Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí có chút kỳ lạ.

Lâm Mộ Tịch vừa bước vào bệnh viện, mọi người đều đổ dồn về phía y với ánh mắt kỳ quái. Ngày hôm qua vẫn còn bình thường, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Y đi qua vỗ vai Lý Nhan: “Tiểu Lý, có phải trong viện đã xảy ra chuyện gì không?”.

Cô bé nghe vậy liền quay đầu lảng tránh: “Không có đâu thầy, sao thầy lại hỏi như vậy?”.

Nhìn thấy bộ dáng trốn tránh của cô, Lâm Mộ Tịch bất đắc dĩ lắc đầu: “Không có gì đâu, em đến kiểm tra tình hình bệnh nhân giường số bốn bảy đi”.

Lý Nhan nhanh chóng chạy trốn khỏi ánh mắt y.

Lâm Mộ Tịch ngồi xuống ghế đưa tay lên sờ cằm suy nghĩ.

Lại là Mạnh Vãn Đình? Tuy tính cách anh ta có chút vấn đề nhưng……

“Ruỳnh ruỳnh!”

“Mời vào”

Người mới đến tóc bị gió thổi loạn có chút rối, quần bò mài phía trước trông có vẻ rất trẻ trung, tinh thần phấn chấn mang trên mình nụ cười vui vẻ sáng láng.

“Cậu lại làm sao vậy?”. Y xoay ghế lại mỉm cười nhìn Dung Kiếm Bình.

“Lâu như vậy mà cậu chẳng đến tìm tôi lần nào khiến tôi phải đích thân lặn lội tới đây tìm cậu đó”. Kiếm Bình bất mãn lầm bầm. Hôm qua nhận được điện thoại của cậu, y mới giật mình nhớ tới đã lâu lắm rồi chưa cùng người bạn này liên lạc. Cũng may Tiểu Tuyết cũng có kể lại tình hình của y với cậu.

Đưa ra mấy hộp thuốc đã chuẩn bị sẵn từ trước, Lâm Mộ Tịch đành cười trừ cho qua: “Cũng đâu thể trách tôi được, tôi là người đã kết hôn rồi, dĩ nhiên phải lấy gia đình làm trọng”.

“Cho nên mới nói cậu trọng sắc khinh bạn”. Dung Kiếm Bình không chút yếu thế đáp trả lại.

“Sau khi kết hôn sẽ không gọi là “sắc” nữa”. Y nắn nót giúp cậu chỉnh lại từng chữ, dừng một hồi mới ảm đạm nói tiếp: “Tiểu Tuyết hiện tại đã phải chịu nhiều vất vả rồi, một thân một mình vừa đi làm lại vừa chăm lo cho Tiểu Tĩnh…… Hôm qua nghe nói cầu chì trong nhà bị hỏng, tôi vốn định hết giờ làm sẽ qua đó, kết quả cô ấy đã tự mình sửa được, quả thật rất tài giỏi”.

Lâm Mộ Tịch vô lực nhếch khóe môi cười, có người phụ nữ nào lại muốn như vậy cơ chứ?

“Cậu vẫn chưa thể trở về sao?”

“Phải”

“Mộ Tịch, đến khi nào anh ta mới chịu thả cậu ra?”

“Cũng sắp rồi, chỉ còn chờ kết quả của cuộc kiểm định là được”

“Ừm, tôi nghĩ cũng sẽ nhanh thôi…… Cậu gần đây vẫn khỏe chứ?”

“Mấy ngày vừa qua đều không xảy ra chuyện gì cả, anh ta có lẽ cũng nghĩ rằng mọi việc không phải lỗi do tôi, cho nên……”

“Trước đây không phải tôi đã nói cậu đừng nên tự trách bản thân như vậy rồi sao, chính vì cậu vẫn cứ như vậy mới khiến cho người khác hiểu lầm”

“Có lẽ vậy…… Dù sao cũng sẽ qua nhanh thôi. Cũng may, Tiểu Tuyết vẫn chưa biết gì cả, những chuyện đã xảy ra cứ coi như tôi chuộc lại lỗi lầm cho mình”

“Chuộc lỗi gì chứ, cậu vốn dĩ không……”

Lời còn chưa dứt, bên ngoài đã truyền đến âm thanh lo lắng của Lý Nhan.

“Thầy Lâm, thầy Lâm, thầy mau ra ngoài, có người đến tìm thầy!”

