Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Cường túi xách vẫn là nặng nhất nên đã sớm mơ màng ngủ thiếp đi, còn y và Chu Cẩm Hoa nằm cùng một chỗ.

“Chu đại ca…”

“Tôi biết rõ cậu muốn hỏi gì”. Thanh âm nhẹ nhàng khẽ truyền đến.

Lâm Mộ Tịch thở dài.

“Đại ca rõ ràng không phải là người đồng tính”. Anh trở mình quay lại nhìn y: “Nhưng chính là cậu ấy hình như thật sự rất yêu cậu”.

“… Nếu như anh ta thực sự yêu tôi chẳng phải đã chứng minh anh ta là người đồng tính sao…”

“… Cậu ấy không phải như vậy…”

Mỗi người đều cố chấp bảo vệ ý kiến của riêng mình.

“Chu đại ca, Mạnh Vãn Đình đã có vị hôn thê, còn tôi cũng đã kết hôn rồi”

“Vị hôn thê sao?”. Chu Cẩm Hoa nhẹ nhàng cười, dùng ngữ khí gần như khinh miệt nói: “Chẳng qua chỉ là làm ăn buôn bán mà thôi”.

“Nhưng khi bọn họ ở cùng một chỗ, rõ ràng rất giống một đôi yêu nhau”

“Đại ca căn bản không thương cô ấy”

Lâm Mộ Tịch chợt nghĩ đến hành vi cử chỉ của cô, ánh mắt Hoàng San nhìn Mạnh Vãn Đình, còn cả ngữ khí ấy nữa.

“Tôi cảm thấy Hoàng tiểu thư dường như rất yêu anh ấy”

Người kia lắc lắc đầu: “Hoàng San, cô ấy cũng không hề yêu đại ca… Bọn họ chẳng qua chỉ là gặp nhau qua đường, vui đùa chốc lát mà thôi”.

“Lúc ấy Mạnh lão gia còn chưa qua đời, cũng là lúc tập đoàn Hoàng Đại đang ở trong thời kỳ cường thịnh nhất, ông ấy đã thay đại ca cùng Hoàng tiểu thư tự mình định sự chung thân”

“Sau đó thì sao?”

“Mạnh lão gia gặp nạn qua đời, đại ca vì trả thù mà phải vào nhà ngục. Hoàng tiểu thư khi biết chuyện đều một mực bình bình đạm đạm, giống như hết thảy đều không có liên quan gì đến mình cả”

Đang nói chuyện, Chu Cẩm Hoa đột nhiên chuyển đề tài: “Mộ Tịch, đại ca trong tù đã phải chịu rất nhiều khổ sở, xong cũng học được rất nhiều điều…”.

“Cậu ấy gần đây tính khí rất thất thường, chỉ có đối với người nhà mới để lộ ra biểu tình chân thật nhất”

Y cười khổ: “Vậy biểu tình chân thật của Mạnh Vãn Đình rốt cuộc là thế nào?”.

Chu Cẩm Hoa không có trả lời, trầm mặc một hồi lâu mới lên tiếng: “Mộ Tịch, nếu như không có lần giải phẫu kia, các cậu gặp nhau sẽ có biểu hiện ra sao?”.

“Nếu như không có lần giải phẫu đó, chúng tôi vĩnh viễn sẽ không gặp mặt”

Sáng sớm hôm sau, hai người bị Vương Cường lay tỉnh dậy.

Xoa xoa đôi mắt mơ hồ, Lâm Mộ Tịch lộn xộn đứng lên, không nghĩ lại một hồi chao đảo.

“Sao vậy?!”. Chu Cẩm Hoa bên cạnh vội vàng đỡ lấy y.

Lâm Mộ Tịch trụ vững thân thể, cười xòa nói: “Tôi không sao”.

Hình như phát sốt rồi…

Y giả bộ như không có việc gì cùng mọi người ăn sáng rồi cõng ba lô lên lưng, thẳng đến khi bởi vì choáng váng mà ngồi sụp xuống ven đường mới chịu dừng lại.

