Phiên Ngoại 1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yết hầu khát khô đến lợi hại, thắt lưng như muốn đứt rời, nơi tư mật phía sau lại càng từng đợt truyền đến những cơn đau khiến người khác phải xấu hổ.

Chu Cẩm Hoa mở to đôi mắt, thấy mình vẫn đang nằm trên mặt đất, toàn thân không có lấy một mảnh vải che thân. Mà Phó Túc... lại biến mất không chút tung tích.

Y cố nén cơn đau ê ẩm khắp người tự mình đứng dậy, nắm lấy quần áo khoác qua loa rồi chạy thẳng ra ngoài.

Y muốn rời khỏi đây ngay lập tức, không bao giờ... không bao giờ... muốn trở lại nơi này nữa...

Trái tim đau siết lại, muốn khóc nhưng lại chẳng thể tuôn rơi.

Đêm đã khuya, bầu trời dày đặc một màu đen u ám khiến cho lòng người càng xót xa theo.

Những cơn đau không ngừng dồn dập theo mỗi bước đi, nhưng Chu Cẩm Hoa vẫn cứ mặc sức lảo đảo chạy về phía trước như hoàn toàn không có một chút cảm giác gì, mãi cho đến khi chạy tới một con hẻm nhỏ, y rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, hai chân mềm nhũn té trên mặt đất.

Bên cạnh là một quán bar rất lớn, đèn nê ông lập lòe đến chói mắt, những âm thanh ầm ĩ cười đùa, những tiếng bước chân qua lại, những tiếng xì xào chỉ trỏ.

"Này, cậu nhóc, đang làm gì vậy?"

Có mấy tên trung niên tuổi tầm bốn mươi nhìn thấy bộ dạng của Chu Cẩm Hoa liền âm hiểm cười cười bước tới.

"Nhóc à, là ai đã bắt nạt em vậy?". Một tên người đầy mùi rượu lả lướt lên tiếng, quơ cái bụng lớn gian nan ngồi xuống.

Chu Cẩm Hoa nhìn người trước mặt, trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh cái tên dơ bẩn đã ôm lấy em trai y. Nhớ tới đôi tay béo núc đầy thịt đến ghê tởm, trong lòng lại càng nảy sinh căm phẫn. Tuy cơ thể đang vô cùng suy yếu nhưng y vẫn cứng rắn nắm chặt tay lại đấm một phát thật mạnh về phía hắn.

"A a a a a...". Tên mập kia trúng đòn kêu to như heo bị chọc tiết rồi ngay lập tức ngã xuống.

Chu Cẩm Hoa quỳ rạp trên mặt đất, lần mò tiến đến một đấm lại một đấm liên tiếp đánh tới tấp lên mặt hắn.

Những tên xung quanh nhất thời đều sửng sốt, nhìn lại tình hình thấy không ổn mới giật mình tỉnh mộng vây tới kéo y ra đánh đập không thương tiếc.

Từng đôi giày da tinh xảo đạp lên da thịt, cảm giác đau đớn dường như không tồn tại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đạm mạc.

Cứ như vậy mà chết thì thật tốt biết mấy... Ba... mẹ... Con rất nhớ hai người...

Ngay vào lúc Chu Cẩm Hoa đang dần lâm vào hôn mê, một tên nãy giờ vẫn vô cùng hung hăng đánh xuống đột nhiên bị kéo giật lại rồi ngã lăn ra đất.

Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn theo, chàng trai có thân hình cao lớn ẩn trong bộ vét màu đen u tối đang đứng phía sau bọn họ, chỉ có duy nhất đôi mắt sáng lòa tản ra nồng đậm sát khí.

Chu Cẩm Hoa tê liệt gần như ngất lịm, mọi thứ trước mặt mờ ảo xoay vòng, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp: "Tại sao cậu lại đánh hắn?".

Lời vừa mới dứt, y đột nhiên ý thức được đoàn người mới vây đánh mình giờ đang chuyển sang túm lấy chàng trai trẻ kia liền lập tức thẹn quá hóa giận mà gầm nhẹ: "Đừng có chõ mũi vào chuyện của người khác!".

Cậu trai kia không hề để ý đến, từng bước từng bước đi tới đứng dưới ánh trăng.

Xét về tướng mạo, người này vô cùng anh tuấn lại hoang dại, tuy tuổi còn trẻ nhưng có thể khiến những người đối diện cảm thấy không rét mà run, hơn nữa một khi nghiêm túc sẽ biến thành một con dã thú nguy hiểm vô cùng. Lúc này cậu đột nhiên mỉm cười.