Giọng nói cô bé hốt hoảng dồn dập, y và Kiếm Bình liếc nhau thật nhanh rồi vội vàng đứng dậy chạy ra khỏi văn phòng.

Đại sảnh bệnh viện chật ních các y bác sỹ cùng bệnh nhân đang đứng xếp hàng đông nghịt, còn có rất nhiều người nhà bệnh nhân đang đứng đó, mọi người thấy y đến đều khoanh tay trước ngực hả hê nhìn.

Trong lòng biết chắc có gì đó không ổn, Lâm Mộ Tịch vội đẩy đám người ra chen lên phía trước.

Giữa đám đông là một cô gái trẻ tuổi trong bộ áo gió màu đen, vạt áo mở rộn lộ ra làn dan trắng nõn, mái tóc dài duyên dáng buông xõa đến tận thắt lưng. Gương mặt trái xoan kiêu ngạo mang theo những nét hèn mọn, đôi mắt đen láy xinh đẹp trừng trừng nhìn về phía y.

Cô đưa tay quấn lấy lọn tóc trên vai mình, chiếc nhẫn kim cương cực đại phản chiếu ánh sáng lấp lánh đến nhức mắt.

Dưới sự chứng kiến của bao nhiêu người, cô gái trẻ đằng đằng sát khí tiến đến trước mặt y hét lớn: “Chính là anh!” rồi giáng tới một cái tát thật mạnh.

Lâm Mộ Tịch lách người tránh được, có chút kinh ngạc nói: “Tiểu thư, tôi không biết cô, có chuyện gì cần giải quyết mời đến văn phòng nói chuyện…… Ở đây là bệnh viện, không nên làm ảnh hưởng tới những người khác”.

“Ai nói? Tôi lại thấy bọn họ có vẻ rất thích xem kịch vui a”. Nháy mắt thu lại vẻ tức giận, cô mỉm cười duyên dáng nhìn quanh đám người hiếu kỳ đang xếp hàng đông đúc chờ đợi.

Dung Kiếm Bình cũng đến ngay sau đó, nhìn thấy cô gái trước mắt liền sững sờ: “Này cô, tốt nhất chúng ta nên đến văn phòng nói chuyện trước đã”.

Người kia không thèm đếm xỉa đến cậu, chỉ thẳng ngón tay vào Lâm Mộ Tịch nói: “Tên tiện nhân này dám dụ dỗ chồng tôi!”.

Bệnh nhân và người nhà bốn phía phút chốc quay sang bàn tán sôi nổi, những y bác sỹ trong viện vẫn bình tĩnh đứng nhìn.

Lúc sáng mọi người nhìn y với ánh mắt kỳ lạ như vậy, có lẽ là vì cô gái này.

Lâm Mộ Tịch trấn tĩnh lại, bình thản nói: “Tiểu thư, tôi không biết cô đã tới đây bao nhiêu lần rồi, tuy nhiên, tôi là người đã có vợ, xin cô hãy cẩn thận lời nói của mình”.

Cô ả khinh miệt mỉm cười, từ trong túi xách lấy ra một tấm ảnh chụp giơ quanh bốn phía trước mặt mọi người.

Tất cả lập tức ồ lên.

Bức ảnh đi hết một vòng liền quay trở lại trước mặt y.

Đó là tấm hình Lâm Mộ Tịch đang ngủ say trên chiếc giường lớn trong phòng Mạnh Vãn, hạ thân phủ qua một tấm chăn mỏng, phía trên thân thể không một mảnh vải trải đầy dấu vết hôn ngân hoan ái.

Đầu óc nháy mắt trở nên trống rỗng.

“Tiểu thư, cô chụp lại tấm hình như vậy là có ý đồ gì?”. Dung Kiếm Bình xấu xa lên tiếng: “Đàn ông đã kết hôn, chẳng phải đều như vậy cả sao?”.

“Anh ta ở nhà cũng giữ nguyên cái bộ dạng này?”. Cô ả âm thanh âm ngoan độc phản bác lại.

Lâm Mộ Tịch phút chốc tỉnh táo, nhìn thẳng vào người trước mắt nói: “Tiểu thư, nếu cô không có chứng cứ xác thực xin đừng đến đây gây ồn ào!”.

Chẳng lẽ đây là mưu kế khác của Mạnh Vãn Đình……?

