Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gương mặt an tĩnh say ngủ của Mạnh Vãn Đình phóng đại trước mặt y.

Lâm Mộ Tịch nghiêng người nằm sát lại bên anh, trong đêm đông lạnh giá cảm nhận rõ ràng hơi ấm cơ thể của người bên cạnh.

Lại nhớ đến cái đêm nghỉ chân trên cánh đồng hoang hôm đó... cũng là mùi đàn hương nhàn nhạt ấy đã cùng y chìm vào giấc ngủ.

Cảm giác an tâm đến kỳ lạ...

Ngay cả lúc này cũng vậy...

Sáng sớm hôm sau có người đi đến đánh thức bọn họ dậy.

"Mạnh tiên sinh!". Lý Tấn đã thay sang bộ trang phục kiểu Trung Quốc màu vàng ánh nguyệt giống mấy tên lão đại xã hội đen trong phim truyền hình dài tập vẫn thường chiếu trên ti vi. Hoàng San đứng ngay sau hắn, trước sau một vẻ lãnh diễm kiêu ngạo không hề thay đổi, chỉ là ánh mắt nhìn hai người ôm nhau ngủ thật sâu ẩn hiện nỗi chua xót khôn lường.

"Mạnh tiên sinh tối qua ngủ ngon chứ? Tôi đến đưa điện thoại để cậu liên hệ với thủ hạ đây"

Lý Tấn đi qua tóm lấy bả vai anh tách ra khỏi người Lâm Mộ Tịch, cường ngạnh nhét điện thoại vào.

"Điện thoại di động của cậu như thế nào lại không có nổi một số trong danh bạ a?". Hắn có chút không yên lòng nói.

"Tôi có thói quen ghi nhớ số trong đầu, đỡ phải lo bị kẻ khác đánh cắp"

"Alo, Cẩm Hoa, là tôi"

"... Đại ca!". Thanh âm từ phía bên kia truyền lại rất lớn, tất cả mọi người trong phòng đều nghe rõ mồn một.

"Tôi đang ở cùng với Lý Tấn, muốn cậu tới đây một chuyến".

Chu Cẩm Hoa thoáng chốc trầm mặc một lúc mới trả lời: "Được".

Mạnh Vãn Đình đưa lại điện thoại cho Lý Tấn, hắn rất không kiên nhẫn nhanh chóng giật lại: "Cậu chính là Chu Cẩm Hoa?".

Sau khi xác nhận rõ thân phận của người nghe máy, Lý Tấn cung cấp địa chỉ gặp mặt còn không quên buông lời cảnh báo này nọ tốt nhất đừng có mang theo vũ khí, vân vân...

Y quay đầu nhìn Mạnh Vãn Đình, anh yên lặng nhắm mắt dưỡng thần, hoàn toàn không đoán ra được đang suy nghĩ điều gì.

Kết thúc cuộc gọi, hắn quẳng điện thoại sang một bên, bộ dạng tiểu nhân đắc chí khiến người khác không thể không thấy ghét: "Mạnh tiên sinh, lần này thật sự phải cảm ơn cậu rồi".

Từ đầu đến giờ, Hoàng San vẫn đứng lẳng lặng một bên đưa mắt nhìn anh... ánh mắt tham lam, khao khát giống như sẽ không thể trông thấy người kia thêm một lần nào nữa... Đôi mắt hẹp dài xinh đẹp nồng đậm đau đớn vô tận chìm vào đêm tối.

Trang phục đen tuyền hắc ám... người phụ nữ này vẫn luôn mặc những bộ trang phục như vậy khiến cho người khác luôn cảm thấy vô cùng nặng nề áp bách, giống hệt như mấy tên đàn em của cô vậy.

"Mạnh tiên sinh, chúng tôi sẽ chờ đàn em của cậu đến". Dứt lời quay lưng bước ra ngoài...

"Mộ Tịch, vịn tôi ngồi dậy một chút". Anh quay sang nói với y.

Lâm Mộ Tịch nghe lời đỡ anh nâng dậy tựa vào người mình còn y thì tựa lưng vào thành tường phía sau: "Có đỡ hơn không?".

"Uhm... Rất thoải mái". Mạnh Vãn Đình nhẹ nhàng cười nói.

"Mộ Tịch... sắp được gặp Tiểu Tĩnh rồi, em có thấy vui không?"

Vui? Quả thực sắp được nhìn thấy con bé khiến y vô cùng kích động nhưng nếu nói vui vẻ thì cũng không phải nhiều lắm...

"Không vui sao". Mạnh Vãn Đình phát giác thấy y khác thường liền quay đầu lại.

"Có thể gặp được Tiểu Tĩnh tôi thật sự thấy rất vui mừng nhưng... nếu như lúc đó con bé muốn gặp mẹ nó thì biết phải làm sao đây?"

Anh thoáng chốc trầm mặc, sau đó vui vẻ cười nói: "Vậy chúng ta đưa con bé đến gặp mẹ nó không phải được rồi sao?".

