Chương 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Mộ Tịch vừa mở cửa liền lập tức bị một đôi tay ôm chầm lấy.

“Mộ Tịch, thật tốt quá, cậu không sao cả… Cậu đã trở về…”

Nhìn dáng người gầy gò của Dung Kiếm Bình, y trêu ghẹo nói: “Người cậu cứ như con gái vậy… Mình cứ nghĩ mình đã gầy lắm rồi, không ngờ cậu còn gầy hơn, nếu là người khác thì cũng phải nặng gấp đôi…”.

Lời còn chưa nói hết đã cảm nhận thấy cơ thể người kia có chút cứng đờ.

“Sao vậy…”

Cậu đem y đẩy ra một khoảng nhỏ, tinh tế quan sát đánh giá. Lâm Mộ Tịch bị săm soi một cách lộ liễu liền nghiêng đầu nói: “Cậu sao vậy? Đâu phải chưa nhìn thấy mình bao giờ”.

Kiếm Bình thở dài một tiếng: “Cậu cùng với hắn ta đi đến Hương Cảng… rồi thế nào nữa?”.

Y có chút sững sờ rồi rất nhanh cúi đầu xuống.

Thế nào sao…

Đến khi ngẩng lên gương mặt đã được che lấp bởi một nụ cười rực rỡ: “Anh ấy hiện đang giúp mình đi tìm Tiểu Tĩnh, còn mình về trước thu dọn nhà cửa, bằng không khi con bé trở về nhất định sẽ…”.

Y muốn nói khi Tiểu Tĩnh trở về nhất định sẽ đi tìm mẹ nó để cáo trạng, lại nghĩ đến… không biết Tiểu Tuyết đã đi đến nơi nào rồi.

Đôi mắt bỗng chốc ảm đạm, ngay cả một tiếng cũng không cất nên lời.

Kiếm Bình kéo y ngồi xuống ghế sô pha, thở dài lần nữa hỏi: “Cậu có biết Tiểu Tuyết đang ở đâu không?”.

“Mình gặp cô ấy hai lần, nhưng cô ấy đều bỏ đi trước”

“Cô ấy đã nói những gì?”

“… Tiểu Tuyết nói… Tiểu Tĩnh là do Mạnh Vãn Đình bắt cóc…”

Lâm Mộ Tịch gian nan thốt ra những lời này, rồi ngay lập tức lên tiếng giải thích: “Tiểu Tuyết là bị vị hôn thê của Mạnh Vãn Đình lừa gạt, con bé thật sự không phải là do Mạnh Vãn Đình bắt cóc, mình rất tin tưởng anh ấy”.

Đôi mắt người kia tiếc hận nhìn y: “Mộ Tịch, cậu thật sự yêu người đàn ông đó sao?!”.

Y thoáng chốc sững sờ rồi trầm mặc.

Không phủ nhận, nhưng cũng không muốn thừa nhận.

Thật là một con người nhu nhược…

“Mình không biết cậu lại là một con người cảm tính đến như vậy”. Kiếm Bình đột nhiên nói.

“Mình cũng không biết…”

“Vậy còn Tiểu Tuyết và Tiểu Tĩnh, cậu tính sẽ làm thế nào?”

“Mình muốn trở lại cuộc sống như trước kia, chỉ cần Tiểu Tuyết đồng ý, mình sao cũng được”

Y đem mặt vùi vào đôi tay mình.

“Mình không muốn ly hôn, không muốn con bé phải lớn lên trong một gia đình tan vỡ, lại càng không muốn con bé biết… cha nó… đã yêu thương một người đàn ông khác…”

Thanh âm trầm thấp phảng phất như tiếng khóc nức nở nghẹn chặt nơi cổ họng, y cố nén lại dòng nước mắt đang trực tuôn trào.

“Nhưng mà… hình như mình thật sự…”

“Đã yêu hắn rồi”. Thanh âm Kiếm Bình có chút trống rỗng vang lên.

Y gật đầu.

“Cho dù hắn đã từng đối xử với cậu như vậy?”

Y lại gật đầu thêm lần nữa: “Có phải mình rất hạ tiện không?”.

“Cậu có biết cậu là một người rất nhu nhược?”