“Lâm Mộ Tịch! Ở đây là bệnh viện, anh có dám để cho mọi người kiểm tra thân thể, xem có đúng là anh đã đi dụ dỗ chồng người khác hay không?”

Chung quanh vang lên tiếng xì xào ầm ĩ, mọi người đùa giỡn, hưng phấn đứng nhìn vở kịch ngày càng thú vị.

Y nắm chặt tay lại: “Xin cô đừng có xúc phạm danh dự của tôi, mời cô rời khỏi nơi này!”.

 “Anh dù sao cũng là đàn ông mà lại……”

Lâm Mộ Tịch cười nhạt một tiếng: “Chính vì tôi là đàn ông nên mới không chấp nhặt so đo với cô”.

Cô ả liếc y một cái, không nói thêm câu gì nữa, xoay người yên lặng rời đi.

Y thở nhẹ một hơi, quay sang nói với các bệnh nhân khác: “Không còn việc gì nữa, mọi người hãy trở về nghỉ ngơi cho tốt đi!”.

Hai người trở lại văn phòng, Dung Kiếm Bình mới lên tiếng hỏi: “Mộ Tịch, cậu không sao chứ?”.

“…… Dĩ nhiên là không, dù sao cũng không có ai tin…… Tôi là đàn ông!”

“Cậu thực sự nghĩ sẽ không có ai tin……?”

Kiếm Bình đi rồi, Lý Nhan liền nhút nhát, thấp thỏm bước vào phòng.

“Thầy Lâm, chuyện cô gái kia nói là sự thật sao?”

Y trấn định nhìn cô bé: “Trông thầy giống người đồng tính lắm sao?”.

Lý Nhan vội vàng lắc đầu: “Đương nhiên không phải, thầy nhìn rất đẹp trai, không hề nữ tính một chút nào”.

Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Lý Nhan khiến y không khỏi bật cười: “Hôm nay thật chẳng hiểu sao mới sáng sớm mà mọi người lại nhìn thầy với ánh mắt kỳ quái như vậy, ra là vì chuyện này”.

Cô bé liền quẳng ý tứ ra sau đầu, nhiệt tình kể lại: “Hôm qua cô gái đó còn dẫn theo hai người nữa, khí thế vô cùng hùng hổ khiến ai nấy đều không tin không được”.

“Vậy giờ đã tin rồi chứ?”. Lâm Mộ Tịch vui vẻ cười nói, Lý Nhan cũng vui vẻ gật đầu.

Liếc nhìn đồng hồ đã tới năm giờ, y liền gật đầu chào Lý Nhan rồi ra về.

Thẫn thờ bước vào nhà ga, trong đầu vẫn đang hồi tưởng lại những chuyện vừa xảy ra.

“Dụ dỗ chồng tôi……”

Chồng? Mạnh Vãn Đình đã kết hôn?

Lâm Mộ Tịch không khỏi thấp giọng “Hừ” một tiếng. Anh ta đã kết hôn mà còn làm ra những chuyện như vậy đối với y……

Thế nhưng, hôm nay cô gái kia lại bỏ qua quá dễ dàng.

Tóm lại, vẫn nên cẩn thận một chút. Ảnh chụp trong tay cô ta, nhất định cô ta và Mạnh Vãn Đình có quan hệ.

Khoảng thời gian chờ  đợi này có lẽ không thể trôi qua một cách tốt đẹp.

Trở lại biệt thự, Chu Cẩm Hoa đã đang ngồi sẵn trước bàn ăn chờ y.

Mạnh Vãn Đình gần đây bề bộn rất nhiều công việc, luôn chỉ có Chu Cẩm Hoa cùng y ăn cơm.

Thật là “cùng” sao?

Nhìn sang khuôn mặt thành thật, đôn hậu của anh, y thoáng yên tâm lại đôi chút, nhẹ nhàng ngồi xuống.

Hơn mười một giờ, Mạnh Vãn Đình vẫn chưa trở về, y sung sướng một mình chiếm trọn cả chiếc giường lớn.

Đang lúc mơ mơ màng màng, một bàn tay vỗ nhẹ lên vai y.

Lâm Mộ Tịch xoay người nhích lại gần: “Vẫn chưa có kết quả sao?”.

Trong bóng tối có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề của anh, sau đó rất nhanh khôi phục lại bình thường: “Còn cần bốn ngày nữa”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net