Chương 10: Ba con đều có bệnh thích sạch sẽ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phí sinh hoạt?

Ánh mắt của Cố Thiệu dừng lại trên đống tiền.

Lâm Tích ở bên này nhìn thấy Cố Thiệu như đang nhíu mày lại thì vội vàng tiến về phía trước, đưa tay ra cố gắng vuốt phẳng lại chồng tiền nhăn nhúm.

Dường như sợ Cố Thiệu chán ghét, Lâm Tích lại giải thích: "Bây giờ con chỉ có bấy nhiêu, tháng sau con sẽ đưa nhiều hơn một chút ạ."

Trước khi rời khỏi nhà họ Lâm, Cố Tích đã cố gắng lắm mới có thể lấy được chỗ tiền này, lén giấu ở trong khoang vali mới tránh được sự kiểm tra của đám người Trương Thuý và mang ra ngoài.

Vừa nãy khi thu dọn hành lý Lâm Tích đã lấy số tiền này ra.

Thấy vẻ mặt Lâm Tích rất căng thẳng, nhìn trông giống như sợ Cố Triệu không nhận. Ánh mắt của ông trở nên ẩm đạm, càng nhíu chặt lông mày hơn.

"Ba đã nói là sẽ nuôi con đến khi trưởng thành thì sẽ không nuốt lời. Còn về tiền phí trong khoảng thời gian này, ba không cần một đứa trẻ vị thành niên như con gánh vác." Cố Thiệu trầm giọng nói, nhưng giọng điệu lại rất kiên định.

Lâm Tích ngẩn người: Nguyên tắc là nguyên tắc này.

Cô cũng biết Cố Thiệu không thiếu tiền để nuôi cô, nhưng cô luôn cảm thấy trong lòng bất an khi người đó không nhận tiền.

"Con cầm tiền về đi." Cố Thiệu nói.

Lâm Tích đứng im tại chỗ, ngón tay đan chặt và không hề nhúc nhích.

Thấy vậy, Cố Thiệu càng nhíu mày chặt hơn: "Cần ba nói hai lần sao?"

Lâm Tích lắc đầu.

Cuối cùng dưới ánh mắt của Cố Thiệu, Lâm Tích cắn răng và ném xuống một câu "ba ngủ ngon" rồi quay người chạy ra khỏi phòng sách.

Tiền vẫn ở lại trên bàn.

Cố Thiệu nhìn Lâm Tích chạy ra khỏi phòng rồi lại nhìn vào đống tiền ở trên bàn một lần nữa, đầu bắt đầu đau.

Cùng lúc này, trong lòng ông lại mơ hồ sinh ra loại cảm xúc kỳ lạ.

Lâm Tích quay về phòng mình mới dám thở phào nhẹ nhõm, cô cất vali mình mang đến đi.

Lần này khác với khi ở tạm trong nhà trọ trước kia, Lâm Tích dọn dẹp đồ đạc nghiêm túc hơn... Nếu như không có gì khác thường thì nói không chừng cô sẽ ở lại nơi này trong một khoảng thời gian dài, mãi đến khi trưởng thành.

Nghĩ đến điều này, Lâm Tích đang vùi mặt vào trong chăn bỗng nhiên mỉm cười. Cuộc sống hoàn toàn khác biệt, có lẽ kết cục của cô sẽ không thê thảm giống như được viết trong tiểu thuyết.

Lâm Tích cũng không biết mình ngủ từ bao giờ. Đây là ngày đầu tiên Lâm Tích ở trong ngôi nhà này, tất cả mọi thứ ở nơi đây đều xa lạ đối với cô. Nhưng điều bất ngờ là: Đêm nay Lâm Tích ngủ rất ngon giấc.

Ngày thứ hai, Cố Thiệu chuẩn bị ra ngoài như thường ngày.

Cố Thiệu vừa ra khỏi phòng, tiếng loảng choảng ở trong bếp đã thu hút sự chú ý của ông.

Nhìn thấy Cố Thiệu, phản ứng đầu tiên của Lâm Tích là rụt cổ lại giống như đang hoảng sợ, một giây sau cô thu lại vẻ mặt kinh ngạc và nở nụ cười còn nhiệt tình hơn nhân viên bán hàng nhìn thấy khách hàng về phía Cố Thiệu.

"Chào buổi sáng thưa ba."

Cố Thiệu: "..."

Một lúc sau, Cố Thiệu mới gật đầu hờ hững với Lâm Tích.

Lâm Tích cũng không để ý đến điều này, trên gương mặt vẫn nở nụ cười và nói: "Ba ăn sáng ạ."