Chu Cẩm Hoa không nghe rõ bọn họ nói chuyện, chỉ nghe thấy những tiếng đánh đấm bang bang truyền lại, còn có tiếng kêu thét thảm thiết của ai đó, tiếng xương cốt vỡ vụn ra thành từng mảnh.

Những âm thanh rên rỉ dần dần biến mất, y cảm giác mình bị một cánh tay cường kiện nâng lên.

"Cần gì?". Người bên cạnh lên tiếng, giọng nói tuy trầm ổn nhưng vẫn không che giấu nổi sự tuyệt vọng.

"Cậu... là ai?". Chu Cẩm Hoa giãy giụa hỏi, cố gắng mở to đôi mắt dù cho chuyện đó cũng chẳng giúp ích gì, tất cả chỉ là một cái bóng đen mờ nhạt.

"... Tôi tên là Mạnh Vãn Đình"

Không biết qua bao lâu, y đột nhiên tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường trắng noãn.

Toàn thân đau nhức đến lợi hại nhưng miệng vết thương cũng đã dịu đi đôi chút, kể cả... cái nơi tư mật đáng xấu hổ kia nữa.

Y phải cố gắng thật lâu mới có thể nhớ lại những gì đã xảy ra.

"Cậu rốt cuộc cũng tỉnh"

Chu Cẩm Hoa vốn không biết trong phòng còn có người liền giật mình quay đầu lại, phát hiện có một vị bác sỹ đang ngồi bên chăm sóc cho mình. Y tỉnh táo hỏi: "Đây là nơi nào?".

Vị bác sỹ kia không trả lời mà mỉm cười hòa ái: "Thiếu gia chúng tôi đã cứu cậu trở về. Tiểu tử cậu gặp phải chuyện gì không thể thông suốt vậy? Chẳng lẽ bị bạn gái đá sao?".

Đối mặt với vị bác sỹ nhiều chuyện này, y chỉ lễ phép cười cười.

"Thiếu gia đã cho người ninh sẵn cháo rồi, cậu có muốn ăn chút gì đó...". Lời còn chưa nói hết, mặt Chu Cẩm Hoa đã đỏ lên, sự đau lòng hiển hiện không che giấu.

Bác sỹ kia tuy nói nhiều nhưng lại rất tốt, trông thấy bộ dáng Chu Cẩm Hoa như vậy liền vội vàng an ủi: "Cậu hiện tại đừng nên suy nghĩ nhiều, việc dưỡng thương vẫn là quan trọng nhất...".

Y nằm trên giường, hai mắt thất thần nhìn trần nhà.

Người kia lắc đầu thở dài một tiếng rồi đi ra ngoài, thuận tiện còn thay y đóng cửa lại.

Nghe thấy âm thanh cánh cửa khép lại y mới nhẹ nhàng vươn người ngồi dậy, vết thương trên cơ thể đau đến phát run. Trái tim từng đợt rỉ máu nhớ lại hình ảnh đôi mắt rực lửa cháy của em trai mình.

Ba... Mẹ... Nhất định hai người đang trách con...

Y cố nén cơn đau, bước xuống giường mặc lại quần áo chỉnh tề.

Đi ra đến cửa mới phát hiện mình đang ở trong một căn hộ cao cấp bài trí theo phong cách Châu Âu, mặt đất trải thảm dày mịn, nhiệt độ vô cùng thích hợp, trên bàn cùng ti vi trang trí những món đồ rất tự nhiên mà tinh xảo càng làm cho người ta cảm thấy ấm áp trong lòng.

Y nhớ tới lúc nhỏ, mình cũng từng sống trong căn nhà trang hoàng giống như vậy, tuy có kém hơn một chút nhưng vẫn vô cùng thoải mái. Bởi trong nhà có hai cậu con trai nên đồ chơi khắp nơi đâu đâu cũng có, trên ghế sô pha, trên giường, thậm chí là cả trên mặt đất cũng chất đầy tàu hỏa, súng đồ chơi linh tinh...

Hốc mắt nhanh chóng cảm thấy nóng rát, giọt lệ bất tri bất giác rơi xuống mặc cho chủ nhân vẫn còn đứng thẫn thờ.

Những hồi ức tưởng chừng đơn giản lại giống như một thứ vũ khí chết người cắm vào đáy lòng sâu hoắm đau nhức.

