Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dòng máu ấm nóng ngấm qua lớp vải dính lên mặt y.

"Mạnh Vãn Đình, anh đừng lộn xộn nữa, giữ lại chút khí lực cứu tôi ra ngoài a". Lâm Mộ Tịch bị ôm chặt vào lồng ngực không thể động đậy được đành bất đắc dĩ nói.

Mạnh Vãn Đình lộ ra một nụ cười thoải mái đáp: "Yên tâm".

"Mộ Tịch...". Anh thì thầm gọi tên y nhưng lại không nói tiếp câu gì mà nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn lên khuôn mặt. Ôn nhu, ấm áp, không mang theo một tia dục vọng.

"Anh...". Lâm Mộ Tịch bị hành động đột nhiên của người kia làm cho bối rối, bất giác đỏ mặt, cả người nóng rần chẳng khác gì mấy cô bé mới lần đầu tập yêu...

"Tôi đã sớm biết chúng ta sẽ không thể đến được với nhau... Kỳ thật đã biết từ rất lâu rồi..."

Mạnh Vãn Đình chậm rãi nói, đôi môi triền miên trên khuôn mặt y dần dần trượt xuống cần cổ tạo nên những âm thanh ân ái tí tách nho nhỏ không ngừng quanh quẩn bên tai.

Đã biết không thể đến được thì tại sao... lại khiến tôi yêu anh?

Rốt cuộc không thể khống chế nổi chính mình, y nâng hai tay lên vòng qua cổ Mạnh Vãn Đình.

"Mộ...". Khẽ cắn nhẹ môi người kia ngăn lại lời nói...

"Mộ Tịch, em...". Mạnh Vãn Đình khó có thể tin sẽ có ngày y lại hành động như vậy.

"Vãn Đình, Chu đại ca ngày mai sẽ đến phải không?"

"... Ừm"

"Cho nên...". Lâm Mộ Tịch tiếp tục nhẹ nhàng đặt lên đôi môi kia một nụ hôn trầm ấm: "Đêm nay là đêm cuối cùng của chúng ta".

Mạnh Vãn Đình nghe xong toàn thân cứng đờ, khẽ đẩy y ra, đôi mắt dán chặt vào người trước mặt.

Lâm Mộ Tịch lười nhác nở nụ cười nhìn anh không dứt.

"Nhìn em lúc này... rất đẹp..."

Thanh âm thì thào rớt xuống, anh đột nhiên nở nụ cười: "Em ôm tôi, hướng về phía tôi nói cười mà không hề phòng bị, vốn chỉ là những biểu cảm thông thường nhưng lại liêu nhân đến vậy. Cảnh tượng này... tôi đã ảo tưởng qua vô số lần, cũng không nghĩ đến lại có thể xảy ra dưới hoàn cảnh như vậy".

Mạnh Vãn Đình đem y đẩy ngã trên mặt đất, thân thể nặng nề thoáng cái đè lên.

Hai người đều đã lâu chưa làm chuyện đó, căn nhà tù ẩm mốc lạnh như băng.

"Nhẹ một chút..."

Lâm Mộ Tịch nỉ non cất tiếng, bàn tay anh chậm rãi trượt trên cơ thể y vuốt ve thèm khát. Tuy có chút đau nhưng lại dễ dàng kích thích cơn động tình...

Ngay khi bàn tay kia chạm đến nơi tư mật sâu kín nhất, Lâm Mộ Tịch thoáng chốc run rẩy.

Ngón tay từ từ tiến vào bên trong cơ thể, xoay tròn nhẹ nhàng khuếch trương nội vách tường chật hẹp...

Nơi riêng tư đã lâu không bị chạm tới, đầu tiên cảm nhận thấy chút đau đớn thoáng qua, nhưng rất nhanh, thân thể không tự chủ được mà trở nên hưng phấn, đôi tay vươn ra bấu chặt trên lưng Mạnh Vãn Đình.

"Mộ Tịch, thì ra em cũng biết động tình..."

