Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Quả nhiên rất ngoan". Mạnh Vãn Đình nhìn Lâm Mộ Tịch đã thay đồ ngủ ngoan ngoãn nằm trên giường liền buông lời khen ngợi.

"Mấy từ đó chỉ để dùng cho phụ nữ và trẻ con thôi, đừng dùng lên người tôi"

"Tức giận sao?"

Y yên lặng nhìn anh, không buồn mở miệng trả lời.

Phải, y quả thực đang rất tức giận. Mạnh Vãn Đình nhẫn tâm làm nhục y, giam lỏng y, còn hứa khi có kết quả kiểm định sẽ thả y ra nữa, giờ ngay cả vợ chưa cưới của anh cũng đã đến đây rồi, hơn nữa cô ta còn kéo cả người đến làm loạn trong bệnh viện mà anh còn muốn ép y phải ngủ chung giường với mình... Anh ta đang có dã tâm gì chứ...

Người bên cạnh đột nhiên nở nụ cười một cách khó hiểu.

Y nói không lại anh, cũng chẳng muốn hỏi nhiều, đơn giản nhắm mắt lại quên hết mọi chuyện.

"Sao vậy? Giận vì tôi đã có vị hôn thê sao?"

Lâm Mộ Tịch nhịn không được bật cười thành tiếng.

"Mạnh Vãn Đình, anh đúng là người kỳ quái, chuyện anh có vợ chưa cưới thì liên quan gì đến tôi?"

Khuôn mặt anh bỗng chốc trở nên vô cùng nghiêm túc: "Cậu không thấy ngại sao?".

Y khó hiểu nhìn lại: "Có gì phải ngại, vợ chưa cưới của anh cũng đâu phải là vợ tôi?".

"Chính là...". Mạnh Vãn Đình ngày càng nhích lại gần, hơi thở từng chút phả lên mặt y: "... Tôi nghĩ cậu cũng thích tôi...". (Anh đang nằm mơ hả???)

"Hả???". Hai mắt y kinh ngạc trừng lớn, nếu đeo mắt kính chắc lúc này đã sớm bị y trừng đến vỡ vụn thành từng mảnh rồi.

"Tôi đã nói rồi, tôi không phải người đồng tính... Anh hình như cũng không phải như vậy?"

Sắc mặt Mạnh Vãn Đình dần trở nên rất khó coi, đáy lòng Lâm Mộ Tịch không kiềm nổi run lên sợ hãi: "Xin lỗi nếu tôi có nói gì đụng chạm đến anh".

Anh lắc đầu, xoay người ngồi dậy đi vào phòng tắm.

Đúng là kẻ tự mình đa tình.

Tiếng nước chảy "Ào ào" bên trong vọng lại, y nằm trên giường mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Một tiếng động lớn đột ngột vang lên.

Cửa phòng tắm bị đá văng ra.

Người kia âm trầm đi tới, y vội nhảy xuống giường cảnh giác nhìn anh.

Nắm đấm mạnh mẽ phút chốc lao đến.

Lâm Mộ Tịch nhanh chóng nghiêng người may mắn thoát được đồng thời bắt lấy cánh tay anh. Vết thương của y cũng đã khỏi hẳn từ lâu, không ảnh hưởng gì đến gân cốt, chỉ là để lại một vết sẹo vô cùng xấu xí.

Y dồn hết sức hất ngược tay anh lại, thân thể Mạnh Vãn Đình thoáng mất thăng bằng, sau đó cười lạnh một tiếng.

Bàn tay lớn nhanh như chớp tóm lấy cằm y xiết chặt, Lâm Mộ Tịch cảm giác mặt mình như đang vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, bàn tay hươ loạn nắm lấy cổ tay anh liền bị người kia hung bạo đẩy cả người ngã về phía sau.

Gáy cùng ót va mạnh lên thành tường.

Trước mắt một mảnh đen kịt, thân thể không biết nghe lời theo bờ tường trượt xuống, ngồi phịch dưới đất.

"Chỉ bằng cậu?". Thanh âm lạnh lùng mang theo hàm ý chế giễu.

Khóe miệng y khó khăn câu lên thành một đường cong kiêu ngạo.