"Chúng ta?"

Mặc dù rất không tình nguyện nhưng lại không thể khống chế chính mình thốt ra cái từ "chúng ta" này.

Lâm Mộ Tịch thở dài một tiếng: "Mạnh Vãn Đình, tôi thật sự không muốn tiếp tục lừa gạt bản thân... nhưng Tiểu Tĩnh...".

Con bé còn quá nhỏ, hơn nữa trải qua những chuyện này cũng sẽ ảnh hưởng không ít đến sự phát triển của nó, sau khi thoát khỏi nơi này lại không gặp được mẹ mà nhìn thấy bố mình... ở cùng với một người đàn ông khác...

"Tôi... có khả năng cũng là một người đồng tính...". Y nói ra từng câu rất mạch lạc, đem người trong lòng siết càng chặt hơn: "Nhưng trong lòng tôi... Tiểu Tĩnh quan trọng hơn...".

Mạnh Vãn Đình chỉ lẳng lặng nghe, lúc sau mới lên tiếng hỏi: "Nếu như con bé muốn đi theo mẹ nó thì sao? Với hoàn cảnh của em bây giờ... hoàn cảnh của chúng ta... tòa án nhất định sẽ không chấp nhận để em nhận quyền nuôi dưỡng".

"Tôi sẽ giảng hòa với Tiểu Tuyết, dù sao tâm sinh lý của con bé vẫn là quan trọng nhất... Nếu như tôi không đề cập đến việc ly hôn, cô ấy chắc chắn cũng sẽ không nói đến"

"Ý em là hai người vẫn còn có thể trở lại như lúc ban đầu?". Thanh âm anh mang theo chút uể oải.

Y cười khổ: "Có người phụ nữ nào ở trong hoàn cảnh như vậy lại có thể hòa hợp được với chồng như lúc ban đầu chứ?"

"Vậy hai người định tiếp tục cuộc sống như thế nào?"

Lâm Mộ Tịch gục đầu xuống, đem cằm mình tựa lên tóc anh, cảm nhận rõ mùi máu tanh nồng đậm hòa cùng hương thơm nhàn nhạt nam tính: "... Dù thế nào tôi cũng muốn chờ con bé lớn hơn một chút rồi mới nói... Nó còn quá nhỏ lại gặp phải loại chuyện như vậy... thật quá không công bằng".

"Mộ Tịch, em thật nhu nhược". Mạnh Vãn Đình trong ngực đột nhiên trào phúng nói.

Y có chút kinh ngạc cúi đầu nhìn anh: "Mạnh Vãn Đình, anh...".

Lời vừa mới thốt ra đã lại bị anh cắt đứt: "Em cái gì cũng không dám đối mặt! Giải phẫu thất bại, cả tôi và Tiểu Tuyết, em đều một mực trốn tránh tất cả, đến bây giờ em vẫn định tiếp tục như vậy... Đây là điều mà Tiểu Tĩnh sớm muộn gì cũng phải đối mặt".

Mạnh Vãn Đình chưa bao giờ dùng loại ngữ khí này nói chuyện với y, tuy thong thả nhưng lại rất cường ngạnh.

Lâm Mộ Tịch bất đắc dĩ cười cười: "Vậy anh muốn tôi phải làm thế nào đây? Đem con bé vứt lại cho mẹ nó sao?".

"... Tôi chưa từng nói sẽ không để em gặp lại con bé nữa"

Y lắc đầu: "Mặc kệ là nguyên nhân gì thì hai chúng ta cũng không thể nào ở bên nhau được".

Anh nói rất đúng, y là một người nhu nhược, không có can đảm đối mặt với sự thật, đến tận bây giờ vẫn cứ như vậy. Y không dám dùng bộ dạng lúc này để đối mặt với con bé... nhất định sẽ làm mất đi tôn nghiêm của một người cha, cũng không dám đối mặt với chính mình... đối mặt với việc bị một người đàn ông khác đặt mình dưới thân...

Mạnh Vãn Đình đột nhiên bật cười rộ lên.

"Sao vậy?!"

"Không có gì, chỉ là tự nhiên cảm thấy rất buồn cười... Bỏ ra biết bao công sức tìm em báo thù rồi lại yêu em, hao hết tâm tư để khiến em chấp nhận tôi, hiện tại em đã yêu tôi, thù cũng coi như đã trả... nhưng cho dù có hao hết tâm, tổn hết lực cũng không thể khiến em ở lại bên tôi được..."

"Bất quá có thể khiến cho người bảo thủ, cố chấp như em từ chính miệng mình thừa nhận trở thành người đồng tính cũng làm tôi cảm thấy rất hạnh phúc rồi"

Mạnh Vãn Đình vừa cười vừa trêu chọc nói, sau đó đột nhiên dùng lực thật mạnh kéo y vào lòng mình.

Miệng vết thương vì cử động mà rách ra tung tóe, máu đỏ tươi nhỏ xuống từng giọt.

"Anh làm gì vậy hả?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net