Lau đi nước mắt, Chu Cẩm Hoa tiếp tục bước về phía trước, trong phòng khách lại vô tình bắt gặp một bóng người ngồi cô tịch trên ghế. Không có ánh đèn, người kia cũng không có bất cứ hành động gì, chỉ là thất thần ngồi trên ghế sô pha tĩnh lặng, gương mặt dương cương không che mờ được vẻ bi thống.

Y nhìn chằm chằm cậu trai trước mắt cũng trạc tuổi mình, thẳng đến khi người kia quay lại mới xấu hổ ho khan một tiếng.

"Chuyện đó... Chính là cậu đã cứu tôi sao? Mạnh... Mạnh... Mạnh Vãn Đình?"

Người ngồi trên ghế mặt không biểu tình khẽ gật đầu, liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của y rồi nói: "Phòng bếp ở phía bên trái".

Chu Cẩm Hoa hiểu Mạnh Vãn Đình muốn mình ăn chút gì đó liền cảm kích cười cười.

Ngoác mồm thật lớn ăn cháo mới nhận ra bụng y quả thật đã đói lâu lắm rồi. Dù sao tuổi vẫn còn trẻ, nghĩ thế nào cũng không nỡ từ bỏ mạng sống của mình, nhìn nhìn bát cháo trống trơn, y lại thấy trong nội tâm có thêm một chút hy vọng.

Từng bước trở lại phòng khách, Mạnh Vãn Đình vẫn ngồi =đó, ngay cả tư thế cũng không hề thay đổi.

"Cậu tên gì?". Đúng lúc Chu Cẩm Hoa đang không biết mở lời như thế nào thì Mạnh Vãn Đình đột nhiên lên tiếng.

"Chu Cẩm Hoa"

Mạnh Vãn Đình nhìn người trước mặt.

Tuy bộ dáng vô cùng chán nản nhưng có thể không ngạo kiều, không siểm nịnh đứng trước mặt mình, nét mặt ôn hòa rõ ràng đã được trải qua gia giáo tốt, chỉ cần nhìn qua cũng thấy là một người bản lĩnh.

Hẳn là hậu duệ của một hắc bang nào đó đã chán nản với con đường này...

Nhìn khuôn mặt đôn hậu của y, Mạnh Vãn Đình không thèm đếm xỉa nói: "Về phòng nghỉ ngơi đi, có chuyện gì đợi sau khi vết thương lành hẳn hẵng tính".

Chu Cẩm Hoa nghĩ tới tình cảnh của mình bây giờ đành phải cảm kích gật đầu.

Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, y đã ở đây được năm hôm rồi.

Vết thương trên người đã khá hơn rất nhiều, cũng không bị tái phát, sinh khí cũng dần dần được khôi phục.

Thế nhưng Mạnh Vãn Đình lại như cũ bi ai ngồi, trong ánh mắt không chú ý sẽ hiện ra những nét ngoan độc hoặc hối hận sâu sắc.

"Mạnh tổng...". Y tiến tới trước mặt anh thử dò xét.

"Thời gian qua cám ơn anh đã chiếu cố...". Vốn muốn khuyên nhủ Mạnh Vãn Đình vài câu lại không biết chuyện gì đã xảy ra, nhìn ân nhân cứu mạng mình cứ từng ngày gầy đi như vậy, y vẫn có chút không đành lòng. Trong đầu đã tưởng tượng ra đủ lời an ủi nhưng thế nào cũng không thể nói ra được.

Mạnh Vãn Đình khoát khoát tay ý bảo Chu Cẩm Hoa không cần để ý.

"Mạnh tiên sinh... liệu có thể sắp xếp cho tôi một công việc được không?". Y nói.

Cũng không biết nên nói điều gì lại không thể tiếp tục trầm mặc, không ngờ lời vừa mới nói ra lại biến thành như vậy.

Thấy Mạnh Vãn Đình không có phản ứng, Chu Cẩm Hoa thoáng chốc cười khổ.

Người trước mặt nhất định không phải là một nhân vật tầm thường, sao có thể giữ lại một người không rõ lai lịch như mình...

"Được". Mạnh Vãn Đình chỉ đơn giản đáp lại một câu.

Chu Cẩm Hoa giật mình sửng sốt, một hồi lâu mới nói lên lời: "Cậu... không hỏi xem tôi là người như thế nào sao?".

