Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại là máy kéo, đối với người đang ngồi trên nó quả nhiên là rất chật vật.

Thời tiết hiện đã chuyển sang thu, trên đường cũng đã gặp vài ba chiếc xe kéo khác nhưng đáng tiếc lại không cùng đường với bọn họ, xuất phát từ nhà trọ lúc bảy giờ sáng thẳng đến hơn bốn tiếng sau mới may mắn đi nhờ được chiếc xe này.

"Vương đại ca, hôm nay chúng ta chưa chắc đã tới kịp phải không?"

Vương Cường cau mày suy nghĩ một chút mới trả lời: "Có lẽ sẽ không tới kịp, vậy buổi chiều chúng ta tìm chỗ nào đó nghỉ lại hay là...", nói đến nửa lời liền quay sang thăm dò ý kiến y.

Thật sự... y rất muốn nhanh một chút tìm được Tiểu Tĩnh, nhưng nhìn mọi người xung quanh dường như đã thấm mệt, nếu như buổi chiều tìm được thôn trang nào đó gần đây có lẽ cũng nên dừng chân nghỉ lại. Tuy trời chỉ mới chớm thu nhưng ban đêm dĩ nhiên vẫn rất lạnh, huống chi nơi đây lại là rừng núi hoang vu... Lâm Mộ Tịch thở dài, vừa định mở miệng đã bị Mạnh Vãn Đình cướp lời trước: "Chúng ta cứ đi tiếp, đêm nay sẽ tìm chỗ nghỉ ngơi sau. Cũng may thời tiết không lạnh lắm, mấy người đều là đàn ông cả, tìm một chỗ để ngủ cũng không phải quá khó".

Lâm Mộ Tịch quay đầu lại, người kia mỉm cười dịu dàng tràn đầy ôn nhu cùng săn sóc. Y yên lặng cúi đầu né tránh đôi mắt kia.

"Tôi cảm thấy như vậy cũng được". Chu Cẩm Hoa lên tiếng đồng tình, Vương Cường ngồi bên cạnh cũng dật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Trên đường bụi đất từng đợt từng đợt bay lên mù mịt cuốn theo những hạt cát nhỏ li ti phả vào mặt đau rát.

Người kia luôn có thể nhìn thấu tâm tư y, nói ra được những lời mà y mong muốn. Y đã từng tự nhủ với bản thân sẽ quên hết những chuyện xảy ra trong quá khứ... Khóe môi khẽ nhếch một nụ cười ảm đạm. Nhưng làm sao có thể? Nếu như không có đoạn quá khứ nhục nhã thống khổ kia, có lẽ y cũng sẽ yêu một người giống như vậy...

Nhưng đáng tiếc... anh lại là đàn ông, cũng đáng tiếc anh đã từng đối xử với người nhà y vô cùng tàn nhẫn.

Lâm Mộ Tịch cố sức che dấu tâm tư của mình, nháy mắt khi ngẩng đầu lên trên mặt đã tràn đầy vui vẻ: "Vậy cám ơn mọi người!".

Ánh mắt đưa qua lại không khống chế nổi vụng trộm liếc nhìn Mạnh Vãn Đình thêm lần nữa...

Người kia đang đường đường chính chính chăm chú nhìn y, trong đáy mắt dần nhạt đi những tia hy vọng cùng chờ đợi. Ngay thời khắc ánh mắt hai người giao nhau, anh liền nhìn y tươi cười rạng rỡ, giống như chính mình không hề phát hiện thấy những cảm xúc của y vừa rồi.

Bụi đất lại một lần nữa tạt đến tự nhiên cắt đứt tầm nhìn giữa hai người...

Đến một lối rẽ phía trước, người lái xe đột ngột dừng lại phất phất tay với bọn họ, Vương Cường nhảy xuống đi đến nói mấy câu với người lái xe rồi quay trở lại: "Từ đây chúng ta lại phải đi bộ tiếp rồi".

Lâm Mộ Tịch nhảy xuống, vụng trộm xoa bóp đôi bàn chân đau nhức vô cùng. Lúc này mặt trời đã dần hạ xuống đằng tây, sắc trời cũng vì thế mà càng trở nên mờ mịt, xung quanh lại không có lấy một chỗ có thể nghỉ lại.

"Chúng ta cứ theo con đường phía trước đi đã". Mạnh Vãn Đình giơ đồng hồ trên cổ tay lên xem: "Bây giờ là năm rưỡi chiều, đến khoảng mười giờ tối thì sẽ nghỉ chân, được chứ?".

Chu Cẩm Hoa cùng Vương Cường đều thoải mái gật đầu đồng ý.

Trong số bốn người bọn họ thì ba lô của y là nhẹ nhất, thế nhưng hiện tại ngay cả y cũng đã thấm mệt rồi, nếu như đi bộ đến tận mười giờ chỉ e mọi người... Đừng có đánh đồng thể trạng của em vs mọi người chớ ;___;

"Không cần phải đi đến tận mười giờ đâu, chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút cũng được"

"Mộ Tịch, em thấy mệt rồi sao?". Mạnh Vãn Đình hỏi.

Lâm Mộ Tịch cười lắc đầu: "Tôi vẫn còn đi tiếp được, túi của tôi dù sao cũng nhẹ hơn nên không vấn đề gì, chỉ là mọi người...".

Vương Cường không để cho y nói hết liền cắt ngang lời: "Chúng tôi cũng thấy không sao cả, mau đi thôi!".

Trong lòng thật sự vô cùng cảm kích nhìn bóng lưng người kia tiếp tục đi về phía trước, không để ý Mạnh Vãn Đình bước đến từ khi nào: "Có cần tôi xách túi giúp em không?".