Sau khi hậu huyệt đã quen dần mà thả lỏng, mềm mại hơn rất nhiều, Mạnh Vãn Đình rút ngón tay ra điên cuồng đẩy trụ thịt nóng bỏng tham lam xâm chiếm.

"A!". Tiếng kêu đau đớn vang lên, y lập tức cắn môi mình lại, đem âm thanh ấm ách giam cầm trong cổ họng.

Thân thể cường tráng đưa đẩy không ngừng, phần lưng mịn màng bởi vì luật động cấp tốc rin rít ma sát xuống sàn nhà thô ráp... nhưng lại không hề cảm thấy bất cứ đau đớn nào.

Điểm mẫn cảm liên tục bị chiếm đánh, tất cả cảm xúc đều trao hết vào tay anh, giống như chiếc thuyền nhỏ lạc vào trong giông tố, hoàn toàn chìm đắm quên mình trong khoái lạc.

"Ưm... ha...". Điều duy nhất y có thể làm là ôm chặt lấy người kia, kiềm chế chính mình phát ra những âm thanh rên rỉ.

Hơi thở nặng nề, dồn dập, Mạnh Vãn Đình không một chút lưu tình kịch liệt phát tiết giống như đang trừng phạt, Lâm Mộ Tịch dang rộng đôi chân đón nhận tất cả...

Lần đầu tiên, cả hai người cùng đồng thời bộc phát.

...

"... Tôi vừa rồi có chút mất kiểm soát... Có phải rất đau không?". Sau cơn hoan ái điên cuồng, Mạnh Vãn Đình xót xa lên tiếng hỏi, khuôn mặt kiên nghị tràn đầy vẻ thương tiếc, mồ hôi nhỏ giọt thấm đầy cơ thể phản chiếu lòe lòe tỏa sáng dưới ánh đèn hôn ám.

Trong không khí tràn ngập khí tức ân ái của hai người, y gối đầu lên tay anh thở hổn hển, vùi đầu vào cần cổ tham lam hít ngửi cảm thụ hương vị chỉ thuộc về riêng con người này.

"Không sao...". Y mệt mỏi nhắm mắt lại: "Vết thương của anh thế nào rồi?".

"Em thử nói xem". Mạnh Vãn Đình cười cười, đưa tay vuốt tóc y.

Cả hai người đều xem đêm nay trở thành giây phút cuồng hoan cuối cùng, lúc này mới phát hiện... bỏ qua ánh mắt khinh thường thế tục, buông xuống sự tôn nghiêm đến nực cười, cùng Mạnh Vãn Đình triền miên ân ái, hưởng thụ cái thứ gọi là tình yêu giữa một người đàn ông với một người đàn ông... thì ra lại hạnh phục đến như vậy. Đáng tiếc, loại cảm giác này... chỉ có thể ở đây, tại căn phòng nhỏ hẹp cách ly với thế giới bên ngoài mới có thể cảm nhận được.

Một khi bọn họ lấy lại được được tự do, tất cả phiền não sẽ lại quay trở về.

"Mộ Tịch, ngày mai... tôi cũng không biết sẽ như thế nào nữa..."

Mạnh Vãn Đình mang theo thanh âm áy náy nói, y ngẩng đầu lên tinh tế nhìn anh.

Cánh tay bị phỏng nặng do lửa đốt, khắp người tràn đầy vết xanh tím, còn có vệt máu dài chảy xuống chưa kịp khô lại...

Vừa rồi hai người ân ái vô cùng kịch liệt, tuy rằng rất khoái lạc nhưng Mạnh Vãn Đình... nhất định rất đau đớn, cũng đã mệt mỏi đến cực điểm rồi...

Ngày mai còn muốn ứng phó nhiều việc như vậy.

"Mạnh Vãn Đình..."

Y vươn tay chạm vào bờ môi anh, ngăn không muốn cho người kia nói thêm bất cứ câu gì nữa rồi giúp anh cẩn thận mặc lại quần áo chỉnh tề.

"Đừng nói nữa, chúng ta ngủ thôi"

Đây là điều duy nhất y có thể làm cho người này...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net