Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lý Tấn, đây là chuyện riêng giữa tôi và ông, đừng gây liên lụy đến người khác, như vậy là trái với nguyên tắc, chắc ông hiểu rõ"

"... Ông hãy thả Mộ Tịch và Tiểu Tĩnh ra trước rồi chúng ta cùng nhau thương lượng, bằng không, đừng có mong bàn bạc gì hết"

Mạnh Vãn Đình nói hết hai câu liền suy yếu gục đầu xuống. Vừa rồi mất máu quá nhiều lại thêm bị phỏng nặng, cho dù là người kiên cường như Mạnh Vãn Đình cũng không sao chịu đựng nổi, đã không thể tiếp tục duy trì được nữa rồi.

Bốn tên đàn em đứng cạnh cùng lúc buông tay ra, Mạnh Vãn Đình mất đi điểm tựa ngã gục xuống nền đất lạnh băng.

"Lâm Mộ Tịch". Lý Tấn gọi tên y, thanh âm xen lẫn chút mệt mỏi: "Cậu biết phải làm gì rồi đấy".

Lâm Mộ Tịch đi đến ôm anh vào lòng, thân thể lạnh như băng không hề nhúc nhích.

Từ trước đến nay người suy yếu luôn phải dựa dẫm vào người khác vẫn luôn là y, xem ra tình thế bây giờ đã bị đảo lộn...

Y cúi đầu nhìn Mạnh Vãn Đình chìm vào hôn mê, mồ hôi nhỏ giọt lăn dài trên khuôn mặt.

Hàng mi anh khẽ động đậy, Mạnh Vãn Đình dần dần mở mắt ra.

"Nhanh như vậy đã tỉnh rồi sao?". Y nhàn nhạt cười.

"Ý em là tôi vừa bị ngất?"

"Chỉ mới thiếp đi một chút thôi"

Anh nghiêng đầu nhìn lại một vòng rồi dịu dàng cười: "Mộ Tịch, em đang ôm tôi".

"... Hình như anh bị mất máu rất nhiều..."

"Vừa rồi người gọi tôi 'Vãn Đình' là em hay Hoàng San vậy?"

"... Là tôi"

Anh vui vẻ cười cười, dời sang chủ đề khác: "Sau khi tôi ngất, Lý Tấn đã nói với em những gì?".

"Không có gì, hắn chỉ muốn tôi khuyên nhủ anh"

"Vậy em tính thế nào?"

"Tôi sẽ hoàn toàn tin tưởng anh". Y nhìn thẳng vào mắt người kia nói.

Vừa mới dứt lời cánh cửa liền mở ra, hai người cùng lúc quay đầu lại.

"Ông xã, hai người quả nhiên đang ở cùng một chỗ!". Tiểu Tuyết tuyệt vọng nhìn bọn họ. Bắt đầu thấy ghét rồi đóa nha, nhìn bộ dáng anh Đình như vậy mà còn tin con bánh bèo kia. Xí!

Mạnh Vãn Đình nửa người trên trần như nhộng bị y ôm vào lồng ngực, hai người còn đang nhìn nhau vô cùng tình tứ...

Lần này vô luận thế nào cũng khó mà giải thích được.

"Lâm phu nhân". Mạnh Vãn Đình vẫn là người lên tiếng trước.

"Chào Mạnh tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt!". Tiểu Tuyết lạnh lùng đáp.

"Tiểu Tuyết, cho dù Hoàng San đã nói những gì, anh cũng muốn em nhanh chóng rời khỏi nơi này ngay lập tức". Y lo lắng nói.

Nếu bọn chúng dùng hình để tra tấn y, y có lẽ còn có thể chịu đựng được, nhưng Tiểu Tuyết thì...

"Hai người vẫn muốn tiếp tục lừa gạt Tiểu Tuyết nữa sao?"

Lại là Hoàng San! Cô ta tìm đủ mọi cách lôi kéo Tiểu Tuyết tin vào những chuyện hoang đường, khiến cho y và vợ mình hiểu nhầm nhau cực kỳ nghiêm trọng.

Đây là lần đầu tiên Lâm Mộ Tịch dùng ánh mắt phẫn nộ như vậy để nhìn một người con gái.

"Mạnh Vãn Đình, anh rốt cuộc đã đem Tiểu Tĩnh giấu đi đâu rồi?". Tiểu Tuyết nhìn anh rống giận nói.

Trước mắt một mảnh hỗn loạn. Hai người phụ nữ, một kẻ tỉnh táo nham hiểm, một người tuyệt vọng chìm trong phẫn nộ, mà y chỉ có thể lẳng lặng chứng kiến tất cả chuyện này.

Không biết từ khi nào, y đã mặc nhiên xem Mạnh Vãn Đình như người thân cận nhất của mình, ỷ lại vào anh, quan tâm anh... Mà vợ con y, dường như cứ dần dần phai nhạt mất.

"Lâm Mộ Tịch! Anh vì người đàn ông này mà ngay cả con gái mình cũng không cần nữa sao?!"

"Tiểu Tuyết!!". Y giận dữ hét lớn một tiếng.