"Trong mắt anh, tôi là người nhu nhược như vậy sao?!"

Nghe y nói vậy, anh có hơi sửng sốt nhưng rồi lập tức cười lớn: "Đương nhiên không phải! Tôi biết rõ tự em có thể mang được mà, đi nhanh thôi".

Bàn tay Mạnh Vãn Đình vô thức nâng mặt y lên, ánh mắt thâm tình dừng lại đôi chút liền rời khỏi.

Hơi ấm vẫn còn vương lại trên da thịt, đáy lòng dâng lên một cỗ cảm xúc vô cùng kỳ lạ nhưng lại mặc nhiên cố gắng xóa đi hơi ấm của người kia...

Con đường đất trải dài các hố gà mấp mô, gập ghềnh khó đứng, bọn họ cứ thế một mạch đi sâu vào bên trong, đôi chân rất nhanh lại thêm đau nhức. Tiếng thở dốc của y càng ngày càng nặng, ba lô trên lưng như một tảng đá lớn siết chặt lấy hai vai đau đến chết lặng, ngay cả tấm lưng cũng oqNF xuống mỏi nhừ.

Đột nhiên Chu Cẩm Hoa lên tiếng: "Chúng ta nghỉ chân ở đây một chút đã".

"Cũng được, đã đi bộ suốt một giờ rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi ăn chút gì đó đi"

Mạnh Vãn Đình vừa nói vừa bước đến ven đường. Ba người bọn họ theo sau ngồi xuống mặt đất, bất chợt người kia túm lấy ba lô y mở ra lấy nước nước khoáng, bánh mỳ cùng mấy thứ đồ hộp ăn kèm linh tinh khác.

"Những thứ này không phải để trong túi anh cả sao?!". Lâm Mộ Tịch khó hiểu hỏi.

"A...! Hôm qua thu dọn đồ là do sơ ý nên để nhầm túi... Tôi vô ý quá :D". Cmn... cái này là cố ý à nha!!

......

Mắt thấy thức ăn trong bọc đã hao hơn một nửa, mọi người trông có vẻ đã no nê cả rồi Mạnh Vãn Đình mới đứng lên nói: "Nghỉ ngơi đủ rồi chứ? Chúng ta tiếp tục đi thôi!".

Y đứng lên đeo lại ba lô của mình, cảm giác thật sự vô cùng nhẹ nhõm!

Sắc trời càng lúc càng tối, rất nhiều lần Lâm Mộ Tịch thiếu chút nữa là trượt chân té ngã, may mắn những lúc đó đều có Mạnh Vãn Đình đứng bên kịp thời đỡ lấy.

"Kính của em đâu?". Mạnh Vãn Đình hỏi.

"Tôi không mang theo". Loại kính mắt dơ bẩn đó, đem theo chỉ khiến y nhớ lại những giấy phút nhục nhã trước đây mà thôi.

Anh nhìn y như vậy, đáy lòng thoáng chút trầm mặc, sau đó nói: "Đến thị trấn kế tiếp vẫn là nên mua một chiếc, em không đeo kính, làm nhiều việc sẽ rất bất tiện".

"Được... Mấy giờ rồi?". Lâm Mộ Tịch cố ý lảng tránh sang chuyện khác.

Mạnh Vãn Đình nhìn qua đồng hồ một chút: "Chín giờ bốn mươi".

"Chiếc đồng hồ này hình như rất quý giá?"

"Cũng bình thường thôi"

"Vì sao anh lại mang theo thứ đắt tiền như vậy? Không sợ bị trộm sao?"

Mạnh Vãn Đình không nhìn y, chỉ cười cười nói: "Cám ơn em đã thay tôi lo lắng... Phía trước!!".

Chu Cẩm Hoa cùng Vương Cường đang đi phía trước liền lập tức dừng lại: "Sao vậy??".

Anh đặt tay lên miệng hô lên thật lớn: "Nghỉ ngơi thôi!".

Y khinh thường liếc nhìn người bên cạnh: "Bọn họ đi cách chúng ta đâu có xa đến thế, anh đâu cần phải khoa trường như vậy".

Mọi người cùng nhau rời khỏi con đường đất gập ghềnh, bước xuống một cánh đồng gần đó. Đột nhiên Vương Cường hô lên: "Ở chỗ này!".

Nhìn theo ngón tay ông, mơ hồ thấy được mấy đống cỏ khô đang nằm rải rác.

"Được đấy, hôm nay chúng ta nghỉ ngơi tại đây a". Mạnh Vãn Đình nói.

Chu Cẩm Hoa xoay người lại: "Mạnh tiên sinh như thế nào lại vui vẻ đến vậy?!".

Người kia thần bí mỉm cười, Vương Cường liền nhanh chóng thay anh đáp: "Cỏ khô vốn là nơi dễ dàng phát sinh mấy chuyện mờ ám nha".

Lâm Mộ Tịch ngây ngốc hỏi lại: "Cái gì chuyện mờ ám?!".

Chu Cẩm Hoa ngồi bên nhịn cười đến muốn nội thương nói: "Bất quá cậu vẫn còn kém diễn viên nhiều lắm".

Y biết dù mình có hỏi tiếp cũng vô ích liền nhất thời thành thực giữ yên lặng. Đáng tiếc Mạnh Vãn Đình lại không chịu yên phận, lên tiếng trả lời: "Ý của Chu Cẩm Hoa là đang nói đến mấy cô gái nhà lành".

"Ha... ha... ha...". Đến lúc này, Vương Cường không nhịn nổi nữa liền bật cười lăn lóc, Lâm Mộ Tịch ở một bên đành bất đắc dĩ thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net