Nói rồi Lâm Tích lắc lắc cái đĩa trong tay giống như dâng vật quý, lại nói: "Con làm bánh ạ. Có một cái ngọt, một cái hạt vừng và một cái dầu hành..."

"Ba muốn cái nào ạ?"

Bánh mì rất thơm, Cố Thiệu đứng cách xa vài mét cũng có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của dầu hành và hạt vừng.

Nhưng ông cũng không định ăn sáng ở trong nhà.

"Không cần đâu." Cố Thiệu từ chối, ông dừng lại một chút rồi thêm một câu: "Con tự ăn đi."

"Ba không ăn sao? Vừa nãy con có thử một chút, ngon lắm ạ."

"Không cần đâu." Cố Thiệu lại từ chối lần nữa.

"Vâng ạ."

Nhìn thấy vẻ thất vọng trên gương mặt thiếu nữ, trong lòng Cố Thiệu hơi khựng lại, ông giải thích: "Ba sắp phải ra ngoài."

Lâm Tích ngẩng đầu lên: "Ba phải đến công ty sao ạ?"

"Không phải, đến trường đại học A."

Nghe Cố Thiệu nói như vậy, Lâm Tích nghĩ ngoại trừ là ông chủ của NTN ra thì Cố Thiệu còn có một thân phận rất giỏi: Giáo sư của trường đại học A.

Ánh mắt Lâm Tích khẽ di chuyển, gọi Cố Thiệu lại: "Ba đợi con một chút."

Cố Thiệt nhìn Lâm Tích chạy về phòng, rồi nhanh chóng cầm một hộp cơm ở trong tay ra.

Cố Thiệu cũng không nói ông nào có hứng ăn sáng. Lâm Tích cầm con dao cắt ba cái bánh ra làm hai phần. Cô lấy mỗi một vị nửa cái bánh rồi cất vào trong hộp cơm, rồi lại để vào trong túi chuyên dụng.

Lâm Tích đi đến, đưa hộp cơm cho Cố Thiệu: "Ba có thể mang đi ăn."

Trong tiểu thuyết, Cố Thiệu bị Lâm Dịch Trạch hại bắt vào tù và cuối cùng chết ở trong đó, công bố kết quả điều tra là Cố Thiệu bị chuẩn đoán mắc bệnh ung thư thực quản và không thể nào ăn uống bình thường được.

Mặc dù không biết là thật hay giả, cũng không biết ung thư thực quản có liên quan đến thói quen ăn uống hay không nhưng Lâm Tích cảm thấy cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

Trên gương mặt thiếu nữ nở nụ cười, đôi mắt mang theo vẻ chờ mong. Nhưng thật ra thái độ của cô lại cho người ta cảm giác kiên quyết.

Cố Thiệu nhìn Lâm Tích với vẻ mặt vô cảm vài giây, sau đó cầm lấy hộp cơm mà cô đưa.

Trong trường học.

Cố Thiệu đến khiến cho những người trong lớp học kích động.

Có vài giáo viên nữ còn trẻ tuổi để ý đến hộp cơm trong tay Cố Thiệu, không kìm được là lén lút bàn tán.

"Giáo sư Cố mang cơm theo sao?"

"Có lẽ là đúng đấy, tôi có một hộp cơm tương tự như hộp cơm đó."

"Kỳ lạ quá." Mặc dù Cố Thiệu rất ít khi đến trường, nhưng đây là lần đầu ông mang cơm theo.

"Lẽ nào giáo sư Cố kết hôn rồi sao?"

"Trước kia giáo sư Cố chưa kết hôn sao?"

"Hình như chưa có."

Cố Thiệu đi vào trong phòng, sau đó trợ lý mang tài liệu biện luận đến.

"Thưa giáo sư, những thứ này là danh mục bảo vệ đề tài và tài liệu báo cáo." Trợ lý đưa những tài liệu này cho Cố Thiệu, rồi lại nhìn hộp cơm màu xanh ở trên bàn, hỏi: "Thưa giáo sư, có cần tôi đi hâm nóng giúp ông không?"

"Không cần." Ông không định ăn.

"Vâng ạ, vậy tôi ra ngoài trước." Trợ lý chuẩn bị rời đi.

Kết quả người đó vừa đi được hai bước lại bị Cố Thiệu gọi lại.

"Thưa giáo sư?"

"Hâm nóng một chút đi."

Sau bữa sáng, Cố Thiệu lấy tài liệu rồi đi đến phòng biện luận.

Buổi dạy ngày hôm nay là buổi bảo vệ đồ án của nhóm tiến sĩ, Cố Thiệu tham dự với tư cách là giám khảo chủ chốt.

