Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng nhỏ tuy cũ nát nhưng so với ngủ ở chốn đồng không mông quạnh vẫn tốt hơn rất nhiều.

Lâm Mộ Tịch ngồi lên một khúc gỗ mục, tháo ba lô trên lưng xuống: "Mọi người đã đói bụng cả rồi chứ? Ăn một chút gì đi đã".

Ở nơi như thế này, những thứ mua được cũng chỉ có bánh ngô cùng dưa muối, nhưng đối với mấy cái bụng đói đang kêu gào thảm thiết thì như vậy cũng là đủ lắm rồi.

Ba người vừa bỏ đồ ra ăn vừa nhìn nhau cười.

Chu Cẩm Hoa là người lên tiếng trước: "Mộ Tịch, đại ca không có ở đây chắc cậu mệt muốn chết rồi phải không?".

Lâm Mộ Tịch cười cười đáp: "Đâu có, anh ta không có ở đây, tôi ngược lại càng thấy thoải mái hơn ấy chứ".

Vương Cường lúc này cũng vội chen lời: "Đúng vậy, có Mạnh tiên sinh ở đây, tôi cũng thấy có chút không được tự nhiên cho lắm".

Chu Cẩm Hoa ngồi bên cạnh gật gật đầu phụ họa theo.

Y chỉ là thuận miệng nói ra, không nghĩ bọn họ lại nhất trí đồng tình đến như vậy liền có chút kỳ quái hỏi: "Bình thường Mạnh Vãn Đình đối với mọi người rất hung dữ sao?".

Chu Cẩm Hoa lắc đầu: "Không có! Mạnh đại ca hầu như rất hòa đồng, thậm chí còn có chút không đứng đắn, thường xuyên cùng cấp dưới nói giỡn mấy chuyện linh tinh, có thứ gì tốt cũng đều chia xẻ hết, chỉ là...".

"Chỉ là sao?"

"Chỉ là một khi tức giận thì hậu quả thực không thể tưởng tượng nổi"

Y đã tự mình trải nghiệm qua các thủ đoạn của Mạnh Vãn Đình nên lập tức có thể hiểu được.

Vương Cường nói tiếp: "Tôi trước kia chưa từng gặp Mạnh tiên sinh, những ấn tượng của tôi với cậu ấy trước đó tất cả đều là nghe nói từ miệng con trai mình".

"Con trai anh tên là Vương Ngọc Cát đúng không? Tôi đã từng nghe đại ca nhắc tới vài lần"

Người kia nghe vậy liền gật đầu: "Tiểu Cát ở nhà cũng thường xuyên nhắc tới Mạnh tiên sinh, nói nó quen được một đại nhân vật rất khó lường... Mãi đến sau này tôi mới biết Mạnh tiên sinh chính là ông chủ của tập đoàn Hoàng Đại".

"Bọn họ là quen biết nhau trong tù sao?". Chu Cẩm Hoa lại hỏi tiếp.

Lâm Mộ Tịch nhịn không được buồn cười nói: "Chu đại ca, hôm nay anh nói nhiều thật đấy!".

Người kia cũng ha hả cười theo: "Cậu hôm nay không phải đang rất nhàm chán sao?".

"Đại ca không có ở đây, cậu đúng thật là thoải mái nha...". Vương Cường bật cười khúc khích phụ họa: "Con tôi từ nhỏ học đã không giỏi... Cũng không trách được, có một người cha như vậy nó làm sao có thể học hành chăm chỉ được... Tiểu tử kia, văn không hay võ không biết, hết lần này đến lần khác đều đi chọc ghẹo con gái nhà người ta...".

Đang nói ông đột nhiên giơ một ngón tay về phía y: "Đừng nhìn bộ dạng tôi như thế này nhưng con tôi so với Lâm Mộ Tịch cũng rất thanh tú, không kém là bao đâu".

Y ở một bên mỉm cười nghe ông kể, trong nội tâm tràn đầy hình bóng của Tiểu Tĩnh.

Y cũng rất chờ mong, một ngày nào đó khi mình già rồi cũng có thể hướng người khác khoe khoang về con gái mình...

"Tiểu tử kia mới chín tuổi đầu đã biết đưa con gái nhà người ta đi học, thực sự là khiến tôi tức muốn chết...". Tuy khẩu khí của ông giống như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhưng biểu tình trên mặt lại vô cùng đắc ý: "Đến khi nó học cấp hai còn có một cô bé chạy đến trước cửa nhà tôi khóc rống lên nữa chứ...".

Chìm trong hồi ức một hồi, ông còn không quên bổ sung: "Đương nhiên, những điều này đều do mẹ nó nói với tôi".

