Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạnh Vãn Đình, ba mươi mốt tuổi, chủ tịch tập đoàn Hoàng Đại lớn mạnh bậc nhất tại Hương Cảng. Là con người vô cùng nhạy bén, sắc xảo, giao thiệp rộng rãi, quen biết khắp nơi, tướng mạo lại cực kỳ anh tuấn khiến cho biết bao cô nàng ngày đêm mê mẩn.

Đây chính là hình ảnh của Mạnh Vãn Đình trong mắt mọi người.

Không mở đèn, ngồi xuống sàn nhà tựa lưng vào cửa sổ lớn sát đất, Lâm Mộ Tịch nghiêng đầu nhìn ra khung cảnh náo nhiệt bên ngoài...

Không đeo mắt kính, y chỉ mơ hồ nhìn thấy đoàn người vui vẻ, tấp nập ngược xuôi qua lại.

Bọn họ đang tổ chức một bữa tiệc rượu nho nhỏ ngay tại hoa viên trước nhà để chào mừng Mạnh Vãn Đình trở về Hương Cảng, hầu hết những người tham dự đều là bằng hữu tốt của anh mà phần lớn trong số đó dĩ nhiên là nữ giới. Xuyên qua đám đông vây kín, nhân vật chính của bữa tiệc khoác trên mình bộ âu phục màu ghi sang trọng, người đứng bên cạnh diện một bộ váy đen tuyền xa hoa mỹ lệ không phải ai khác, chính là vị hôn thê của anh, Hoàng San.

Khó có dịp được hưởng thụ giây phút yên tĩnh như bây giờ, nhưng khi nó đến, y lại cảm thấy vô cùng tịch mịch.

Nếu là trước đây, chắc hẳn y đang ở nhà cùng Tiểu Tĩnh chơi đùa vui vẻ.

Trên người phấp phới một tà áo ngủ mỏng tang khiến cho gió lạnh từng đợt lùa vào. Y không quan tâm, ngay cả thân thể cũng không thuộc về mình thì còn cần gì phải quý trọng?

Tới đây đã được ba ngày, Mạnh Vãn Đình vẫn luôn rời đi trước khi y tỉnh dậy cho đến tận khuya mới về, nhưng mỗi đêm đều ở trên người y không ngừng ham muốn, tước đoạt.

Đôi khi rất dịu dàng, cuồng bạo lại có khi rất lạnh lùng.

Mỗi ngày trôi qua y như người mất hồn đắm chìm trong sợ hãi chờ đợi, không phải y sợ người kia sẽ làm gì mình, y sợ... trong cơn thịnh nộ không kiềm chế nổi, người đó sẽ gây ra nhưng chuyện khủng khiếp với cô và Tiểu Tĩnh.

Chịu đựng. Nhẫn nại.

Đó là yêu cầu duy nhất khiến y có thể tiếp tục cuộc sống mới này.

Cuộn người ôm lấy đầu gối tựa sát vào khung cửa, cơn buồn ngủ rất nhanh ập tới.

Một bàn tay vòng đến từ sau lưng.

"Mạnh tiên sinh, anh không ở dưới tiếp khách mà lại lên đây làm gì". Y nhàn nhạt mở miệng, giữ nguyên tư thế chôn đầu vào chân, mặc cho người kia ôm lấy thắt lưng mình.

"Tại sao không lên giường đi ngủ? Sao không bật đèn?". Thanh âm ân ẩn tức giận khẽ vang lên.

"Nóng, rất bí bách"

Nằm trên giường sẽ khiến y nhớ lại cảnh mình toàn thân xích lõa bị đè dưới thân kia hằng đêm tra tấn, ánh đèn chói lòa càng làm tăng thêm cảm giác nhục nhã, thống khổ.

So với chỗ đó, có lẽ một nơi tối tăm lạnh lẽo mới là nơi thích hợp nhất để nghỉ ngơi.

Mạnh Vãn Đình không trả lời, kéo y lên khỏi mặt đất.

Gạt tay anh ra, Lâm Mộ Tịch tựa người vào cửa sổ tự mình đứng dậy: "Tôi có thể tự đi được". Nói xong liền vén rèm lên, mở đèn ngoan ngoãn trèo lên giường đi ngủ, hơn nữa còn đắp lại chăn mền một cách cẩn thận.