Tổng cộng có tám tổ, mỗi tổ lên bục trình bày và bảo vệ kết quả đề tài nghiên cứu của mình.

Cố Thiệu đưa ra nhận xét của mình sau khi các giáo viên khác đã đánh giá xong, khác với cách ăn nói uyển chuyển “từ bi” của các giáo viên khác, đánh giá của Cố Thiệu đơn giản ngắn gọn nhưng lại đi thẳng vào chủ đề, hoàn toàn không định giữ thể diện cho nhóm học sinh này.

Tuy nhiên mỗi một câu chữ trong lời nhận xét của Cố Thiệu đều chỉ đúng trọng tâm, khiến người ta không thể nào phản bác, suy nghĩ kỹ lại còn gặt hái được nhiều điều bổ ích trong đó.

Mãi cho đến tổ cuối cùng của buổi sáng.

Lúc này cô nữ sinh đang đứng trên bục giảng bảo vệ đề tài căng thẳng đến mức bật khóc.

"Vấn đề lớn nhất trong đồ án này của các bạn không chỉ có bản thiết kế chưa hoàn thiện, mà là hoàn toàn thiếu định vị ứng dụng rõ ràng...” Cố Thiệu nói thẳng.

Cố Thiệu chợt sửng sốt khi thấy cô nữ sinh kia sắp bật khóc, trong đầu bất giác nghĩ tới cô nhóc nào đó từng đứng trước mặt mình, ngón tay đan vào nhau với vẻ mặt tủi thân.

Lần đầu tiên Cố Thiệu phá lệ, giọng điệu nhẹ nhàng hơn đôi chút, thay đổi cách nói: "Vốn thiết kế kỹ thuật của đồ án này cũng không tệ, nếu các bạn tiếp tục suy xét kỹ càng về triển vọng kỹ thuật và định vị thị trường một chút thì tôi mong rằng có thể trông thấy một màn bảo vệ càng hoàn thiện hơn vào lần tới.”

Cô nữ sinh nghe thấy những lời này của Cố Thiệu, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng xen lẫn kinh ngạc, vội vã gật đầu.

Lúc cô ấy bước xuống bục, trong lòng không khỏi ngạc nhiên, giáo sư Cố nổi tiếng nghiêm khắc, sao cô lại cảm thấy ông ấy cũng khá tốt nhỉ?

Những sinh viên khác không được giáo sư Cố an ủi đều cảm thấy không công bằng!

Sau một ngày bảo vệ đồ án kết thúc, lúc Cố Thiệu đang định rời đi thì bị mấy vị giáo sư khác gọi lại.

"Giáo sư Cố, buổi tối giáo sư Lưu mời khách, nếu anh không có việc gì thì đi cùng nhé.” Một vị giáo sư lên tiếng, bình thường thật sự rất ít có cơ hội gặp mặt người luôn bận rộn như giáo sư Cố. Ông ta đang định nhân cơ hội này trao đổi về con chip RSK mà trung tâm của họ nghiên cứu ra với giáo sư Cố.

Hôm nay đúng là Cố Thiệu cũng không có việc gì, nhưng khi nghĩ tới trong nhà đột nhiên nhiều thêm một đứa trẻ, ông từ chối lời mời của vị giáo sư kia. Buổi tối khi Cố Thiệu trở về nhà, vừa mở cửa ra mùi thơm của đồ ăn đã xông vào mũi.

Ánh mắt Lâm Tích sáng ngời khi nhìn thấy ông trở về, chân chó chạy tới nhận lấy đồ trong tay Cố Thiệu, sau đó dẫn ông tới phòng ăn.

Lúc này trên bàn đã bày biện một bàn thức ăn và hai bộ bát đũa.

Cố Thiệu nhìn mấy món ăn trông cũng ra hình ra dạng ở trên bàn, nhướng mày.

"Con làm à?"

“Dạ vâng.” Lâm Tích gật đầu.

Cô đặt nguyên liệu nấu ăn qua app nhờ người đưa tới, còn về phần nấu nướng từ trước đến nay cô chưa từng làm bao giờ nhưng có vẻ cũng không khó lắm. Lâm Tích tìm công thức nấu ăn trên mạng, rồi làm theo từng bước như họ dạy.

“Cảm ơn ba đã đồng ý để con ở lại.” Lâm Tích trang trọng nói với Cố Thiệu, uống nước nhớ nguồn, việc ăn mặc ở của cô đều là do ông cung cấp, nếu mình biểu hiện không tốt nhỡ người ta hối hận không cần cô nữa thì phải làm sao đây.

