vậy sao?”.

.

Buổi sáng khi tỉnh giấc liền thấy chỗ trống bên cạnh lạnh lẽo không chút nhiệt độ, Mạnh Vãn Đình đã ra ngoài từ sớm…… Lâm Mộ Tịch lười biếng đứng dậy thay đồ rồi đi đến phòng khách.

Bữa sáng đã được bày sẵn trên bàn, y chậm rãi hưởng thụ từng chút một.

Thói quen, những thứ này dường như đã thành thói quen mất rồi.

Hai tuần lễ nhanh chóng trôi qua, y và Mạnh Vãn Đình cũng chưa gặp mặt cho dù hai người vẫn cùng ngủ chung trên một chiếc giường.

Ngay cả việc này cũng đã trở thành thói quen.

Thói quen. Quả thực là một thứ thật đáng sợ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net