Y mệt mỏi mơ màng chìm vào giấc ngủ, ngay cả người kia rời đi lúc nào cũng không hay biết.

Buổi sáng mở mắt ra đã là khi mặt trời chiếu rọi cả căn phòng.

Vừa bước xuống lầu, thật ngoài ý muốn trông thấy Hoàng San cũng đang ở đó: "Mạnh tiên sinh, Hoàng tiểu thư, chào buổi sáng".

Cô quay lại nhìn y mỉm cười vô cùng vui vẻ: "Bác sĩ Lâm, chúc mừng anh đã trở thành bác sỹ riêng của Mạnh Vãn Đình".

Bác sỹ riêng? Thật biết quan tâm đến người khác, bịa ra một cái chức vụ hợp lý đến như vậy để y có thể đường đường chính chính theo anh hầu hạ!

"Cám ơn, tôi sẽ cố gắng thật tốt trở thành bác sỹ riêng của Mạnh tiên sinh, Hoàng tiểu thư từ nay nếu có chuyện gì cứ đến tìm tôi là được"

"Bác sĩ Lâm rất muốn tôi gặp phải chuyện gì sao?". Hoàng San mỉm cười đon đả, không hề lộ ra một chút biểu tình giả rối nào.

"Dĩ nhiên không phải vậy, tôi nói Hoàng tiểu thư nếu có việc gì cứ đến tìm tôi, không nhất thiết là khi bị bệnh". Y lễ phép giải thích từng từ.

Mạnh Vãn Đình buông dĩa trong tay xuống: "San San, ăn trưa xong anh sẽ đưa em về nhà".

"Không sao, em biết đàn ông các anh đều coi sự nghiệp là trên hết". Nói xong còn không quên liếc mắt nhìn y một cái.

Lâm Mộ Tịch ngồi xuống bàn ăn cách thật xa hai người kia an tĩnh thưởng thức bữa sáng.

Chờ khi bọn họ dùng cơm xong, cả hai đều rời đi, y mới trở lại phòng ngủ trên lầu.

Mạnh Vãn Đình chuẩn bị cho y rất nhiều món đồ để giết thời gian: DVD, tiểu thuyết, máy chơi game... thậm chí có cả một quyển nữ công gia chánh.

Những thứ đó y đều chưa từng đụng đến mà thường ngồi trên nền đất đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Phía dưới Mạnh Vãn Đình đang cùng Hoàng San tay trong tay bước lên chiếc Limousine thời thượng nghênh ngang rời khỏi biệt thự.

Đúng là những kẻ lắm tiền nhiều của, mua về những thứ đắt giá như vậy... có phải cũng nên coi trọng pháp luật một chút không?

Trang viên bốn phía đều có hàng rào vây hãm, ngay cả bức tường cũng được xây cao chót vót, y căn bản không có cách nào thoát khỏi nơi này được. Tất cả mọi người ở đây đều nghĩ y là bác sỹ riêng của Mạnh Vãn Đình, chỉ có một vài tâm phúc theo anh mới biết rõ thực chất y tới đây làm gì.

Chu Cẩm Hoa, Đại Nhậm và tài xế Tiểu Nhị đều lặn mất tăm không một chút bóng dáng, đám vệ sĩ trước đây cũng được thay thế bằng một nhóm mới.

Hiện tại bọn họ không gọi Mạnh Vãn Đình là "đại ca" nữa mà thay bằng "Mạnh tiên sinh", "thiếu gia", "Mạnh tổng"...

Không rõ bọn họ từ trước đến nay vẫn xưng hô với anh như vậy hay chỉ mới thay đổi gần đây.

Người được phân phó quét dọn phòng Lâm Mộ Tịch là một cô bé đại lục tầm khoảng hai mươi tuổi, mặt mũi hồng hào, nhìn ai cũng thấy khiếp sợ.

Chú Tần có lẽ đã dặn dò cô từ trước không nên xen vào chuyện của người khác, nói ít làm nhiều, việc gì không nên thấy thì coi như không thấy.

Lần đầu tiên cô đến là lúc Mạnh Vãn Đình vừa mới hung hăng ở trên người y phát tiết, cô yên lặng đi đến nâng y dậy đỡ vào nhà tắm, lúc quay trở ra căn phòng đã sạch sẽ, sáng sủa hẳn lên.