Hoàng San và Tiểu Tuyết đều giật mình sững sờ, dán chặt ánh mắt lên người y.

"Tiểu Tuyết, em nhìn lại Mạnh Vãn Đình xem... Ánh ấy hiện tại giống như có khả năng hại chúng ta sao?!". Lâm Mộ Tịch có chút đau xót nhìn người trong lòng.

"Lâm phu nhân, con gái cô là nằm trong tay Hoàng San. Cô ta tìm tôi chẳng qua chỉ vì muốn lấy lại sổ sách mà thôi". Mạnh Vãn Đình từ đầu đến giờ vẫn giữ yên lặng đột nhiên mở miệng lên tiếng.

Căn phòng thoáng chốc chìm vào yên tĩnh, ngay cả Hoàng San và Tiểu Tuyết cũng không nói câu nào.

"Sổ sách?". Tiểu Tuyết lặp lại một câu, ngơ ngác nhìn Mạnh Vãn Đình.

"Phải, chính là sổ sách"

"Tôi đúng là muốn lấy lại sổ sách, nhưng cũng thật sự rất muốn giúp cô tìm được Tiểu Tĩnh trở về... Mạnh Vãn Đình là cố tình giấu sổ sách trên người con bé a". Hoàng San chậm rãi giải thích, đưa ánh mắt kỳ vọng liếc nhìn cô.

"Ông xã, anh thật sự yêu Mạnh Vãn Đình sao?". Đôi mắt Tiểu Tuyết trống rỗng mà xa lạ.

Thật sâu trong đáy lòng y có chút trì trệ rồi mới lên tiếng: "Không có".

Mạnh Vãn Đình thở dài nói: "Tiểu Tuyết, tôi quả thực là đã ép buộc Mộ Tịch, nhưng cậu ấy không phải người đồng tính... Cậu ấy rất yêu cô!".

Tiểu Tuyết nhẹ nhàng cười, hai hàng lệ lặng lẽ tràn qua khóe mắt, sau đó đẩy Hoàng San bước ra ngoài.

Y nhìn cô từng bước từng bước cứ thế xa dần, vốn cứ tưởng Hoàng San sẽ vội vàng ngăn lại nhưng cô ta lại bước đến bên cạnh Mạnh Vãn Đình.

"Anh có thể nhìn ra nỗi bi ai trong lòng cô ấy, vậy tại sao không hiểu thấy lòng em..."

Đôi mắt Hoàng San chua xót nhìn anh, đáy mắt tràn ngập bi thương cùng mờ mịt.

"Mạnh Vãn Đình, anh cứ như vậy mà yêu Lâm Mộ Tịch, yêu đến nỗi ngay cả tôi cũng có thể hủy diệt..."

"Là bởi vì cô mà tôi thiếu chút nữa đã hại chết cậu ấy". Mạnh Vãn Đình lãnh khốc nói, hoàn toàn không thèm để ý tới nước mắt đã lăn dài trên khuôn mặt người kia.

"Anh hại chết cậu ấy không phải vì tôi đã làm báo cáo giả, mà là bởi chính anh đã không đủ tin tưởng cậu ấy thôi!"

Nghe lời bọn họ, y đột nhiên giật mình đau đớn cười khổ.

Báo cáo giả, báo cáo là giả... Thì ra Mạnh Vãn Đình cực cực khổ khổ tìm người tra tới tra lui, cuối cùng kết quả vẫn là giả...

Cái chết của Mạnh Vãn Hinh, kỳ thực không có liên quan gì đến y hết...

Mạnh Vãn Đình đã trách sai người rồi.

"Lâm tiên sinh, cậu đã phải gánh chịu hết thảy mọi việc, nhưng lỗi lại không phải do cậu". Hoàng San lau đi nước mắt trên mặt mình: "Tất cả cuộc sống của cậu đều đã bị hủy hoại trong tay Mạnh Vãn Đình!!". Ô! Thế không phải trong tay bà à -_-

"Mạnh Vãn Đình, anh nói yêu hắn, thương hắn, nói rằng Lâm Mộ Tịch không thể gây ra lỗi lầm lớn như vậy, nói sẽ không tiếp tục làm nhục cậu ấy nữa... Vậy tại sao sau khi xem xong bản báo cáo kết quả kiểm định, anh lại đem toàn bộ sai lầm đẩy lên người cậu ấy?!"

Hoàng San vẫn tiếp tục khóc lóc kể lể, giống như muốn đem câu chữ cả đời nói ra liền một lúc mà y chỉ trầm mặc nhìn Mạnh Vãn Đình... không hiểu tại sao trong lòng tuyệt không hề có một tia tức giận.

Dù sao người này cũng đã vì y mà phải trả giá quá nhiều rồi...

"Hoàng tiểu thư". Lâm Mộ Tịch nhẹ nhàng cắt đứt lời cô: "Những điều cô nói tôi rất hiểu... Thế nhưng, đây là chuyện giữa tôi và Mạnh Vãn Đình, cũng không cần phiền đến cô phải hao tâm tổn trí".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net