Lâm Mộ Tịch thoáng chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, lời của Kiếm Bình… rất giống những gì mà Mạnh Vãn Đình đã nói.

Y cười khổ: “Mạnh Vãn Đình cũng từng nói như vậy… Mình quả thật là người rất nhu nhược… Cái gì cũng không làm được, cái gì cũng không thể bảo vệ…”.

“Mình không phải nói đến những thứ này!”. Kiếm Bình lớn tiếng quát, sau đó nắm chặt lấy hai bả vai y dùng sức lay mạnh.

“Mình nói cậu nhu nhược là vì cậu không dám làm những gì trong lòng cậu nghĩ!”

Những giọt lệ mơ hồ che mờ tầm mắt, khiến y không thể thấy rõ gương mặt người trước mặt.

“Hãy làm những gì mà cậu muốn! Đừng có lúc nào cũng một bộ quy củ nhất nhất tuân theo mọi chuyện, cho dù là thích một người đàn ông thì có sao cơ chứ?!”

Y cật lực khắc chế chính mình, thế nhưng vẫn không sao ngăn nổi những dòng lệ tuôn rơi.

Đúng là càng ngày càng giống phụ nữ…

Y bực tức xoa xoa đôi mắt: “Nói thì dễ lắm, nếu như bất chợt một ngày cậu phát hiện bản thân là người đồng tính thì cũng sẽ phản ứng như vậy thôi”.

“Kiếm Bình… mình thật sự… vẫn chưa thể tiếp nhận được…”

“Mình vẫn nghĩ mình sẽ có một cuộc sống bình thường như biết bao người khác, có vợ con đề huề ấm cúng thì cho dù nghèo khó cũng sẽ cảm thấy vô cùng thanh thản, chỉ cần yên ổn là tốt rồi… Mình chưa từng mong muốn cái thứ gọi là tình yêu kinh hãi thế tục… mình chỉ muốn cứ như vậy mà yên tĩnh đi qua hết kiếp này”

Mình chỉ muốn có một cuộc sống tĩnh lặng…

Cuộc giải phẫu thất bại kia vốn không phải là lỗi do y. Những ngày tháng trả thù điên cuồng… cũng không nên rơi xuống trên người y như vậy…

Mạnh Vãn Đình, người đàn ông có đôi mắt lạnh lẽo sâu thăm thẳm, người đã cướp đi tất cả của y, gia đình, cuộc sống, sự tôn nghiêm, thân xác… và cả trái tim y nữa.

Tất cả đều bị phá hủy trong tay người đó, nếu như y còn là một người đàn ông, chẳng phải nên liều mạng giết chết người kia, cho dù có phải ngồi tù cũng không hối tiếc?

Đôi mắt từ từ khép lại, y mệt mỏi tựa vào thành ghế, mùi tro bụi nhẹ nhàng vờn quanh sống mũi bất chợt khơi gợi lên hương vị thuốc lá nhàn nhạt trên người ai đó…

Sô pha rất mềm như muốn ôm trọn lấy y, nhưng không hề co dãn, không hề giống như cơ thể người ấy, kiên cố, dày rộng, không có những vết sẹo mờ trải dài trên da thịt mà mỗi lần chạm vào sẽ làm thân nhiệt lập tức tăng cao…

Đôi tay to lớn, vừa thô lại vừa cứng nhưng cũng rất nhu hòa. Cơ thể rắn như thép nhưng mái tóc lại vô cùng mềm mại, mỗi lần trầm mình trong vòng tay người ấy, những sợi tóc mai sẽ nhẹ nhàng cọ lên khuôn mặt, có chút ngứa ngáy. Người đó khẽ gọi tên y, thanh âm trầm thấp đặt lên một nụ hôn ngọt ngào…

Y tức giận lắc lắc đầu mình, muốn đem tất cả những hình ảnh kia quẳng đi hết, nhưng lại không làm được.

“Mộ Tịch, cậu đang nghĩ gì vậy?”

Kiếm Bình lên tiếng hỏi, đôi mắt nồng đậm đau xót.

Trước mắt y chỉ có một mảnh mơ hồ.

Mạnh Vãn Đình… em rất nhớ anh…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net