Mạnh Vãn Đình giận dữ, bàn chân đi dép lê dùng sức đạp mạnh xuống hạ thân y.

Ngay cả một tiếng rên rỉ cũng không thoát ra nổi, mọi thứ xung quanh như ngưng trệ, miệng mở lớn hô hấp nhưng không có chút không khí nào tiến vào phổi.

Vô cùng khó chịu, y không biết cả người mình đang đau đớn đến phát run lên.

Mạnh Vãn Đình đi qua ôm lấy người đang co mình dưới đất hung hăng ném lên giường, một hơi cởi sạch quần áo y.

"Mạnh Vãn Đình...". Y khàn giọng kêu lên.

"Gọi là Mạnh tiên sinh". Thanh âm tàn nhẫn nương theo từng động tác cởi đồ rơi xuống. Lại một lần nữa cơ thể trần truồng bị Mạnh Vãn Đình đặt dưới thân, đáy lòng dần dần lạnh ngắt.

"Tại sao... Chẳng lẽ là..."

Từng cúc áo được cởi ra, anh thoáng ngừng lại một chút: "Chúc mừng, cậu đã đoán đúng!".

Lâm Mộ Tịch cố chấp bảo vệ thân thể, hốt hoảng nói: "Tôi muốn xem bản báo cáo đó".

Không còn quần áo ngăn trở, anh đè thân hình nặng nề của mình lên trên: "Không cần thiết!".

Quy đầu cực lớn thô bạo chen chúc vào thân thể đã sớm khép lại, cơn ác mộng đau đớn lại một lần nữa ùa về...

Trong đầu hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại sự thống khổ bủa vây không lối thoát.

Cho dù như vậy cũng không thể làm cho Mạnh Vãn Đình thỏa mãn, mỗi động tác kia đều mạnh đến mức khiến toàn thân y co rúm lại, ma sát thô bạo ép máu tươi chảy ra không ngừng.

Cả người đong đưa lên xuống liên tục, hai điểm trước ngực bị bàn tay xấu xa dùng sức vặn véo...

Chất lỏng nóng rực cuối cùng cũng phóng thích trong cơ thể.

Nhìn vào đôi mắt thất thần của Lâm Mộ Tịch, người kia ghé sát tai y thấp giọng hỏi, thanh âm tràn đầy ác ý: "Cảm giác thế nào?".

"Không thể nào, tôi muốn xem bản báo cáo"

"Không có gì là không thể cả... Cậu đã quá tự tin rồi". Đem thân thể người dưới thân lật lại, dị vật nóng bỏng một lần nữa điên cuồng xâm chiếm...

"Không thể nào... không thể nào...". Y đã hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo, cả người theo bản năng yếu ớt giãy giụa muốn thoát khỏi cơn ác mộng này.

Đáng tiếc kẻ kia lại giống như bị dục vọng thôi miên, thao túng, chỉ biết trầm luân cướp đoạt từng thước trên da thịt y.

.

Giật mình mở to đôi mắt, cảm giác đau đớn, khó chịu lập tức ùa về.

Cơ thể đã được tắm rửa sạch sẽ, chăn mền cũng đã thay hết. Bi ai suy nghĩ, bị một người đàn ông "làm" cho đến nước này, thật sự ngay cả bản thân Lâm Mộ Tịch cũng cảm thấy hổ thẹn.

Mạnh Vãn Đình không còn trong phòng nữa, chắc đã ra ngoài cùng với Hoàng San.

Y khẽ cử động muốn nâng mình đứng dậy, liếc mắt lại thấy trên người trải đầy những dấu vết xanh tím.

"Mẹ kiếp!". Tiếng chửi rủa không thể kiềm chế bật ra khỏi miệng, cố nén đau đớn cẩn thận mặc lại quần áo chỉnh tề.

"Lâm Mộ Tịch, cậu muốn làm gì?". Chu Cẩm Hoa nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của y liền hốt hoảng vội vàng tới đỡ.

"Không sao, tôi muốn đi làm". Y cắn chặt răng trả lời.

