Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bọn họ vừa vào đến đầu thôn, một đứa bé trai liền đề phòng nhìn lại. Đứa bé kia bất quá mới chỉ có tám, chín tuổi nhưng vẻ mặt lại vô cùng cảnh giác. Y vừa định đi qua hỏi thì Vương Cường đã nhanh chóng chặn lại: "Cậu muốn làm gì?".

Lâm Mộ Tịch giơ mấy bức ảnh trong tay lên: "Tôi chỉ định qua hỏi xem thằng bé đã từng nhìn thấy Tiểu Tĩnh bao giờ chưa".

"Cậu nghĩ thằng bé sẽ nói cho một người xa lạ như cậu biết hay sao?"

"Vậy phải làm sao? Cũng đâu thể tìm một gia đình để hỏi a?"

Phía sau đột nhiên có người vỗ xuống vai y: "Trước cứ ở lại đây cái đã". Là Mạnh Vãn Đình.

Lâm Mộ Tịch trầm tư một chút, khẽ gật đầu: "Tôi hiểu".

Bọn họ quyết định tá túc nhờ ở một gia đình trong thôn, Vương Cường không ngần ngại đi đến bắt chuyện khắp lượt mọi người xung quanh. Bà chủ nhà đầu tiên không đáp lại tiếng nào, thế nhưng dưới sự nỗ lực không ngừng của Vương đại ca, rốt cuộc người kia cũng chịu mở miệng nói cười.

"Vương đại ca là đang nói cái gì vậy?". Y hiếu kỳ hỏi.

Mạnh Vãn Đình cười cười nói: "Là đang lôi kéo làm quen với mọi người ở đây, sau đó sẽ nói bóng gió để tìm hiểu một chút tin tức... Đây chính là sở trường của ông ấy!".

"Liệu như vậy có được không". Lâm Mộ Tịch có chút lo lắng.

"Tôi rất tin tưởng vào Vương Cường"

Mắt thấy bà chủ nhà càng ngày càng cười sáng lạn, tâm tình y cũng thấy tốt hơn được đôi chút.

Buổi tối bốn người bọn họ đều được sắp xếp ở chung một phòng, Vương Cường cùng Mạnh Vãn Đình ra ngoài đến giờ vẫn chưa thấy về.

Đến quá nửa đêm, cảm giác có người bước vào phòng, y mới mơ màng tỉnh giấc: "Vương đại ca?".

Mạnh Vãn Đình lên tiếng trả lời: "Ông ấy đang đánh bạc ở ngoài cổng thôn".

"Vương đại ca đúng thật là danh bất hư truyền nha". Chu Cẩm Hoa ngồi một bên cũng phải thốt lên khen ngợi.

Lâm Mộ Tịch lúc này một tia buồn ngủ cũng không còn nữa: "Cái này... Vương đại ca rốt cuộc là làm nghề gì vậy?".

"Nói cho em biết chỉ sợ em sẽ có ác cảm với ông ấy"

"Không thể nào! Vương đại ca đã giúp đỡ tôi nhiều như vậy, tôi thật sự thấy rất biết ơn ông ấy".

Mạnh Vãn Đình liếc nhìn y, nhún nhún vai nói: "Ông ấy trước kia là dân buôn lậu".

Phải mất thật lâu Lâm Mộ Tịch mới có thể lấy lại tinh thần: "Tôi...", sau đó lại không biết nên nói gì tiếp liền yên lặng xoay người lại.

Một góc chăn bị vén lên, cơ thể Mạnh Vãn Đình còn vương chút không khí lạnh bên ngoài tiến vào khiến y không khỏi rùng mình.

"Bây giờ vẫn còn thấy cảm kích ông ấy chứ?". Người kia cố ý hỏi.

"Đương nhiên... Tại sao anh biết ông ấy trước đây đã làm gì"

Mạnh Vãn Đình cười cười: "Như thế nào lại hỏi tôi điều này? Chẳng lẽ em nghi ngờ con gái em là do tôi lừa bán?".

