Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạnh Vãn Đình khinh mạn nhìn nhìn người đang bị trói giống như nhìn một thứ phế phẩm.

Lâm Mộ Tịch nhục nhã cúi đầu: "Mạnh Vãn Đình, rốt cuộc vợ tôi đã gây ra chuyện gì?".

"Cũng không có gì hết, chỉ là lén đem thông tin cơ mật của công ty tuồn ra bên ngoài"

Y hoảng hốt quay đầu nhìn Tiểu Tuyết đôi mắt ngân ngấn lệ: "Mộ Tịch, em làm vậy chỉ vì muốn cứu anh...".

Khó khăn quay lại nhìn Mạnh Vãn Đình: "Mạnh tiên sinh, vợ tôi chỉ là một thư ký, thông tin mà cô ấy tiết lộ nhất định không phải thứ quá quan trọng, tổn thất của anh... tôi sẽ tận lực bồi thường, xin anh hãy thả cô ấy ra".

Người kia chỉ cười lạnh đáp: "Cậu có biết cô ta đã tiết lộ thứ gì không? Thả sao? Bồi thường? Chỉ bằng cậu mà có thể bồi thường đủ sao?".

Những câu hỏi dồn dập liên tục đánh tới khiến y không sao thở nổi, đôi mắt lạnh lẽo không một chút nhiệt độ găm thẳng lên người.

"... Vậy anh hãy thả chúng tôi ra, có gì tôi và cô ấy sẽ chịu sự trừng phạt của pháp luật". Lâm Mộ Tịch quyết liệt phản kháng lại.

Mạnh Vãn Đình đi đến bên cạnh từ trên cao nhìn xuống, một tay đưa lên vân vê hai điểm nhũ hoa trước ngực, tay còn lại với xuống xoa nắn dục vọng y.

"Đừng... đừng làm vậy... Xin đừng làm vậy trước mặt cô ấy...". Y nhỏ giọng khép nép cầu xin.

"Lâm Mộ Tịch, cậu muốn giải quyết mọi chuyện như vậy cũng được thôi, nhưng cậu thử nghĩ xem, hiện tại cậu đã như thế này rồi, nếu như ngay cả cô ấy cũng xảy ra chuyện thì con gái cậu sẽ phải làm sao đây?"

Thanh âm nhu hòa từng chút, từng chút nhả ra những lời tàn nhẫn, bên tai vọng đến tiếng khóc nấc của Tiểu Tuyết, y tuyệt vọng cúi đầu.

"Mạnh tiên sinh, anh thắng rồi... Chỉ cần anh thả vợ con tôi ra... muốn xử trí tôi như thế nào cũng được..."

Tóc đột nhiên bị người bị sau nắm lấy nâng mạnh lên: "Cậu đã quá đề cao mình rồi đấy".

Thật sao? Y ảm đạm cười: "Tôi cũng không còn cách nào khác... Cho dù anh muốn làm gì tôi cũng sẽ chấp nhận... Chỉ cần anh thả bọn họ ra"

"Mộ Tịch, tội của em em sẽ tự gánh chịu, anh hãy thả chồng tôi ra đi!"

Tiểu Tuyết cuối cùng không kiên trì nổi nữa, giãy giụa kêu gào đứng dậy.

Cố gắng phớt lờ tiếng khóc thảm thiết của cô, Lâm Mộ Tịch cầu xin nhìn người đang đứng trước mặt mình.

Qua thật lâu, Mạnh Vãn Đình mới mở miệng: "Được thôi, trong hai người nhất định sẽ có một người ở lại... Nhưng còn phải xem ai là người biết nghe lời hơn mới được".

"Tôi". Lâm Mộ Tịch chưa kịp suy nghĩ lời đã thốt ra khỏi miệng.

Người kia thỏa mãn cười cười, tháo dây thừng ra.

Mất đi sự chống đỡ, y liền ngã nhào xuống mặt đất, sợi dây trên cổ và cánh tay vẫn còn đó.

Vệ sĩ kéo qua một cái ghế để Mạnh Vãn Đình ngồi lên, Lâm Mộ Tịch quỳ dưới mặt đất, cố gắng lấy lại cảm giác trên hai chân đã bị tê cứng.

"Đến đây". Anh chỉ xuống dưới chân mình.

Y dồn chút sức lực còn lại lết người muốn đứng dậy nhưng liền lập tức ngã xuống. Tiểu Tuyết đứng một bên kêu lên: "Mau buông anh ấy ra, tôi sẽ ở lại!"

Không buồn để ý đến vẻ mặt của cô, y lớn tiếng quát: "Em in miệng lại!".