“Mộ Tịch, cậu sao vậy… Vương đại ca, Mộ Tịch phát sốt rồi”

“Tôi không sao đâu, chúng ta cứ tiếp tục đi đi”

Vương Cường thoáng sờ trán y, tức giận nói: “Mộ Tịch, cậu biết mình bị sốt tại sao lại không nói?!”.

Y lúc này không biết trả lời thế nào, chỉ có thể im lặng cười khổ.

“Chúng ta chờ có xe chạy qua rồi đi nhờ đến một nhà trọ địa phương nghỉ ngơi cái đã”. Chu Cẩm Hoa lên tiếng.

“Không cần đâu, tôi thật sự thấy không sao hết”

Chết tiệt! Mạnh Vãn Đình vừa mới rời khỏi chưa được bao lâu mà y đã biến thành cái dạng này rồi.

Vương Cường túm lấy ba lô trên lưng y cầm lấy còn Chu Cẩm Hoa đi bên cạnh cẩn thận dìu đỡ y, Vương Cường nói: “Đại ca trước khi lên đường đã phân phó chúng tôi phải chăm sóc cậu thật tốt”.

Lại là Mạnh Vãn Đình…

Không biết qua bao lâu, hai cánh tay y bởi vì đong đưa quá nhiều mà bắt đầu trở nên nhức mỏi thì cũng là lúc nghe tiếng mô-tơ từ phía đằng sau truyền đến.

Vương Cường lập tức lao ra giữa đường ngăn xe lại.

Nghe không hiểu hai người trao đổi gì đó, chỉ thấy ông lấy ra một nắm tiền nhét vào tay người lái xe rồi quay đầu gọi bọn họ.

Sau khi lên xe, Lâm Mộ Tịch mệt mỏi nhắm mắt dưỡng thần.

“Mộ Tịch? Mộ Tịch!”

Người nào đang gọi y? Lâm Mộ Tịch mơ hồ mở mắt liền trông thấy Mạnh Vãn Đình trong bộ y phục tù nhân, trên người khắp nơi đều là máu. Anh mở to hai mắt thống khổ nhìn y chằm chằm, từng bước từng bước lê tới: “Trả em gái lại cho tôi! Trả em gái lại cho tôi i i… !!!”.

“A a a…!!!”

Chu Cẩm Hoa ngồi tựa trên phía đầu giường mơ màng liền lập tức giật mình tỉnh lại.

“Mộ Tịch! Mộ Tịch…! Cậu sao vậy? Gặp ác mộng sao?”

Lâm Mộ Tịch toàn thân ướt đẫm mồ hôi nhìn anh, qua một hồi thật lâu mới khiến nhịp tim khôi phục trở lại bình thường.

“Tôi không sao, chỉ là nằm mơ thôi”

Chu Cẩm Hoa sờ trán y nói: “Cũng đã đỡ sốt hơn rồi. Cậu có thấy chỗ nào khó chịu không?”.

Y lắc đầu, một mùi thơm ngào ngạt nhanh chóng truyền đến.

“Đây là cháo thịt mà lúc nãy Vương đại ca đã mượn phòng bếp để nấu, cậu nếm thử một chút đi”

Y quay đầu nhìn sang bát cháo, một cỗ hương vị thơm phức lan tỏa, cái bụng cũng vì vậy mà cảm thấy đói theo.

“Cháo này là Vương đại ca nấu?”

Chu Cẩm Hoa cười cười: “Vương đại ca vào Nam ra Bắc mấy chục năm trời, việc vặt gì cũng đã trải qua, nấu cháo tự nhiên cũng rất đơn giản thôi”.

“Vậy mọi người đã ăn uống gì chưa?”

“Cậu cứ yên tâm ăn đi, bọn tôi đã ăn uống no nê cả rồi”

Y chậm rãi khuấy khuấy thìa, trong đầu còn đang hồi tưởng về cơn ác mộng vừa rồi.

Nhìn ra sự hoảng hốt của y, Chu Cẩm Hoa liền vội vàng hỏi: “Mộ Tịch, cậu sao vậy?”.

“… Chu đại ca, Mạnh Vãn Đình lúc ở trong tù rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì?”

Người kia có chút sững sờ, sau đó cười: “Cậu cứ từ từ ăn, tôi sẽ kể cho cậu nghe”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net