"Chính là...". Vương Cường thở dài một tiếng, lần này là xuất phát từ thật tình: "Khi nó hai mươi ba tuổi có quen biết với một cô gái, cũng là học hành không đàng hoàng nhưng lớn lên thực sự rất xinh đẹp. Tiểu Cát rất mê mẩn cô gái đó, còn mang cả người về nhà ngủ qua đêm nữa. Kết quả, có một ngày ba của cô bé kia tìm đến tận nhà, hình như gia đình ông ấy rất có tiền... Tiểu Cát vừa mở cửa ông ta liền lập tức động thủ". Ông siết chặt nắm tay mình lại: "Một câu cũng không nói, cứ như vậy vác gậy gộc đánh tới tấp lên người thằng bé".

"Tiểu Cát tuy không được học hành tử tế nhưng tâm địa cũng coi như thiện lương, rất ít khi cùng người khác gây mâu thuẫn. Hôm đó là lần đầu tiên nó gặp tình huống như vậy nên chỉ biết hướng vào phòng bếp mà đâm đầu chạy"

"Cô bé kia hình như cũng rất sợ hãi, chỉ biết nằm im trên giường nhìn ba mình cầm gậy đánh Tiểu Cát"

Trên khuôn mặt già nua nhất thời lộ ra tia phẫn nộ: "Tôi lúc ấy lại không có nhà, mẹ của nó cũng vừa mới đi khỏi... Về sau nghe cô bé kia kể Tiểu Cát một mực cúi đầu xin lỗi nhưng ông ta vẫn không chịu dừng lại... Cuối cùng không chịu đựng được nữa, nó khua tay vớ đại một con dao trong ngăn kéo tủ bếp vung lên...".

Vương Cường không tiếp tục nổi, Chu Cẩm Hoa lúc này mới lên tiếng: "Người đàn ông kia chết phải không?".

"Là bị dao cắt trúng cổ"

"Nó và Mạnh tiên sinh vào tù cách nhau không bao lâu. Tiểu Cát lại lớn lên vô cùng thanh tú, cho nên..."

Ông nghẹn lời không nói thêm gì nhưng cả hai người đều thấu hiểu.

Một nơi như nhà tù...

"Còn Mạnh Vãn Đình thì sao?". Lâm Mộ Tịch khẩn trương hỏi.

Vương Cường nở nụ cười, nói: "Mạnh tiên sinh đã cứu Tiểu Cát".

"Tôi nghe nó nói, lúc ấy Mạnh tiên sinh vừa mới đến trại giam. Tuy là nhà cậu ấy có gia thế nhưng khi đó phạm nhân trong tù còn chưa biết, mà bọn chúng cũng chẳng quản những chuyện như vậy. Lúc ấy ở trong phòng tắm, bọn chúng đang đè Tiểu Cát lại, những người khác đều cố gắng giả bộ như không nhìn thấy, chỉ duy có Mạnh tiên sinh quay lại đánh ngã tên cầm đầu kia rồi đẩy thằng bé ra khỏi phòng"

"Vậy tên đó thế nào?"

Ông lắc đầu: "Tiểu Cát nói nó cũng không rõ, chỉ nghe thấy tiếng nắm đấm đập vào da thịt rồi còn có tiếng gạch men vỡ nát, nó rất sợ hãi và bỏ chạy. Ngày hôm sau không thấy Mạnh tiên sinh đâu cả, phải đến một tuần lễ mới lại nhìn thấy cậu ấy".

"Những vết thương trên người Mạnh Vãn Đình chính là vì đó mà có sao?". Lâm Mộ Tịch chậm rãi hỏi, trong đầu hiện lên hình ảnh cơ thể người kia trải đầy những vết sẹo.

"Không phải". Chu Cẩm Hoa phủ nhận nói: "Đại ca tuy trong tù đánh nhau rất nhiều nhưng chỉ là vài vết thương nhỏ nhặt mà thôi".

"Tiểu Cát nói từ đó lũ phạm nhân đều coi nó là người của Mạnh tiên sinh mà không dám tìm cớ sinh sự nữa"

"Vậy Mạnh Vãn Đình có thật là như vậy không..."

Vương Cường và Chu Cẩm Hoa đồng loạt lắc đầu: "Đại ca không phải là người đồng tính".

Nhìn bộ dáng kiên quyết của hai người bọn họ, y bất đắc dĩ cười khổ: "Vậy Mạnh Vãn Đình trở thành như bây giờ rốt cuộc là vì chuyện gì xảy ra?".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net