Chưa từng nghe thấy y nói với mình những lời như vậy khiến Tiểu Tuyết giật mình cứng đờ người lại, cũng quên mất luôn mình đang ở hoàn cảnh nào.

Trong phòng chỉ nghe thấy tiếng vỗ tay của Mạnh Vãn Đình.

"Rất có khí chất đàn ông, lần đầu tiên tôi thấy cậu như vậy đấy"

"Mạnh tiên sinh, anh sẽ còn thấy rất nhiều cái lần đầu tiên ở tôi nữa"

Dùng tự do cùng tôn nghiêm của mình để đổi lấy an toàn cho những người mình yêu thương, có lẽ cũng không đến nỗi quá tệ.

Hiện tại đối với y, không còn thứ gì quan trọng nữa rồi.

Lâm Mộ Tịch giữ nguyên thế quỳ từng bước bò đến dưới chân Mạnh Vãn Đình rồi ngẩng đầu lên.

"Tôi đã đến rồi... giờ anh muốn tôi phải làm gì?"

Ánh mắt người kia thâm trầm bất định, có vẻ rất không hài lòng.

Không sao cả, cho dù anh ta có nói gì đi chăng nữa y cũng sẽ làm tất cả.

Nhìn người đang quỳ trước mặt, Mạnh Vãn Đình khẽ tách hai chân ra, dưới đũng quần đã nhô lên một khối cương cứng.

"Còn chờ tôi dạy bảo?"

Y yên lặng cúi đầu, dùng răng kéo khóa quần xuống, sau đó khó khăn kéo đồ nội y bên trong ra.

Trụ thịt nóng rực không còn vật cản liền nhảy vọt ra ngoài.

Lâm Mộ Tịch tựa vai vào đùi Mạnh Vãn Đình muốn đứng dậy ngồi lên côn thịt kia.

"Hừ!". Người phía trước tâm tình không vui thoáng cái đẩy y ngã nhào xuống nền nhà.

Nghiêng người nằm trên mặt đất, nội tâm trống rỗng, ngay cả cảm giác bị sỉ nhục cũng không có.

"Đứng dậy!". Thanh âm lạnh lùng lại tiếp tục vang lên.

Y cố gắng gượng dậy một lần nữa quỳ xuống.

Tinh thần và thể xác liên tục bị đả kích khiến y tưởng mình không thể kiên trì nổi nữa, thế nhưng lúc này chỉ có thể nén xuống tất cả.

Lâm Mộ Tịch âm thầm cắn lên đầu lưỡi làm cho bản thân thanh tỉnh lại.

"Tôi cũng không phải người đồng tính... Dùng miệng giúp tôi!"

Y giật mình ngẩng phắt đầu lên.

Y vốn là bác sỹ, hơn nữa trời sinh đã có tính sạch sẽ, người duy nhất chạm vào chỉ duy có Tiểu Tuyết... Loại chuyện như thế này...

Nhìn ra sự hoảng loạn trong mắt y, Mạnh Vãn Đình cười khẩy nói: "Không muốn làm cũng không sao". Dứt lời liền muốn đứng dậy.

Lâm Mộ Tịch vội vã lên tiếng, dùng đầu giữ anh lại: "Không! Mạnh tiên sinh, tôi làm, tôi sẽ làm..."

Chôn đầu vào giữa đôi chân kia, mùi vị tanh nồng cùng sức nóng mạnh mẽ phả lên mặt, nén xuống sự chán ghét trong lòng, y chậm rãi ghé sát đến.

Môi dần dần chạm xuống, Lâm Mộ Tịch lần nữa ngẩng đầu lên nhìn.

"Không phải vừa rồi cậu rất muốn làm sao?"

Thân thể tái nhợt không ngừng run rẩy, nhắm mắt lại liều mình ngậm lấy thứ nóng rực kia.

"Mau động! Sao lại đần ra như vậy?". Mạnh Vãn Đình bất mãn lên tiếng. Y bắt đầu chậm rãi phun ra nuốt vào, cố gắng khắc chế cảm giác buồn nôn đang từng đợt muốn trào ra.

"Quá chậm... Để tôi chỉ cậu thấy cách làm"

Tóc sau ót lập tức bị nắm lấy, người kia điên cuồng trừu sáp trong miệng y, mỗi lần đỉnh tiến đều khiến cho quy đầu chạm đến nơi sâu nhất.

Toàn thân phút chốc mềm nhũn tựa vào đùi anh, ngay cả quỳ cũng không nổi nữa.

Cứ tưởng bản thân đã không còn để ý đến bất kỳ thứ gì, nhưng y đã sai rồi.