Anh hiển nhiên không biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì, quan tâm hỏi han y: "Có muốn báo trước với đại ca một tiếng không? Hôm nay anh ấy phải ra ngoài cùng Hoàng tiểu thư nên đã đi từ sớm rồi".

"Không cần. Chỉ hơi đau đầu một chút thôi... Giờ tôi phải đi đây, sáng nay tôi có hẹn khám sức khỏe cho một bệnh nhân..."

"Còn bữa sáng...". Thanh âm Chu Cẩm Hoa lo lắng vọng lại từ phía sau, y không trả lời, mặc kệ những vết thương trên cơ thể đang rách ra từng chút một, vội vàng chạy thẳng đến nhà ga.

Nếu không đi sợ rằng sau này y sẽ không thể đi được nữa...

Vừa vào bệnh viện, Lâm Mộ Tịch liền kiệt sức ngã lên mặt ghế.

Lý Nhan tối qua ở lại trực đêm kinh ngạc chạy đến: "Thầy Lâm, thầy làm sao vậy?".

"Thầy không sao, chỉ là trong người có hơi khó chịu đôi chút... Em qua xem giúp thầy viện trưởng có đang bận việc gì không"

"Được". Lý Nhan còn hơi lo lắng nhưng vẫn lập tức chạy đi tìm viện trưởng.

Y cầm giấy bút, nặng nề hạ xuống từng chữ: "Đơn thôi việc".

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Lâm Mộ Tịch dùng sức quăng mạnh chiếc bút lên thành tường, đứng dậy bước ra ngoài.

Áo gió màu đen!

"Anh vẫn còn ở đây a". Hoàng San nghiêng đầu mỉm cười, y lạnh lùng xoay người trở về phòng đồng thời gọi lớn: "Bảo vệ!".

Vừa bước một bước liền bị tiếng của bảo vệ gọi giật lại.

Hoàng San đang được bốn vệ sĩ to lớn bao quanh ở giữa.

"Bác sĩ Lâm, không muốn nhìn một chút sao?". Cô giơ tay đưa lên một xấp ảnh chụp.

Mồ hôi lạnh từng giọt chảy xuống trên đầu.

Không kịp ngăn cản, những tấm ảnh đã bị Hoàng San phân phát cho từng người.

Trong hình là cảnh y đang hôn mê bị một người đàn ông bế vào phòng tắm, tư thế mập mờ, nửa người dưới quấn một chiếc khăn nhỏ chìm trong mặt nước, phía trên không một mảnh vải che thân, những dấu vết bị chà đạp nhục nhã lộ ra bên ngoài.

Ánh mắt mọi người lúc này giống như mũi tên găm thẳng vào tâm y khiến cơ thể run lên đau đớn, không có cách nào nhúc nhích nổi.

Hoàng San nhìn y cười nhạt một tiếng, không hề mang theo bộ dạng đắc ý như hôm trước. Cô ta tự mình gây ra sóng to gió lớn rồi lại lẳng lặng chuồn mất, chỉ để lại mình y giữa một đám đông chen chúc.

Ở đây tất cả đều biết Lâm Mộ Tịch, mọi người sau khi nhìn hết đống ảnh liền yên lặng đi đến nhét vào tay y.

Lâm Mộ Tịch làm người dù sao cũng coi như tốt, không có ai ở trước mặt y chế nhạo cả, thế nhưng ánh mắt quái dị kia đã đủ khiến y không thể đứng vững nổi...

Nắm chặt xấp hình, y từng bước khó khăn trở lại văn phòng, Lý Nhan đã lo lắng chạy tới:

"Thầy Lâm..."

Y buộc chính mình tập trung tinh thần, đem "Đơn thôi việc" gấp lại ngay ngắn bỏ vào phong bì.

Lý Nhan cũng không có quầy rầy y, cô bé chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh.

Sắp xếp nốt những công việc cuối cùng, giao thẻ đeo cho Lý Nhan, Lâm Mộ Tịch ảm đạm kéo lên một nụ cười: "Em giúp thầy giao cái này đến cho viện trưởng".

"Thầy Lâm, thầy muốn đi đâu?"

"Chỉ cần rời khỏi nơi này... Ở đâu cũng được...".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net