Đến lúc này thì Lâm Mộ Tịch hoàn toàn cam chịu, không đáp trả nổi câu nào.

Anh thở dài một tiếng: "Trước đây khi ở trong tù, có một lần đánh nhau đã cứu con trai ông ấy nên từ đó mới quen biết".

"Anh tại sao lại phải vào tù". Lòng hiếu kỳ mãnh liệt dâng lên quấy phá khiến y không thể không hỏi câu này. Hình tượng người kia lần đầu tiên xuất hiện trước mặt y vô cùng tàn khốc, với thực lực mà anh đang có, nhất định phải đắc tội nào đó cực kỳ nghiêm trọng mới có thể phải vào tù.

Thế nhưng khẩu khí anh lại hết sức thoải mái: "Còn không phải vì tôi hiếu thuận?".

"Hiếu thuận?"

Lâm Mộ Tịch còn định hỏi tiếp nhưng quay sang người bên cạnh dường như đã phảng phất chìm vào giấc ngủ.

"Mộ Tịch, cậu cũng mau ngủ sớm đi, ngày mai rất có khả năng chúng ta phải đi lại nhiều đấy".

Thanh âm ôn hòa của Chu Cẩm Hoa từ phía đầu kia truyền đến. Lâm Mộ Tịch chỉnh lại góc chăn, nhắm mắt nói: "Tôi biết rồi... Ngủ ngon".

......

"Mau dậy thôi!!". Giọng nói khàn khàn của Vương Cường so với chuông báo thức của Mạnh Vãn Đình lại càng có sức uy hiếp hơn. Lâm Mộ Tịch dụi dụi đôi mắt ngồi dậy liền trông thấy người kia đang thay quần áo.

"Vương đại ca, anh tối qua mấy giờ mới về vậy?"

Vương Cường suy nghĩ một chút mới trả lời: "Hình như bốn giờ thì phải".

Nhìn tinh thần ông vẫn vô cùng phấn chấn, Lâm Mộ Tịch quả thật rất hâm mộ: "Tinh thần của anh tốt thật đấy".

"Cái gì mà tốt cơ chứ, tôi từ khi còn trẻ đã bắt đầu bị chứng mất ngủ rồi"

"A?! Thì ra là vậy sao...". Y xấu hổ hỏi: "Anh đã đi bệnh viện kiểm tra bao giờ chưa?".

Người trước mặt thoáng chốc đột nhiên trầm mặc: "Lúc còn trẻ vốn không hiểu chuyện, giờ già rồi tự nhiên bị chứng mất ngủ... Tôi quên mất cậu là bác sỹ, bất quá cũng không phải bệnh tật gì nghiêm trọng, cùng lắm thì... ha ha ha...".

Vương Cường vừa cười vừa đi ra ngoài, Lâm Mộ Tịch yên lặng nhìn bóng lưng ông tràn ngập vẻ bi thương trải dài theo năm tháng.

"Không sao đâu". Nhìn thấy y vẫn còn ngồi tự trách, Chu Cẩm Hoa liền bước đến an ủi.

"Chu đại ca, hai ngày nay câu anh nói nhiều nhất chính là câu này"

"Loại cuộc sống này vốn rất khó quen, cậu như bây giờ đã là tốt lắm rồi"

"Đang nói chuyện gì vậy?". Mạnh Vãn Đình cũng đã tỉnh giấc, từ trên giường ngồi dậy duỗi lưng một cái.

"Hình như tôi đã nói điều không nên nói". Lâm Mộ Tịch bất đắc dĩ cười.

"Không sao đâu". Người kia cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ chỉnh lại quần áo tử tế rồi đi ra ngoài...

Chu Cẩm Hoa vỗ vỗ bờ vai y: "Thực sự không sao đâu mà".

Y cười gượng, đứng dậy thay đổi quần áo rồi cũng theo họ ra sau.