Giọt nước mắt yên lặng lăn dài trên má, trụ thịt thô lớn tràn ngập khoang miệng, chỉ có thể dùng mũi khó khăn hít thở. Thêm vài lần cấp tốc di chuyển, quy đầu nhớp nháp càng thêm trướng đại, sau đó đỉnh tại nơi sâu nhất mà bắn ra.

Miệng bị bịt kín không một khe hở, toàn bộ tinh dịch nóng rực cùng vị mặn tanh nồng trực tiếp trôi xuống thực quản, một ít chất lỏng chưa kịp nuốt xuống liền theo động tác rút ra của Mạnh Vãn Đình chảy dọc theo khóe miệng.

Anh ghé xuống sát mặt y, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi nước mắt.

"Lâm Mộ Tịch... Cậu khóc"

Trong miệng tràn ngập hương vị của Mạnh Vãn Đình, bạch dịch nhớp nháp vẫn còn vương lại.

"Có thể cho chúng tôi nói riêng với nhau vài câu được không?". Y khàn giọng hỏi.

Anh nghiêng người liếc nhìn Tiểu Tuyết, khẽ gật đầu: "Hai người có năm phút", sau đó rời đi.

Vừa thoát khỏi sự khống chế của mấy tên vệ sĩ, Tiểu Tuyết liền chạy nhào tới bên chồng mình.

Vòng tay mềm mại ôm chặt lấy thên thể xích lõa của y, Lâm Mộ Tịch tựa đầu vào ngực cô, trước mặt như chìm vào bóng tối.

"Mộ Tịch, em...". Tiểu Tuyết khóc không thành tiếng.

"Không sao, không sao cả... Nhìn xem, không phải anh vẫn đang rất tốt sao?"

Y dồn chút sức lực cuối cùng nói: "... Tiểu Tuyết, em từ giờ hãy tìm cho mình một người đàn ông thật tốt, đừng giống như anh...".

"Em không muốn!". Cô giận dữ khóc thét lên, vòng tay càng thêm siết chặt.

"Không còn thời gian nữa... hãy nghe anh nói... Quên anh đi, sống một cuộc sống thật tốt đẹp, đi theo anh đã khiến em phải chịu nhiều khổ sở rồi... Em trẻ trung xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ tìm thấy một người yêu thương mình thật lòng..."

Tiểu Tuyết không hề ngắt lời y, chỉ im lặng khóc nấc lên từng tiếng.

"Anh rất lo cho Tiểu Tĩnh, em hãy chăm sóc con bé thật tốt nhé..."

"Mộ Tịch, em biết, em đều hiểu cả, anh hãy yên tâm..."

Y khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai cô: "Tiểu Tuyết, anh thật sự rất yêu em...".

"Xong cả rồi chứ?". Mạnh Vãn Đình lên tiếng, đẩy cửa bước vào.

Lâm Mộ Tịch gật đầu nói: "Mạnh tiên sinh, anh có thể hứa với tôi hai chuyện được không?".

"... Nói đi"

"Một là vĩnh viễn sẽ không quấy rầy người nhà của tôi nữa, bỏ qua những việc cô ấy đã làm"

"Được, còn chuyện thứ hai"

"Hãy giúp chúng tôi hoàn thành thủ tục ly hôn"

"Không cần phải như vậy". Tiểu Tuyết hét lên.

Mạnh Vãn Đình nhìn vẻ mặt kiên định của y liền nói: "Hai chuyện này tôi đều đồng ý, hơn nữa còn cho vợ cậu một số tiền lớn khiến cô ấy có thể sống thoải mái nửa quãng đời còn lại. Nếu cô ấy đồng ý vẫn có thể tiếp tục làm việc tại Hoàng Đại, mức lương cũng sẽ được tăng lên mức 5000".

Lâm Mộ Tịch suy yếu mỉm cười: "Nếu được như vậy thực sự cám ơn anh, Mạnh tiên sinh".

"Chỉ cần cậu thành thành thật thật biết nghe lời một chút là được". Kéo Tiểu Tuyết ở trong lòng y ra, bàn tay sàm sỡ đặt lên mông y vuốt ve qua lại.

"Cô có thể đi được rồi". Mạnh Vãn Đình quay đầu lạnh lùng lên tiếng.

Tiểu Tuyết đứng dậy lau đi nước mắt trên mặt, liếc nhìn chồng mình lần cuối rồi mới không đành lòng bước ra ngoài.

Cửa vừa khép lại, người kia liền bế y lên giường.

"Lâm Mộ Tịch, giờ cậu không thể chạy nổi nữa rồi".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net