"Dùng người thì không nghi, đã nghĩ thì không dùng"

Y đột nhiên có chút cảm động, Mạnh Vãn Đình lại tiếp tục lên tiếng: "Những chuyện thương tâm trước kia hãy quên hết đi, từ nay về sau đi theo làm người thân tín cho tôi là được".

Sự tín nhiệm của anh đã khiến cho Chu Cẩm Hoa trở thành cánh tay đắc lực bên mình. Dần dần một thiếu niên chất phác thiện lương trở nên lãnh khốc vô tình, nhất cử nhất động đều tràn đầy mưu tính.

Nhìn như tao nhã, nhu hòa khiêm tốn, kỳ thực không đạt được mục đích sẽ không bao giờ có chuyện bỏ qua.

Không dưới một đêm đã từng mơ thấy một cuộc sống gia đình ấm áp, tưởng chừng như sắp chạm tới thì liền biến thành cái đêm đen tối ấy.

Càng áp lực lại càng mộng tưởng, hận ý trong lòng lại từng chút tăng thêm.

Đã hy sinh nhiều như vậy, lại đổi lấy một đêm khuất nhục.

Vốn tưởng rằng hai anh em sẽ khó có ngày gặp lại, nhưng ông trời lại ngẫu nhiên sai sót, để cho bọn họ lần nữa gặp gỡ.

Cậu bé mảnh khảnh, ngượng ngùng của ngày xưa giờ đã trưởng thành, hơn nữa còn gia nhập bang phái đối địch.

Khuôn mặt càng thêm thanh tú, mang theo nét trầm ổn cùng lãnh khốc, đứa em trai đáng yêu trong trí nhớ đã biến thành một đối thủ kiện tráng.

Chu Cẩm Hoa nhìn Phó Túc, người yêu của ân nhân mình lại nằm trong tay cậu.

Thời điểm Phó Túc vừa trông thấy y đều ngây ngẩn cả người, sau đó trên mặt chậm rãi hiện ra biểu tình kích động cùng hối hận, còn có thần sắc tưởng chừng như nói không hết nhớ thương cùng mê luyến, đôi mắt thanh tịnh mong đợi nhìn y.

Thế nhưng, Chu Cẩm Hoa hoàn toàn không hề động tâm mà nhìn cậu như người xa lạ, mặc cho nội tâm đang cuồn cuộn nổi sóng. Nhiệt độ trong đôi mắt cậu dần dần tan biến, thẳng cho đến khi ngưng kết trở lại bộ dáng lạnh lùng, vô tình như trước.

Chứng kiến em trai của mình giương súng lên, nhìn thấy viên đạn tiến vào trong chân, Chu Cẩm Hoa té trên mặt đất, trong lòng một mảnh chua xót.

Quả nhiên cái người đã từng được gọi là em trai y đã sớm trở mặt thành thù.

Đứa em trai mà y vẫn nhớ là một đứa trẻ vô cùng thiện lương, nếu có ngẫu nhiên mua một con gà về nó cũng thật xa né tránh, không dám nhìn cảnh máu me.

Vậy mà... hiện tại đối với anh trai do cùng một mẹ sinh ra lại nỡ ra tay không chút do dự...

Chu Cẩm Hoa cười cười: "Phó Túc, cậu tiến bộ thật nhanh".

Xảo diệu che giấu đi đau đớn ẩn sâu trong đáy mắt, y nằm trên mặt đất lạnh như băng.

Cũng giống như cái đêm đó, cũng đau đớn như vậy, lạnh lẽo giống như vậy.

Ký ức một khi đã mở ra, tựa như thủy triều kéo đến không thể ngăn cản nổi.

Y nhìn người trên giường, đôi mày xinh đẹp kia khẽ nhăn lại đề phòng nhìn y.

Đã rất nhiều năm, rất nhiều năm không đối mặt nhau như lúc này...

Vốn tưởng lòng mình đã đủ cứng rắn, cứng rắn đủ để trả thù. Vậy mà khi thời điểm đến, lại phát hiện bản thân không hề kiên cường như mình nghĩ...

Nhìn Phó Túc, trên mặt Chu Cẩm Hoa bất tri bất giác lộ ra nụ cười ôn hòa như khi còn bé, chỉ là nụ cười này pha thêm rất nhiều khổ sáp.

"Tôi sẽ không hạ quyết tâm...". Ý anh là quyết tâm để trả thù đóa đóa...

Dứt lời liền đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net