“Ba, ba ăn cơm thôi.” Cô đã hỏi Từ Phi rồi, anh ấy nói rằng nếu Cố Thiệu đến trường học thì thường sẽ không dùng bữa tối.

Lâm Tích đưa bát đũa cho Cố Thiệu.

Cô chú ý đến những đốm trắng bôi trên tay mình, vội vàng đặt bát đũa xuống trước mặt ông rồi thu tay lại.

“Tay con bị sao vậy?” Cố Thiệu hỏi.

"Không có gì." Khóe mắt cô khẽ giật, tùy tiện tìm đại một cái cớ: “Vừa rồi con quên không rửa.”

Thật ra đây là lần đầu tiên cô chính thức nấu ăn, nhưng vì chưa quen tay nên không cẩn thận bị bỏng, Lâm Tích không biết trong căn nhà này có hòm thuốc hay không nên chỉ có thể bôi kem đánh răng lên.

"..." Cố Thiệu không nhúc nhích, nhìn căn nhà rõ ràng đã được dọn dẹp sạch sẽ một lượt, rồi nhìn đồ ăn trên bàn trước mặt, cuối cùng ông nhận ra một vấn đề: Không nên để Lâm Tích phải động tay vào những việc như vậy bao gồm cả việc dọn dẹp nhà cửa và nấu nướng.

“Con không cần làm những việc này.” Cố Thiệu trầm giọng nói.

Trẻ em vốn là lứa tuổi cần được quan tâm chăm sóc.

"Không sao đâu ạ, tất cả đều là những việc rất đơn giản, có thể trang trải chi phí sinh hoạt của con.”

“Không cần.” Giọng điệu của Cố Thiệu trở nên nghiêm túc hơn mấy phần.

"Nhưng..." Nếu cô không làm thì hình như cũng chẳng có ai làm?

Cố Thiệu như thể đoán được Lâm Tích định nói gì, ông lên tiếng: "Ba sẽ thu xếp người tới đây."

Tìm một người chăm sóc đứa trẻ này.

Lâm Tích nghe ra Cố Thiệu không cho phép từ chối, chỉ im lặng gật đầu.

“Ăn trước đã.” Cố Thiệu nói.

“Dạ.” Nụ cười nở rộ trên khuôn mặt Lâm Tích, cô xới cơm rồi đẩy bát tới trước mặt ông.

Dưới ánh mắt mong đợi của Lâm Tích, Cố Thiệu gắp một miếng rau bỏ vào miệng.

Thế nhưng không nghĩ tới là mùi vị rất bình thường, không phải nhìn đẹp mà khó nuốt như ông đã tưởng tượng.

Ăn cơm xong Lâm Tích đang định dọn dẹp bát đũa thì lại bị Cố Thiệu ép trở về phòng mình.

Bên ngoài, Cố Thiệu thu dọn bát đĩa rồi gọi điện cho Từ Phi, nhờ anh ấy tìm một cô giúp việc tới nấu ăn và dọn dẹp nhà cửa.

Hiệu suất làm việc của Từ Phi rất cao.

Sáng sớm hôm sau đã có dì giúp việc đến làm, còn cầm theo đồ ăn sáng tới.

"Ông chủ và cô chủ đã dậy rồi, đây là bánh nhân thịt và sữa đậu nành tôi mua ở chỗ trạm xe, hai người mau ăn đi cho nóng.” Dì giúp việc vừa nói vừa quen cửa quen nẻo vào phòng bếp, một lúc sau đã lấy được bát đĩa ra, đổ sữa đậu nành và bánh nhân thịt từ túi bóng ra bát.

Bà ấy lấy tấm giẻ lau sạch sữa đậu nành bị bắn ra trên bàn, sau đó nhường vị trí cho Cố Thiệu và Lâm Tích.

Mà không cần ai nói, bà ấy tự giác tới phòng khách và bắt đầu thu dọn một cách “nhanh gọn lẹ”.

Đầu tiên lau ghế sofa, sau đó lau bàn trà.

Chiếc giẻ màu cà phê trên tay bà ấy là chiếc vừa mới lau sữa đậu nành khi nãy.

Khi đi ngang qua cửa phòng, dì giúp việc cũng tiện tay lau tay nắm cửa bằng tấm giẻ đó.

Lâm Tích nhìn động tác như nước chảy mây trôi của dì giúp việc: "..."

Cô lại nhìn Cố Thiệu ở bên cạnh mình.

Lúc này, quả thật biểu cảm rạn nứt trên gương mặt hai cha con họ giống hệt nhau.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net