Có một hôm y muốn tìm ai đó cùng mình nói chuyện đôi chút nên đã kêu cô ở lại: "Xin hỏi, cô tên gì?".

Cô bé kinh ngạc nhìn y, một lúc sau mới khôi phục lại vẻ bình tĩnh lôi ra một tờ giấy trong túi ghi xuống: "Hình Trân".

"Hình Trân. Tên rất hay. Cô sợ tôi không biết hai chữ đó sao?". Y mỉm cười nói.

Hình Trân vội vã lắc đầu, sau đó tiếp tục viết: "Tôi không nói được".

Lúc Lâm Mộ Tịch đang ngồi trong phòng ăn cơm thì Mạnh Vãn Đình đột nhiên trở lại.

"Chào Mạnh tiên sinh"

Anh đi đến ngồi xuống ôm y vào lòng: "Hôm nay ở nhà đã làm những gì?".

"Không làm gì cả".

"Tinh thần thế nào?"

"Rất tốt". Y nhàn nhạt trả lời

Người kia ghé sát vào tai y thì thầm nho nhỏ: "Vậy hôm nay hãy hầu hạ tôi cho thật tốt, mấy ngày vừa rồi cậu vừa mới tới nên còn chưa có làm gì cậu cả".

Chưa có làm gì?

"Tất cả đều nghe theo anh". Y cúi đầu tiếp tục ăn cơm, hoàn toàn không một chút để ý đến người đang ngồi bên cạnh.

Mạnh Vãn Đình buông tay ra, lạnh lùng nói: "Tôi chỉ lo lắng cậu sẽ luẩn quẩn trong lòng mà muốn tự sát thôi".

Lâm Mộ Tịch đứng dậy, lau lau khóe miệng: "Sẽ không có chuyện đó xảy ra, anh cứ việc yên tâm. Tôi lên phòng trước chờ anh".

Bình tĩnh tắm rửa, sau đó toàn thân xích lõa nằm trên giường chờ đợi, trên mặt vẫn như cũ duy trì vẻ lạnh nhạt

Người kia đẩy cửa bước vào, cởi bỏ quần áo rồi đè lên người y: "Tôi vẫn luôn nghĩ cậu là người có lòng tự trọng rất cao".

"Đó đã là chuyện của quá khứ"

Lòng tự trọng sao? Liệu có quan trọng bằng sự an nguy của vợ con y?

Mạnh Vãn Đình thâm trầm nhìn vào mắt y, hồi lâu đặt xuống môi mình chạm lên bờ môi kia.

Hoảng hốt kinh ngạc đẩy anh ra: "Mạnh tiên sinh, anh đang làm cái gì vậy?".

Hôn môi là việc chỉ dành cho những người yêu nhau thực sự, còn y và Mạnh Vãn Đình... so với việc ân ái với anh trên giường lại càng làm y cảm thấy chán ghét, ghê tởm hơn.

"Ghét đến vậy sao?". Trong phòng vang lên thanh âm rống giận

Y có chút giật mình rất nhanh che dấu mọi cảm xúc: "Không có, chỉ hơi kinh ngạc một chút".

"Nhưng nét mặt của cậu lại không nói như vậy". Nhếch khóe miệng lên mỉm cười âm hiểm, anh lần nữa cúi xuống gặm cắn lấy bờ môi y.

Nụ hôn của Mạnh Vãn Đình hết sức điên cuồng, bá đạo, không hề chừa cho người khác bất cứ khoảng trống nào hít thở. Đầu lưỡi ướt át trượt vào khoang miệng tùy ý liếm lộng, khuấy đảo liên hồi.

Ngay khi y nghĩ mình sẽ ngất đi vì thiếu dưỡng khí người kia mới chịu buông tha.

Trong miệng tràn ngập khí tức của Mạnh Vãn Đình khiến y vừa thẹn vừa tức.

"Thế nào?". Đôi mắt sâu thẳm bịt kín hơi nước trở nên mờ ảo.

Lâm Mộ Tịch đưa tay lau lau nước miếng tràn ra nơi khóe miệng:"Rất tốt, chẳng phải chỉ cần anh muốn đều có thể tùy ý hôn tôi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net