Mới hôm qua thôn dân ở đây vẫn còn lạnh lùng cảnh giác hôm nay đã nhiệt tình như lửa quây quanh bọn họ mời dùng chung bữa sáng.

Vương Cường lớn tiếng khàn khàn lại bắt đầu cùng mọi người nói chuyện phiếm, có vẻ đã thân thiết như huynh đệ rồi. Ba người bọn họ bất động ngồi nghe không hiểu, đành phải cúi đầu một mực thành thật mà ăn cơm.

Một hồi lâu sau, khi các thôn dân đều tự rời đi quay về làm việc của mình, lúc này Vương Cường mới cầm lấy chén bát hạ giọng đến gần bàn: "Tiểu Lâm, tôi nghe nói có nhà nông dân trong núi ở hướng bắc vừa mới nhận về một đứa bé gái".

"Sao cơ?!". Lâm Mộ Tịch thoáng cái đứng phắt dậy khiến mọi người trong thôn đều quay đầu nhìn lại.

Y ho khan một tiếng giả bộ như không có việc gì, Vương Cường lại tiếp tục: "Hôm qua mới nghe bọn họ nói, cũng không rõ cô bé đó bao nhiêu tuổi. Sáng nay lại có một người khác cho biết, hình như nhà mới nhận cô bé kia là nhà họ Lý".

"Vậy chúng ta khi nào sẽ xuất phát?". Lâm Mộ Tịch lo lắng hỏi.

"Chuyện này không thể gấp được". Mạnh Vãn Đình đè lại vai y: "Chúng ta trước ăn cơm đã".

Vương Cường ở một bên hướng bọn họ gật đầu, bất đắc dĩ, y cũng chỉ có thể không yên ổn ngồi tiếp tục ăn cơm.

Quan sát thấy mọi người đều đã ăn được kha khá, y nhịn không được lại lên tiếng hỏi nhỏ: "Mọi người ăn xong rồi chứ?".

Vương Cường cười cười nói: "Ăn xong rồi, nếu còn chưa xong chỉ sợ cậu sẽ giúp chúng tôi ăn nốt mất".

Lâm Mộ Tịch có chút xấu hổ kéo ba lô lên: "Vương đại ca, đêm qua tá túc ở đây, anh định đưa cho bọn họ bao nhiều tiền".

"Hai trăm"

"Hai trăm?!?". Lâm Mộ Tịch kinh ngạc lặp lại lần nữa, đây cũng không phải điểm du lịch thắng cảnh gì, tối qua bọn họ tá túc lại đích thực là vô cùng đơn giản, y cứ nghĩ như vậy một trăm là đủ rồi, do dự một hồi mới nói tiếp: "Là vì tìm hiểu thêm tin tức sao? Nhưng liệu cho bọn họ nhiều như vậy có lẽ nào sẽ làm lộ sơ hở hay không?".

"Đừng lo, cho dù có lộ cũng không sao, ở những nơi như thế này hai trăm có thể nói là rất nhiều tiền, nhất định sẽ có người vì số tiền này mà lộ ra tin tức". Vương Cường đột nhiên cười quỷ dị: "Huống hồ ngày hôm qua tôi còn cùng bọn họ đánh bạc nữa".

Lâm Mộ Tịch như bừng tỉnh đại ngộ, rốt cuộc cũng hiểu được vì sao quan hệ giữa bọn họ với mọi người trong thôn thoáng cái lại tốt lên như vậy. Y vừa nói vừa đưa tay lần mò túi tiền: "Vương đại ca, tối qua anh nhất định đã thua rất nhiều...".

Người kia thấy vậy liền đè tay y xuống: "Không cần phải phiền toái như vậy đâu, tôi sẽ nhớ kỹ tất cả, chờ đến khi cậu tìm được con gái trả lại tôi sau cũng được".

Y còn muốn nói thêm gì đó, Vương Cường liền cắt đứt lời: "Đi thôi, nhà của người nông dân trong núi kia không phải gần, nếu như đi nhanh có thể đêm nay chúng ta sẽ tới!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net